- Hai vị đại nhân có vẻ thật sự có hứng thú đánh cờ. Lẽ nào các vị không lo lắng trong hành trình tiếp theo của mình hay sao.
Nghe Hạ Long nói vậy, lúc này Mộ Dung Ngọc mỉm cười chắp tay nói rằng.
- Đại hoàng tử nói vậy thật sự khiến hạ quan có chút lo lắng.
Hạ Long nghe vậy thì mỉm cười ồ lên một tiếng nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân tại sao lại thấy lo lắng rồi.
- Đã để điện hạ chê cười thứ ta lo lắng là sợ tài năng của mình không đủ. Không thể giúp cho Đại Hưng tìm kiếm một lượng lớn quan viên, kiến thiết khu vực 8 thành trì tại phía bắc, ổn định mấy trăm vạn thường dân sinh sống tại đây trong thời gian ngắn.
Mộ Dung Ngọc vừa nói vậy Hạ Long lúc này lại cười lớn, dùng một ánh mắt thâm tường nhìn về phía hắn mà lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân thật sự là người có chí lớn, quan tâm đến bách tính, là quan viên mặc cả triều đình ta đều mong mỏi chờ đợi.
- Có điều Mộ Dung đại nhân ngược lại cũng không cần lo lắng. Dù sao Trần Vũ cũng không phải kẻ ngốc, hắn ta sẽ giúp ngươi một tay, với điều kiện ngươi không nên quá tham lam, khi muốn ôm quá nhiều quyền lực và trong tay mình.
Hạ Long vừa nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này sắc mặt không được tự nhiên lắm. Có điều qua một lúc hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười lên tiếng nói rằng.
- Đa tạ đại hoàng tử chỉ điểm, hạ quan khi đến đó tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đồng thời ta cũng cố gắng hợp tác chặt chẽ với Trần tướng quân trong việc quản lý khu vực này.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Long lúc này chỉ cười nhạt nhìn về phía hắn gật đầu. Sau đó đưa ánh mắt về phía lại bộ thượng thư Cao Đạt, hắn lúc này mỉm cười nói rằng.
- Cao đại nhân chuyến đi xứ lần này sự an toàn của Uyển Linh còn mong đại nhân chiếu cố.
Nghe đại hoàng tử Hạ Long nói vậy, lại bộ thượng thư Cao Đạt lúc này mỉm cười chắp tay nói rằng.
- Đại hoàng tử xin yên tâm, hạ quan chuyến đi sứ lần này tuyệt đối sẽ bình an mang công chúa trở về. Dù sao công chúa lúc này cũng đã được ban hôn cho Trần Vũ. Ta cũng không muốn đắc tội với họ Trần, hay không hoàn thành nhiệm vụ của hoàng đế giao cho lần này.
Cao Đạt nói đến đây, ông ta vẫn dùng một bộ mặt thành khẩn mà lên tiếng. Không ai nghĩ rằng ẩn sau câu nói của ông ta lại là một sự khiêu khích và ám hại.
Đúng vậy uy quyền của hoàng tộc là thứ tối thượng của một quốc gia, lấy hoàng đế đứng đầu. Nhưng lời nói của Cao Đạt lại mang theo một sự sợ hãi khi không dám lấy thân phận công chúa của Uyển Linh, mà dùng thân phận thiếu phu nhân của họ Trần.
Từ đây có thể thấy, chỉ là một lời nói nhưng lại phân biệt thứ tự. Chỉ là một câu nói tưởng như vu vơ đáp lời, lại mang theo một sự châm biếm là họ Trần uy thế còn mạnh hơn cả hoàng thất.
Mà đối với lời nói của Cao Đạt, lúc này Hạ Long vẫn như cũ dùng một bộ mặt tươi cười, cảm tưởng như hắn ta không nghe được chút gì vậy.
Đối mặt với một bầu không khí có chút lắng đọng, nơi mà cả ba người đều dùng những từ ngữ ẩn ý để nói chuyện với nhau. Thì cuộc gặp mặt mày tất nhiên cũng nhanh chóng đi đến hồi kết, và đoàn sứ thần lại tiếp tục vượt qua sông Ngạn tiến về phía tám thành trì phía Bắc.
Tại vài ngàn dặm về phương bắc, là kinh đô của Đại Hạ thành Lạc Ly.
Lúc này tại trong phủ của đại hoàng tử, một buổi Yến tiệc đang được diễn ra. Đại hoàng tử của Đại Hạ tên là Lý Thịnh, một người có vóc dáng to lớn, gương mặt điển trai. Nhưng lúc này hắn lại đang cười hớn hở, một tay ôm một kỹ nữ, một tay cầm một ly rượu uống như điên.
Tại trong sảnh chính, một người con gái thân hình mảnh mai với một nét đẹp nhẹ nhàng, giống một cô thôn nữ, đang mặc trên mình một bộ quần áo rộng rãi thậm chí còn có v·ết m·áu. Cô ta dùng một ánh mắt tuyệt vọng mà không ngừng nhảy múa, trước một bầy làng sói đang nhìn chằm chằm.
Trong một điệu nhạc du dương, nơi mà tiếng người cười nói vô số. Người con gái này lại mang theo sự uất hận và tổn thương không thể nào đong đếm. Cô ta dùng một thân thể mỏi mệt, vì bị h·ành h·ạ nhiều ngày mua vui cho bọn chúng.
Ngồi bên cạnh Lý Thịnh, người kỹ nữ kia vừa rót rượu vừa nhìn về phía vị công chúa Uyển Linh của Đại Hưng mà nổi lên sự ghen ghét. Ả ta lúc này hướng về phía Lý Thịnh nói rằng.
- Điện hạ người nhìn xem công chúa Uyển Linh có vẻ như hôm nay có chút mệt mỏi. Điệu múa của cô ấy thực sự không đẹp mắt một chút nào.
Nghe người phụ nữ này nói vậy, đại hoàng tử Lý Thịnh lúc này đưa ánh mắt nhìn về phía công chúa Uyển Linh, sau đó dùng một thái độ lạnh lùng lên tiếng.
- Tiện nhân ngươi còn không múa cẩn thận, có tin hay không ngày hôm nay ta cho ngươi ngủ tại chuồng chó.
Lý Thịnh vừa nói đến đây, trong phòng có một số quan viên cũng đều phá nên cười. Đại Hạ và Đại Hưng đều có những điểm nét tương đồng trong văn hóa. Chính vì vậy về cơ bản ngôn ngữ và cách ăn mặc của họ cũng không có khác nhau là mấy.
Tuy nhiên Đại Hạ sống ở mặt cực bắc, với thời tiết khắc nghiệt, cho nên con người ở đây đều có một chút gì đó tàn bạo, vượt xa so với những người phương nam của Đại Hưng.
Về phần văn hóa lối sống thì ở phương Bắc người Đại Hạ có phần cởi mở hơn Phương Nam. Nhưng điều này lại cũng chỉ nói đến văn hóa mà thôi. Về phần bọn chúng chà đạp cô gái làm con tim sáu năm kia, lại không có một chút gì gọi là hai chữ nhân từ.
Mà thân là người trong cuộc Uyển Linh công chúa lúc này lại đưa ánh mắt thất thần nhìn về phía Lý Thịnh. Sau đó cô ta chỉ biết cắn răng càng tăng thêm điệu múa của mình.
Nhìn thấy cảnh này Lý Thịnh lúc này cười vô cùng vui vẻ, suy nghĩ một lúc thú tính của hắn lại nổi lên, lập tức hướng về phía Uyển Linh và tiến đến, nở một nụ cười tà mị trên miệng.
Nhìn thấy cảnh này, các quan viên hay cung nữ người hầu ở đây đều có chút cảm thấy không tốt. Họ biết điệu cười này của đại hoàng tử là có ý gì. Có điều lúc này cũng không phải trong phòng kín, dù sao cho dù đại hoàng tử n·gược đ·ãi công chúa Uyển Linh của Đại Hưng nhiều năm. Nhưng đều không phải làm một cách giữa ban ngày ban mặt như thế này.
Có điều lúc này Lý Thịnh hoàn toàn đã bị cơn say làm đánh mất lý trí. Cái gì mà thân phận tù binh, vẫn như là công chúa của nước địch cơ chứ. Trong mắt hắn Hạ Uyển Linh chẳng qua chỉ là một tì nữ bị hắn dày vò mà thôi.
Vậy nên trong ánh mắt hoảng hốt của những người ở đây, Lý Thịnh lao đến như một con sói đói, đè Hạ Uyển Linh ra có ý định muốn lột đồ của cô ấy.
Đối mặt với việc bị chà đạp như này, Hạ Uyển Linh chỉ biết run rẩy cố gắng giữ lấy một tấm quần áo rách rưới của mình. Tưởng chừng như sự nhục nhã của cô ấy đã đến đỉnh điểm, lúc này bất chợt lại có một thái giám đi vào, làm cho việc làm của Lý Thịnh dừng lại.
- Bẩm đại điện hạ bệ hạ muốn gặp ngài và công chúa Uyển Linh ngay lúc này.
Âm thanh của thái giám lập tức khiến cho Lý Thịnh đang mất tỉnh táo cũng phải tỉnh lại. Thở ra một hơi mất sự kiên nhẫn, hắn lúc này đưa tay tát mạnh về phía mặt của Uyển Linh một cái. Khiến cho cô ấy đều phải chảy máu mới hài lòng đứng đậy. Sau đó hân theo thái giám đi vào trong hoàng cung, về phần Uyển Linh đã có hai tên hộ vệ lập tức đi đến lôi đi.