Một lúc sau tại trong hoàng cung của Đại Hạ, lúc này Lý Thịnh đã thay một bộ diện mạo ghê tởm lúc trước, trở thành một kẻ có lễ độ, một vị hoàng tử cao quý ung dung đi gặp hoàng đế.
Về phần Uyển Linh công chúa lúc này cũng đã sớm được người thay quần áo. Mặc dù trên người cô ấy vẫn tràn đầy v·ết t·hương, nhưng từ quần áo và trang sức không ai có thể nghĩ đến cô ấy từng gặp cảnh tượng kinh khủng gì.
Tại trong chính điện, Lý Thịnh nhìn về phía người đàn ông trung niên, đang ngồi uy nghiêm trên ngai vàng mà chắp tay nói rằng.
- Bái kiến phụ hoàng.
Nên Lý Thịnh nói vậy, hoàng đế của Đại Hạ là Lý Long Cơ lúc này mới đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía hắn. Sau đó ông ta lại hướng ánh mắt về phía công chúa Uyển Linh mà lên tiếng nói rằng.
- Từ tin tức chiến trường nhận về, thì Đại Hưng đã chấp nhận ngừng chiến. Sau khi sứ thần của Đại Hưng đến đây thì Uyển Linh công chúa sẽ không còn là con tim nữa, mà sẽ được trở về cố thổ.
- Trong thời gian này Lý Thịnh ngươi tốt nhất không nên đụng đến cô ấy. Dù sao công chúa Uyển Linh vẫn là công chúa của Đại Hưng đâu.
Lý Long Cơ nói đến đây thì ông ta không lên tiếng nữa, cũng không hỏi thăm xem mình Hạ Uyển Linh đã gặp những sự cố gì. Mà hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy tay cho Lý Thịnh và cô ta rời đi.
Đối với sự lạnh lùng của Lý Long Cơ và sự tàn bạo của người Đại Hạ, Uyển Linh công chúa lúc này cũng không có gì đáng nói. Thứ cô ta chờ mong là trở về và một cách thức vô thần nào đó, cô ta lại hướng ánh mắt về phương nam, nở trên môi một nụ cười.
Có lẽ một người khổ cực khi nhìn thấy cố thổ, đều sẽ mỉm cười. Vì họ cho rằng nơi đó là an toàn, nơi đó sẽ không giống như địa ngục. Nhưng có lẽ Hạ Uyển Linh cũng không nghĩ đến, phụ hoàng của cô ta lại đưa ra một ý chỉ ban hôn, mục đích là không muốn gặp cô ta mà thôi.
Thật đáng thương thay cho một công chúa tội nghiệp, đáng thương thay cho một cô gái vô tội, trở thành hàng hóa của c·hiến t·ranh, trở thành vật phẩm đánh cược giữa hai nước.
Nhìn về phía điệu bộ thất thần bước đi của công chúa Uyển Linh, Lý Thịnh lúc này dùng một ánh mắt tức giận nhìn về phía cô ta. Có điều hoàng đế đã căn dặn, hắn cũng không dám làm quá mức chỉ hừ lạnh sau đó rời đi.
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, đợi đến giữa tháng 3 Cao Đạt đã đến thành Lạc Nhạn. Ở nơi này hắn chỉ gặp Trần Vũ một chút, sau đó lại tiếp tục mang theo đoàn người tiến về phía Đại Hạ để bàn bạc kết thúc c·hiến t·ranh.
Về phần đại hoàng tử Hạ Long và tuần sát xứ quan viên tứ phẩm Mộ Dung Ngọc, thì lúc này đang cùng Trần Vũ đứng trên tường thành, đưa tiễn đoàn sứ thần rồi đi.
Nhìn về phía bóng dáng đoàn sứ thần đang biến mất trên bình nguyên, lúc này đại hoàng tử Hạ Long hướng ánh mắt về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần tướng quân yên tâm, Cao đại nhân tuyệt đối sẽ mang phu nhân của ngươi trở về một cách bình yên.
Nghe Đại Hoàng tử nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng mỉm cười chắp tay về phía hai người bọn họ, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Là họ trần ta có lỗi với công chúa, nếu ngày trước họ trần ta thủ vững biên cương. Công Chúa sẽ không phải làm tù binh tại nước địch đến tận 6 năm. Vậy nên lần này ta tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt công chúa, đại điện hạ không cần lo lắng.
Hạ Long nghe vậy thì mỉm cười, hắn ta và Hạ Uyển Linh là huynh đệ ruột thịt. Vậy nên mặc dù muốn làm hoàng đế, hắn ta vẫn không có ý định từ bỏ em gái mình.
Có thể nói lần này vì cứu Uyển Linh trở về, hắn ta đã đánh một điểm xấu trong mắt hoàng đế Hạ Thiên Đạo. Nhưng đối với hắn điều này hoàn toàn xứng đáng, bởi vì nếu như hắn giữ tốt quan hệ với Hạ Uyển Linh. Vậy thì tương lai em rể Trần Vũ sẽ lại là một cánh tay đắc lực, nâng đỡ hắn trở thành hoàng đế đời tiếp theo của Đại Hưng.
Nghĩ tới những điều này, Hạ Long chỉ mỉm cười sau đó rời đi. Bản thân hắn nhiệm vụ chỉ có hai, một là đón nhận Uyển Linh công chúa trở về, sau đó tổ chức hôn sự cho công chúa và Trần Vũ . Vậy nên trong lúc Uyển Linh không ở đây, hắn sẽ không muốn dính dáng quá nhiều đến vấn đề tuyển chọn quan viên tại nơi này. Bởi vì hắn biết họ Trần hay Mộ Dung gia đều không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.
Nhìn về phía đại điện hạ rời đi, lúc này Mộ Dung Ngọc mới dùng một bộ mặt lễ độ, mà không ngừng hướng ánh mắt đánh giá Trần Vũ.
Trong mắt của Mộ Dung Ngọc Trần Vũ không thể nói là quá đẹp trai. Bản thân hắn có một tướng mạo mập mạp, với một nước da bánh mật do chinh chiến sa trường nhiều năm.
So với một thư sinh với khí chất nho nhã, tướng mạo đẹp mắt là mộ Dung Ngọc, Trần Vũ lúc này thật sự không đáng nhắc đến. Nhưng nếu xét về thân phận thì Mộ Dung Ngọc tự biết bản thân hắn so với Trần Vũ lại có chênh lệch rất lớn.
Mặc dù hai người đều là xuất thân binh gia thế tộc, nhưng họ trần thật sự rất mạnh. Vậy nên Mộ Dung Ngọc mặc dù lần này đến đây với một số toán tính trong đầu. Nhưng hắn vẫn giữ một thái độ điềm tĩnh, hướng về phía Trần Vũ mỉm cười nói rằng.
- Trần tướng quân lần này ta tuy là tuần sát sứ, nhưng mọi việc ở đây vẫn lấy ngài làm chủ. Hi vọng trong thời gian tới hai người chúng ta có thể hợp tác thật tốt, tuyệt đối không thể phụ lòng mong mỏi của bệ hạ.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng mỉm cười, nhìn về phía hắn sau đó nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân nói quá lời, ngài thân là tuần sát sứ, có nhiệm vụ giá·m s·át việc tiếp quản binh quyền, cũng như nhận tuyển quan viên trong thời gian tới tại 8 thành trì phía Bắc. Đối với việc này ta còn hi vọng tuần sát xứ sẽ nhẹ tay, không nên tố cáo quá nhiều tội lỗi của ta ở đây mới phải.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì mỉm cười sau đó cùng với Trần Vũ nói chuyện trên trời dưới đất, cảm tưởng như hai người họ vô cùng thân thiết. Đợi khi Mộ Dung Ngọc rời đi, Trần Vũ lúc này mới thay đổi một bộ mặt điềm tĩnh, dùng một ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía bóng lưng của người thanh niên kia mà nở một nụ cười tàn nhẫn.
Thấy Trần Vũ như vậy, một thuộc hạ của hắn tên là Huyền Minh lên tiếng nói rằng.
- Bẩm tướng quân tên này vừa đến thì lực lượng trong bóng tối của chúng ta báo cáo, có một lượng lớn vây cách của Mộ Dung gia đang bắt đầu được xây dựng trong lãnh thổ của chúng ta.
Nghe Huyền Minh nói vậy, Trần Vũ lúc này nở một nụ cười lạnh lùng sau đó nói rằng.
- Từ tin tức trên triều đường gửi đến, thì lúc này rất có khả năng Mộ Dung gia và Thường Minh đảng đang có sự hợp tác với nhau.
- Có điều nơi này chính là nơi Họ Trần đặt căn cơ từ lâu. Bọn chúng muốn đến đây chiếm lấy chỗ tốt chính là nằm mơ thôi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, lúc này một thuộc hạ khác của hắn tên là Trần Hoàng lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung gia và đám Thường Minh Đảng kia thật sự là nằm mơ giữa ban ngày mà. Đại Hưng là một quốc gia rộng lớn, có hơn trăm thành trì với nhân khẩu lên đến gần 40 triệu người.
- Ai mà không biết 15 thành trì tại phía Bắc, chính là nơi đặt căn cứ của họ Trần. Đời này q·ua đ·ời khác họ trần ta trưởng khổng binh quyền tại nơi này, mới khiến cho toàn bộ triều đình đều e ngại chúng ta.
- 6 năm trước việc hoàng đế bất ngờ thay đổi, khiến cho họ Trần lâm vào cảnh lưỡng nan. Khi mà quân địch thì xâm lấn, phía bên trong nội địa lại không có quân tiếp, mới khiến cho họ Trần chúng ta một trận chiến tổn thất nặng nề.
- Thậm chí nhiều người của họ Trần phán đoán rằng ngày đó, liệu có phải hoàng đế cố tình làm vậy hay không cũng khó nói.
Trần Hoàng vừa nói vậy Trần Vũ lúc này ra hiệu cho hắn im lặng. Thấy cảnh này các tướng lĩnh ở đây đều chỉ biết tức giận trong lòng. Trận chiến năm đó Trần Thừa Hiếu và mười vạn quân t·ử t·rận, trong đó có vô số huynh đệ là người thân của họ. Nghĩ đến những hình ảnh này, những người ở đây sắc mặt đều càng trở nên lạnh lùng.