Thời gian lại cứ vậy nhẹ nhàng trôi đi, tin tức trưởng công chúa Hạ Uyển Linh có thai cũng bắt đầu được truyền ra ngoài. Đối với việc này Trần Vũ tất nhiên là cũng không ngăn cản, dù sao đây là tin tốt cũng không phải tin xấu.
Có điều người ta có câu không sai một chút nào, phụ nữ có thai chính là khó hầu hạ nhất.
Trần Vũ trong những ngày qua có thể nói là khổ không thể tả. Hạ Uyển Linh mỗi ngày khi nhìn thấy hắn việc đầu tiên chính là nghĩ đến đánh hắn một trận. Đối với việc này Trần Vũ không những không dám phản kháng như những lần trước, mà còn không ngừng phải đứng lại để cho cô gái này đánh, tránh ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Mỗi lần đánh xong Trần Vũ, Hạ Uyển Linh đều cười rất vui vẻ, thậm chí cô ta còn ăn rất tốt. Việc này khiến cho Trần Vũ mặc dù rất vui mừng, vì sức khỏe hai mẹ con của Hạ Uyển Linh tốt hơn, nhưng hắn luôn luôn trong tình trạng hai mắt tím bầm. Việc này khiến đám thuộc hạ của hắn muốn cười cũng cười không nổi.
Mà cũng vì việc này, tin tức Trần Vũ bị vợ đánh liên tục xuất hiện. Nó là tâm điểm bàn tán của vô số người tại thành Lạc Nhạn. Thậm chí tin tức này khi được truyền đến kinh đô thành Vũ Thịnh, thì càng dấy lên một cơn phong bạo. Khi mà hệ thống các phụ nữ bắt đầu cảm thấy mình có thai thật sự là trời bàn đặc quyền.
Từ đây có rất nhiều các vụ b·ạo h·ành gia đình xuất hiện, việc này khiến cánh mày dâu mặc dù tức giận đến thế nào, nhưng cũng không thể nào làm gì được vợ mình, dù sao họ còn đang có thai đâu.
Tại trong hoàng cung Hạ Thiên Đạo lúc này vẫn như một lần đều ngồi tại trong thư phòng xử lý chính vụ. Nhìn về phía bên ngoài bầu trời tuyết đang rơi, ông ta lúc này thở dài một hơi sau đó cảm thán nói rằng.
- Thời gian trôi thật nhanh, thật không nghĩ đến ta đã lên làm hoàng đế được gần 7 năm rồi.
Nghe Hạ Thiên Đạo nói vậy, thái giám Mạnh Thanh ở bên cạnh ông ta lúc này mỉm cười, hướng ánh mắt về phía ông ta một chút sau đó chắp tay nói rằng.
- Bẩm bệ hạ Đại Hưng nhờ có sự dẫn dắt của ngài trong 7 năm qua đã phát triển phồn vinh hơn bao giờ hết. Ngài tuyệt đối phải giữ gìn sức khỏe, để tiếp tục đưa Đại Hưng ngày một hùng cường.
Nghe thái giám Mạnh Thanh nói vậy, Hạ Thiên Đạo lúc này mỉm cười nhìn về phía ông ta sau đó nói rằng.
- Mạnh Thanh ngươi đi theo ta được bao nhiêu năm rồi.
Nghe Hạ Thiên Đạo nói vậy, Mạnh Thanh lúc này mỉm cười chắp tay với hắn rồi nói rằng.
- Bẩm bệ hạ tiểu nhân vào cung từ năm 10 tuổi, đến năm 14 tuổi thì được tiên hoàng cử đến chỗ ngài, giúp hoàng tử xử lý các công việc.
- Từ đó đến nay đã hơn 30 năm, tiểu nhân một đường đi theo ngài, cũng một đường chứng kiến hành trình giành lấy giang sơn của ngài.
Nghe Mạnh Thanh nói vậy Hạ Thiên Đạo lúc này mỉm cười, nhìn về phía ông ta được một lúc hắn thở dài nói rằng.
- Thời gian trôi thật nhanh chả mấy chốc ta đã đi được 2/3 cuộc đời. Con cái của ta lúc này cũng đều đã lớn, có đứa đã lập gia lập nghiệp, ta còn đã có hoàng tử tôn rồi đâu.
- Ngươi nhìn xem Uyển Linh vậy mà cũng đã có con. Nếu như thời gian không thay đổi thì có lẽ phải tầm tháng 8 năm sau nó sẽ sinh. Lúc đó đứa trẻ này vừa mang huyết mạch cao quý của hoàng thất, vừa có một trần gia hùng mạnh đứng sau lưng. Vậy thì nó và các hoàng tử tôn của Hoàng Tộc lúc này có khác gì nhau đâu.
Âm thanh của Hạ Thiên Đạo vừa vang lên, thái giám Mạnh Thanh lúc này sắc mặt lập tức kịch biến. Hắn vội vàng sợ hãi quỳ xuống sau đó nói rằng.
- Bẩm bệ hạ mặc dù bệ hạ nói vậy có một chút gì đó không đúng. Nhưng tiểu nhân tin rằng trần gia tự sẽ biết thân phận của chúng, làm sao có thể con của công chúa sánh bằng con của các vị hoàng tử được cơ chứ.
Nghe Mạnh Thanh nói vậy, Hạ Thiên Đạo nhìn về phía ông ta một chút sau đó hừ lạnh nói rằng.
- Ngươi nói thật sự ta sai rồi sao. Không, ta nói là sự thật.
- Con của Uyển Linh khi ra đời nó vốn cũng được tính như là một nửa của thành viên hoàng thất. Cha của nó là Trần Vũ ngươi đứng đầu của họ Trần lúc này. Ngươi nói xem uy quyền mà nó đang giữ trong tay, liệu một hoàng tử tôn của hoàng tộc có thể sánh bằng hay không. Dù sao chính là các hoàng tử của ta lúc này cũng không dám cùng Trần Vũ đắc tội nữa là.
Nghe Hạ Thiên Đạo càng nói đi càng xa, Mạnh Thanh lúc này cũng không dám lên tiếng biện hộ nữa. Bởi vì hắn đang có chút lo sợ, quả nhiên những lời tiếp theo của Hạ Thiên Đạo nói khiến cho hắn ta thực sự tâm đã chìm trong đáy cốc. Lần đầu tiên hắn cảm thấy sự nghi kỵ của Đế Vương lại kinh khủng như vậy.
- Mạnh Thanh truyền mệnh lệnh cho thủ lĩnh mật vệ Vũ Thanh. Nói cho hắn biết ta không biết hắn làm cách nào, nhưng Trần Vũ và công chúa tuyệt đối không được phép có con.
Âm thanh của Hạ Thiên Đạo vừa kết thúc, Mạnh Thanh lúc này chỉ biết sợ hãi sau đó chắp tay đáp lời rồi rời khỏi đây. Thấy cảnh này Hạ Thiên Đạo lại dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía bầu trời tuyết đang rơi . Qua một lúc một giọng nói lạnh lẽo từ trong tâm khảm của hắn vang lên.
- Trần Gia nhất định phải diệt, và những đứa trẻ mang huyết mạch của hai gia tộc có khả năng sẽ sống sót sau những cuộc đại thành trừng.
- Và sự tồn tại của chúng lại là biến số với đất nước này, cho nên Uyển Linh ngươi không nên trách phụ hoàng tàn nhẫn. Dù sao ngươi cũng là đại công chúa, phải hy sinh cho đất nước này chính là trách nhiệm của ngươi. Về phần Trần Vũ tội của ngươi chính là mang uy quyền vượt qua hoàng tộc.
Trong lúc Hạ Thiên Đạo đang có một quyết định sắt đá và mang tính vô nhân đạo, thì ở nơi biên thùy xa sôi, hai vợ chồng Trần Vũ lại không biết đến điều này. Bọn họ lúc này mặc dù vẫn một khuôn mặt lạnh lùng nhìn nhau, nhưng vì sự xuất hiện của đứa trẻ cho nên cả Trần Vũ hay Hạ Uyển Linh đều đã trở nên có chút thay đổi.
Trần Vũ lúc này vậy mà không còn những bộ mặt lạnh lùng như trước. Thay vào đó mỗi lần xuất hiện trước mặt Hạ Uyển Linh hắn đều cố gắng nặn ra một nụ cười. Thậm chí có đôi lúc hắn cho dù có bị Hạ Uyển Linh đánh chửi mắng đi chăng nữa, thì vẫn im lặng đứng ở một bên nhìn cô ấy ăn uống. Thậm chí khi nhìn về phía cái bụng đang từ từ lớn lên của cô ấy, hắn lại không thể nào dừng lại động tác cười ngây ngô.
Đối với Hạ Uyển Linh mỗi lần nhìn thấy Trần Vũ như vậy, cô ấy lại có chút tức giận tiếp tục ra tay đánh chửi hắn. Nhưng không nhận biết có phải cô ấy nghĩ nhiều hay không, từ trong thâm tâm cô ấy lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
Thời gian hạnh phúc nhỏ của hai người Trần Vũ và Hạ Uyển Linh cứ từ từ như vậy mà theo thời gian trôi đi. Đến giữa tháng 12 thì lúc này mệnh lệnh của Hạ Thiên Đạo cũng đã được truyền đến đám thám tử tại nơi này, và sóng gió đến thành Lạc Nhạn cũng bắt đầu nổi lên.
Tại trong nhà bếp trong phủ của Trần Vũ, lúc này một thị nữ của Hạ Uyển Linh đi đến đây để lấy thuốc bổ thai cho Hạ Uyển Linh. Đám đầu bếp sau khi xác nhận thân phận của cô ta, thì họ lúc này cũng nhanh chóng giao ra thuốc bổ thai.
Nhìn thấy bát thuốc đang trong tay mình, người tì nữ này sắc mặt vẫn như thường bê khỏi nhà bếp. Đợi khi đi vào một quãng đường trong phủ vắng vẻ, cô ta vậy mà lấy trong người một gói thuốc bột đổ vào trong đó.
Đợi sau khi làm xong những việc này, cô ta nở một nụ cười tàn nhẫn, sau đó bê bát thuốc này đến chỗ của Hạ Uyển Linh.
Một lúc sau khi cô ta vừa bê bát thuốc đến nơi, thì lúc này hai người thị nữ thân cận của Hạ Uyển Linh là Cẩm Tú và Tiểu Đào đứng ra ngăn cản.
Họ một người nhận lấy bát thuốc, một người thì dùng một cây kim châm để thử độc. Đợi khi xác nhận không có việc gì, họ lúc này mới mang bát thuốc hướng về phía Hạ Uyển Linh.