Tại một cung điện xa hoa, nơi mà người hầu tỳ nữ ra vào tấp nập, hương vị thức ăn không ngừng loan tỏa ở nơi này, cùng với đó là những mùi hương nhạt nhạt trên người vũ nữ không ngừng nhảy múa. Thì một người con gái với tướng mạo xinh đẹp đang dùng một bộ mặt sợ hãi, mà hướng ánh mắt về phía một người thanh niên đang ôm một nữ tử ở chủ vị lên tiếng nói rằng.
- Đại hoàng tử ta có thai rồi xin ngươi trong thời gian này đừng đụng đến ta.
Âm thanh của cô gái vừa vang lên, người thanh niên kia chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó hắn hứng thú nhìn về phía cô ta nói rằng.
- Ngươi có thai rồi sao. Vậy thì ta phải kiểm tra một chút.
- Người đâu gọi ngự y đến đây kiểm tra cho cô ta.
Nghe người thanh niên nói vậy, một số tên người hầu lập tức rời đi. Qua một lúc một tên y sĩ được gọi đến, trải qua bắt mạch tên y sĩ lúc này hướng về phía người thanh niên nói rằng.
- Bẩm đại hoàng tử công chúa Uyển Linh có thai rồi, dựa vào mạch đập thì đứa trẻ cũng rất khỏe mạnh.
Nghe tên y sĩ này nói vậy, người thanh niên kia lúc này cũng mỉm cười . Hắn ta chính là đại hoàng tử Lý Thịnh, lúc này hắn dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Hạ Uyển Linh và trong sự ngơ ngác của cô ấy. Lý Thịnh từng bước đi đến, rồi sút mạnh vào bụng cô ấy một cái.
Đối mặt với hành động bất ngờ của Lý Thịnh, Hạ Uyển Linh hoàn toàn không nghĩ đến. Một cơn đau đớn dữ dội xuất hiện, khiến cô ấy chỉ biết ôm bụng mà khóc lớn.
Mà nhìn cô ấy như vậy, Lý Thịnh vậy mà cười lại càng lớn hơn. Hắn lúc này dùng một giọng nói lạnh lẽo khiến cho Hạ Uyển Linh cảm thấy thế giới này gần như sụp đổ với mình.
- Ngươi loại tiện nữ này mà cũng dám có con với ta hay sao. Đứa trẻ này khi sinh ra bất quá cũng chỉ là rác rưởi mà thôi . Bây giờ nhân lúc nó chưa còn ra đời, ta liền g·iết c·hết nó. Tránh sau này nó trở thành nỗi ô nhục cả đời của ta.
Âm thanh Lý Thịnh vừa kết thúc, hắn lúc này lại liên tục đá vào bụng Hạ Uyển Linh. Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh cho dù đau đớn, vẫn cố gắng dùng hai tay và thân thể mình để che đi bụng của cô ấy. Cô ấy muốn bảo vệ đứa trẻ này, đồng thời cô ấy vậy mà cũng khóc lớn. Bán rẻ đi danh dự của mình, cô ấy ôm lấy chân Lý Thịnh mà cầu xin sự thương sót.
- Lý Thịnh ta xin ngươi, đứa trẻ này vô tội, xin ngươi hãy tha cho nó.
- Haha loại tiện nhân như ngươi sinh ra đứa trẻ cũng là tiện nhân mà thôi, cả ngươi và nó đều đáng c·hết.
Lý Thịnh nói xong lại liên tục đá vào bụng hạ Uyển Linh. Đối mặt với một người thanh niên lực lưỡng, Hạ Uyển Linh cơ thể suy nhược làm sao có thể phản kháng. Vậy là rất nhanh cô ấy trong sự bất lực đã bị b·ất t·ỉnh, đợi đến khi cô ấy tỉnh lại đứa trẻ đã không còn nữa.
Nhìn xuống phía phần dưới thân thể của mình, máu tươi đã chảy ướt hết quần áo. Hạ Uyển Linh lúc này đã hoàn toàn mất đi ý chí muốn sống. Nước mắt cứ vậy mà không ngừng lăn trên má, nếu không phải lúc này nhũ mẫu của cô ấy là bà lão câm không ngừng chăm sóc, thì e rằng cô ấy đ·ã c·hết tại nơi này rồi.
- Công chúa người không sao chứ. Ngươi đừng làm vậy khiến cho ta sợ. Ngươi yên tâm từ ngày hôm nay chỉ cần ngươi nói ta đều sẽ nghe lời ngươi. Ngươi đánh chửi ta sẽ không bao giờ lạnh nhạt nhìn người nữa. Ngươi không muốn cho ta đụng vào ngươi, ta cũng sẽ không đụng vào ngươi nữa.
Tại trong những ký ức đau buồn, một giọng nói mang theo sự sốt ruột không ngừng vang lên bên tai của Hạ Uyển Linh. Cô ấy lúc này dùng một bộ mặt ngơ ngác và một ánh mắt thất thần nhìn về phía Trần Vũ . Qua một lúc những hình ảnh đau thương dần dần bị cô ấy bỏ qua, thay vào đó là những hình ảnh của Trần Vũ liên tục xuất hiện trong đầu cô ấy.
Đến cuối cùng Hạ Uyển Linh lúc này khóc lớn, ôm trầm lấy Trần Vũ. Cô ấy cứ vậy ôm thật chặt Trần Vũ và khóc trong lòng hắn, nhưng cũng không nói gì cả. Trần Vũ đối mặt với việc này cũng không lên tiếng an ủi nữa, mà hắn chỉ dùng tay ôm nhẹ nhàng cô ấy. Ánh mắt của hắn ta lúc này tràn đầy sự lạnh giá vô biên. Có lẽ sau ngày hôm nay sẽ lại có rất nhiều người phải c·hết.
Thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi đi, đợi khi Hạ Uyển Linh khóc một hồi lâu, cuối cùng cô ấy cũng mệt mỏi mà ngủ th·iếp trong lòng Trần Vũ. Nhìn về phía cô gái nhỏ trong lòng mình, Trần Vũ lúc này tay đã nắm thật chắc, ánh mắt của hắn toát lên sát khí khiến cho những người nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là đám tỳ nữ cũng không dám tiếp cận vào lúc này.
Thở dài một hơi ngăn cản những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình, Trần Vũ lúc này để cho Hạ Uyển Linh nằm trên giường, tự mình đắp chăn cho cô ấy. Sau đó hắn cho người đi sai y sĩ đến đây để khám cho cô ấy. Trải qua một phen xác định lại, Hạ Uyển Linh đã có thai, Trần Vũ lúc này mới thở ra một hơi, sau đó hắn nhìn về phía các Tỳ nữ trong phòng mà lên tiếng nói rằng.
- Công chúa đã có thai trong thời gian tới các ngươi phải chăm sóc công chúa thật cẩn thận. Nếu công chúa có việc gì thì các ngươi cũng không cần sống nữa.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, thì đám người hầu vội vàng quỳ xuống dập đầu đáp lời. Vậy là Trần Vũ lại rời đi, một lúc sau tại trong thư phòng của mình, Trần Vũ nhìn về phía Cẩu Thăng sau đó nói rằng.
- Điều tra xem có phải công chúa lúc ở Đại Hạ đã có thai hay không.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này dùng một ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Trần Vũ. Có điều qua một lúc tên này vẫn thở dài nói rằng.
- Bẩm tướng quân thật ra việc này ta sớm đã điều tra rồi. Đích thật tại Đại Hạ công chúa một lần đã có thai, có điều theo tin tức mà chúng ta nhận được, thì bị tên Lý Thịnh kia đánh đến sảy thai.
Âm thanh của Cẩu Thăng nói đến đây thì hắn lúc này không lên tiếng nữa. Bởi vì hắn đã nhìn thấy Trần Vũ ánh mắt đã tràn đầy sát khí đang nhìn về phía mình rồi.
Dưới sự áp bức của Trần Vũ lên người Cẩu Thăng, khiến cho tên này mồ hôi chảy như mưa. Không biết qua bao lâu sự áp bức này mới biến mất, Trần Vũ lúc này lạnh nhạt nhìn về phía Cẩu Thăng sau dsó nói rằng.
- Mặc dù ta biết ngươi cũng xuất ra từ ý tốt, không muốn nói rõ tình cảnh của công chúa cho ta biết. Nhưng ngươi phải nhớ thân là thủ lĩnh tình báo, mọi tin tức ngươi điều tra được dù tốt dù xấu vẫn phải báo cáo cho ta.
- Ngày hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu như ngươi còn dám giấu diếm ta một chuyện gì nữa, vậy thì hậu quả ngươi cũng có thể biết được.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này sợ hãi quỳ dập đầu xuống đất nói rằng.
- Là tiểu nhân có tội, đa tạ tướng quân không g·iết.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc hắn nói rằng.
- Lần trước tên sát thủ kia cũng là Lý Thịnh phái đến đúng không.
- Bẩm tướng quân đúng là như vậy, hai bà cháu đó mặc dù vẫn có một thế lực cạnh chỗ chúng ta tiếp tay. Nhưng đích thật thân phận là do Lý Thịnh phái đến.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Liên hệ với nhị hoàng tử Lý Tư, nói cho hắn biết ta muốn cùng hắn tăng cường hợp tác . Có điều ta muốn hắn bắt đầu trở mặt với Lý Thịnh, ra tay đối phó tên này. Nếu hắn không có can đảm này thì sẽ không có việc hai bên hợp tác nữa.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này gật đầu, sau đó lập tức rời khỏi đây. Nhìn về phía Cẩu Thăng rời đi Trần Vũ lúc này thì thầm mấy tiếng toát ra sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
- Lý Thịnh ta muốn ngươi sống không bằng c·hết, bị tất cả những người xung quanh xa lánh. Đến cuối cùng bị người mà người thương nhất tự mình g·iết c·hết.