Nhìn thấy điệu bộ của Hạ Uyển Linh như vậy, mấy người tì nữ lúc này cũng có chút sửng sốt. Sau đó họ vội vàng đi đến hỏi thăm sức khỏe cô ấy, dù sao nếu Hạ Uyển Linh thật sự có thai. Địa vị của cô ấy tại họ Trần tuyệt đối sẽ tiến lên một bước, khó ai có thể hiểu được.
Đối mặt với những lời quan tâm của đám người hầu, Hạ Uyển linh lúc này mới thoát ra khỏi những hồi ức đau buồn. Đang lúc cô ấy định nói gì đó thì lúc này Trần Vũ lại đi đến đây. Nhìn về phía những người ở đây Trần Vũ lúc này mỉm cười nói rằng.
- Công chúa thật là có hứng thú, hôm nay người lại không ngủ trưa, mà lại ngồi ở đình viện hóng mát hay sao.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, đám người hầu lúc này mặc dù đang vui mừng vì việc công chúa có thể có thai, nhưng họ cũng không dám trực tiếp lên tiếng mà đều đứng sang một bên hành lễ với Trần Vũ.
Thấy cảnh này Trần Vũ nhẹ nhàng vẫy tay cho họ rời đi, đang lúc hắn định cùng với Hạ Uyển Linh nói chuyện, thì lúc này hạ Uyển Linh sắc mặt tràn đầy sự giận giữ. Cô ấy hùng hổ tiến về phía Trần Vũ, sau đó đưa tay tát mạnh về phía hắn trong sự hoảng hốt của Trần Vũ.
- Bộp.
- Trần Vũ ngươi tên rác rưởi này, ta đời này đều hận ngươi. Ngươi cút đi cho ta.
Sự bạo nộ của Hạ Uyển Linh khiến cho Trần Vũ vốn dĩ còn đang nhớ cô ấy đều nhanh chóng bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh. Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, nụ cười trên mặt hắn lúc này đã không còn. Nhìn về phía Hạ Uyển Linh, hắn ta hừ lạnh một tiếng, sau đó một tay giữ chặt Hạ Uyển Linh, một tay còn lại thì đánh lên mông cô ấy miệng thì lên tiếng trách móc.
- Ba.. Ba...
- Công chúa người rốt cuộc là định giở trò gì đây. Ta không có hứng thú cùng ngươi suốt ngày cãi nhau đâu.
Cảm nhận được mông của mình truyền đến cảm giác đau, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà lại có chút lo lắng đưa tay sờ vào cái bụng nhỏ của mình. Sau đó ánh mắt lại càng trở nên tức giận hùng hổ nhìn về phía Trần Vũ, rồi lại tát cho hắn một phát nữa.
Đối mặt với hành động của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ lúc này sắc mặt đã hoàn toàn chuyển thành tức giận. Hắn bế thốc Hạ Uyển Linh lên, sau đó ôm cô ta đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
Đối mặt với việc này, đám người hầu tì nữ đều chỉ im lặng đứng nơi đó không dám lên tiếng. Còn Hạ Uyển Linh lúc này thì biết Trần Vũ chuẩn bị làm gì. Cô ấy vậy mà sợ hãi không ngừng vùng vẫy, có điều Trần Vũ lúc này đã bị sự tức giận làm mất đi ý chí của mình. Hắn làm gì còn quan tâm đến Hạ Uyển Linh đang vùng vằng cơ chứ.
Đợi khi đặt Hạ Uyển Linh lên giường, Trần Vũ lúc này là như thói quen đi ra ngoài đóng cửa. Sau đó Hắn cởi quần áo, lao thẳng về phía Hạ Uyển Linh đang thất thần ngồi trên giường.
Thấy vậy Hạ Uyển Linh càng sợ hãi, cô ta không ngừng vùng vẫy, thậm chí đánh Trần Vũ. Cảm giác này khiến cho Trần Vũ cũng có chút hoảng hốt. Bởi vì thời gian qua Hạ Uyển linh mặc dù có phản kháng, nhưng tuyệt đối không phản kháng mạnh mẽ như lúc này.
- Trần Vũ buông ra, người buông ta ra.
- Trần Vũ ngươi có nghe ta nói không, mau buông ta ra.
Hạ Uyển Linh không ngừng gào khóc, nước mắt cứ vậy lăn xuống như mưa . Một tay cô ta thì đẩy Trần Vũ, một tay thì che bụng mình. Cảm tưởng như cô ấy làm như vậy sẽ khiến cho một sinh mạng nhỏ bé được cô ấy bảo vệ vậy.
Mà động thái của Hạ Uyển Linh tất nhiên là lọt trong mắt Trần Vũ. Hắn lúc này đã lập tức thoát khỏi sự tức giận, mà dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang khóc nháo trong lòng mình.
Nhìn về phía người phụ nữ này một chút, sau đó Trần Vũ dừng lại động tác mà mình đang làm. Hai người họ một người nằm dưới, một người nằm trên bốn mắt nhìn nhau, sau đó Trần Vũ lạnh lùng nói rằng.
- Nói đi hôm nay ngươi lại làm sao.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nhìn về phía gương mặt người đàn ông chỉ cách mình chưa đến hơn chục cm mà cảm giác uất ức lại hiện lên. Trên mặt của cô ấy nước mắt không ngừng lăn trên má, miệng thì khóc lớn. Khiến cho Trần Vũ cũng cảm thấy đầu mình lúc này không dùng được, không hiểu người phụ nữ này lại gặp chuyện gì.
Thở dài một hơi, Trần Vũ lúc này ngồi dậy, không còn cùng Hạ Uyển Linh giày vò nữa. Mà cô gái này nhìn về phía động tác của Trần Vũ thì như kiểu được sống lại một thế. Cô ta vội vàng sợ hãi lấy một cái chăn lớn che lên người mình. Đối mặt với việc này Trần Vũ càng cảm thấy khó hiểu.
Hắn lúc này nhìn về phía Hạ Uyển Linh một chút, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ngươi che cái gì chứ, trên người của ngươi có chỗ nào mà ta chưa từng nhìn thấy, ta chưa từng sờ vào đâu.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này dùng bộ mặt tức giận nhìn về phía hắn. Có điều cô ấy cũng không cùng Trần Vũ đôi lời, mà chỉ im lặng thủ lấy thân thể của mình mà thôi.
Đối mặt với việc này ánh mắt của Trần Vũ càng trở nên nghi ngờ, qua một lúc hắn lạnh lùng lên tiếng nói rằng.
- Ngươi lại bị làm sao rồi hay ai bắt nạt ngươi. Nếu hôm nay ngươi không nói vậy thì đừng trách ta muốn làm cầm thú rồi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nước mắt lại càng lăn trên má nhiều hơn. Nhìn về phía một điệu bộ lạnh lùng của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này cuối cùng vẫn khóc lớn lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ ngươi c·hết đi cho ta. Ngươi đừng làm phiền hai mẹ con ta nữa.
Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa kết thúc thì trong phòng lúc này chỉ còn duy nhất tiếng khóc của cô ấy mà thôi. Trần Vũ đã sớm như là một bức tượng đá, há to miệng đứng tại nơi đó không biết hắn nghĩ đến cái gì.
Thời gian cứ vậy trôi qua trong tiếng khóc của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ đứng đó thật lâu cuối cùng hắn mới thoát ra được sự sững sờ của mình. Hắn lúc này dùng một ánh mắt nóng bỏng nhìn Hạ Uyển Linh, sau đó lại nhìn về phía cái bụng nhỏ đang được cô ấy bảo vệ mà lên tiếng nói rằng.
- Ngươi có thai rồi, đứa trẻ là con của ta sao.
Nghe thấy lời Trần Vũ nói Hạ Uyển Linh lúc này ánh mắt vậy mà toát ra một chút gì đó mờ mịt. Sau đó cô ấy nhìn về phía Trần Vũ một chút rồi lại không nói gì. Thấy cảnh này Trần Vũ lập tức biết rằng mình đã nói sai . Đứa trẻ này không phải con hắn thì của ai, nghĩ đến đây hắn vội vàng lên tiếng xin lỗi.
- Không phải, công chúa người nghe ta phải thích. Vưa rồi là ta nói sai, ta không phải có ý nghi ngờ ngươi.
Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này không quan tâm đến hắn, cô ta chỉ ngồi trên giường khóc lớn mà thôi. Đối mặt với việc này Trần Vũ thực sự cũng có chút buồn bực, lần đầu tiên trong đời hắn bắt đầu giải thích về hành động của mình. Không ngừng nói cho Hạ Uyển Linh rằng vừa rồi hắn thực sự là vô tình mà thôi.
Lúc này Hạ Uyển Linh làm gì có quan tâm đến Trần Vũ, Ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự mờ mịt, những ký ức u ám không ngừng xuất hiện trong đầu cô ấy. Rồi cô ấy lại càng ra sức che lấy cái bụng nhỏ của mình, cảm tưởng như cô ấy muốn bảo vệ đứa trẻ vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này Trần Vũ lúc này ánh mắt lại nhanh chóng từ từ chuyển sang lạnh lùng. Bởi vì hắn biết có lẽ có chuyện gì đó mà hắn vẫn chưa biết, về thời gian mà vị phu nhân này của hắn sống ở nước địch rồi.