Tình Họa Sơn Hà

Chương 60: Hạ Độc



Chương 60: Hạ Độc

Nhìn thấy hai người tì nữ thân cận của mình mang thuốc an thai đến, Hạ Uyển Linh lúc này cũng không nghĩ nhiều. Cô ta nở một nụ cười với họ, sau đó nhận lấy bát thuốc . Lúc cô ta định uống thì người thị nữ kia bất ngờ quỳ dập xuống đất sau đó lên tiếng nói rằng.

- Công chúa xin đừng uống trong đó có độc.

Âm thanh của người tỳ nữ này vừa vang lên, phá vỡ hoàn toàn sự tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ của Hạ Uyển Linh lúc này.

- Tiểu Quỳnh ngươi nói vậy là có ý gì. Tại sao bát thuốc lại có độc, ai đã hạ độc vào trong đó.

- Công chúa xin nghe ta giải thích, là người của Trần Gia tại kinh th·ành h·ạ mệnh lệnh. Họ không muốn công chúa sinh ra đứa trẻ này, nên ép buộc ta phải hạ độc công chúa.

- Có điều công chúa là người tốt, ta cho dù có c·hết cũng không thể nào làm như vậy. Hiện giờ công chúa người nếu như muốn bảo vệ đứa trẻ này, tốt nhất hãy rời khỏi đây. Dù sao người Trần gia sẽ không buông tha cho hai mẹ con người đâu.

Âm thanh của Tiểu Quỳnh vừa vang lên, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà sững sờ thật lâu. Bát thuốc trong tay cô ấy cứ vậy mà rơi xuống đất vỡ tan thành.

Không biết qua bao lâu nước mắt trên má của cô ấy từ từ lăn xuống. Sau đó cô ta có chút không tin mà lên tiếng nói rằng.

- Sao có thể như vậy chứ, Trần Vũ những ngày qua đối xử với hai mẹ con ta rất tốt. Hắn tại sao lại muốn ra tay với con của ta cơ chứ.



Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Tiểu Quỳnh lúc này lại lên tiếng nói rằng.

- Bẩm công chúa việc này ta cũng không biết. Có điều đúng thật là người trần gia đã hạ lệnh cho ta là phải hạ độc hai mẹ con công chúa.

Nghe Tiểu Quỳnh nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này ngồi đó sững sờ thật lâu. Có điều nghĩ đến đứa con trong bụng, ánh mắt của cô ta lúc này tràn đầy sự cương quyết. Sau đó cô ta nhìn về phía hai người tì nữ thân cận trong phòng mà lên tiếng nói rằng.

- Cẩm Tú, Tiểu Đào các ngươi mau thu dọn hành trang, đồng thời chuẩn bị xe ngựa. Chúng ta phải rời khỏi thành Lạc Nhạn, chỉ có đi đến chỗ của Mộ Dung Ngọc thì ta mới được an toàn mà thôi. Trần Vũ cho dù có điên cuồng muốn g·iết đứa trẻ, hắn cũng không dám làm quá lộ liễu đâu.

Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vang lên, hai tì nữ của cô ta mặc dù có chút không tin. Nhưng bọn họ cũng sợ hãi nếu như lời Tiểu Quỳnh nói là sự thật, cho nên họ nhanh chóng thu dọn đồ cho Hạ Uyển Linh. Rồi ngay trong đêm hôm đó, họ nhân lúc Trần Vũ đang xử lý quân vụ chưa trở về, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành Lạc Nhạn.

Đối mặt với hành động của Hạ Uyển Linh, thị nữ Tiểu Quỳnh của cô ta ẩn sâu trong đôi mắt lại như là một âm mưu đạt được. Thậm chí ả ta còn nở một nụ cười vô cùng tàn nhẫn, nhưng rất nhanh cô ta lại giấu đi sự phấn khởi của mình, mà cùng với đám người Hạ Uyển Linh hớt hải trên quãng đường chạy trốn.

Đám người Hạ Uyển Linh đi xe ngựa với hơn 50 tên hộ vệ, dùng tốc độ rất nhanh đã đi ra khỏi phạm vi thành Lạc Nhạn. Có điều khi họ đi qua địa phận thành Quỳnh Lưu, lúc này từ trong cánh rừng âm u, nơi mà con đường vốn đã nhỏ hẹp lại toát ra mấy trăm đạo áo đen, với vô số cường nỏ bắn về phía họ.

- Phập... Phập... Á...

- Địch tập, mau bảo vệ công chúa.

- Xông lên, tướng quân có lệnh không cho công chúa rời đi.



- Giết..

Trong màn đêm tĩnh lặng những ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi lên những lưỡi đao lạnh lùng của cả binh lính và hộ vệ, cũng như đám kích khách kia.

Từng tiếng gào g·iết trong đêm đen, mang theo một mùi máu tanh ghê rợn, khiến cho Hạ Uyển Linh và mấy tỳ nữ đang ngồi trong xe ngựa của mình cũng đều phải run rẩy.

Không biết qua bao lâu, âm thanh đánh nhau ở phía ngoài ngừng lại. Đám hộ vệ của Hạ Uyển Linh đã không còn ai sống sót. Phần lớn tì nữ đi ở phía bên ngoài cũng đã bị g·iết hết, lúc này chỉ còn mỗi Hạ Uyển Linh cùng với ba người tì nữ đang ngồi trong xe ngựa là còn sống mà thôi.

Cảm giác áp lực vì sợ hãi khiến cho mấy người bọn họ đều ngồi ôm lấy nhau. Họ không biết số phận tiếp theo của mình sẽ là gì. Họ sẽ bị đám người áo đen ở phía ngoài g·iết vẫn là sao đây.

Trong lúc họ còn đang sợ hãi, lúc này tấm màn che của xe ngựa được vén lên. Một tên áo đen che kín mặt xuất hiện trước mặt họ, hắn lạnh lùng nhìn về phía mấy người phụ nữ trong xe ngựa, rồi hướng mắt về phía Hạ Uyển Linh lên tiếng nói rằng.

- Công chúa mời xuống ngựa.

Nghe tên này nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này lại trấn tĩnh một chút, sau đó cô ta dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn nói rằng.



- Các ngươi là người của Trần Vũ phái đến phải không.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy người áo đen lúc này chỉ im lặng không trả lời. Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh trong lòng đã nhất quyết cho rằng đây là người của Trần Gia rồi . Lúc này cô ấy vậy mà trong lòng có chút đau đớn, sự đau đớn này còn vượt xa so với lần bị tên Lý Thịnh kia h·ành h·ạ. Có lẽ thời gian qua khi ở cùng Trần Vũ khiến cô ấy đã bỏ đi một chút lòng cảnh giác với thế giới này, và có một chút tin tưởng rằng Trần Vũ sẽ bảo vệ cô ấy.

Nhưng bây giờ khi niềm tin của mình đang đứng trước sự sụp đổ, ánh mắt của cô ấy lại toát lên một chút bi ai cùng với thù hận cùng cực. Có điều khác với sự sợ hãi lúc nãy, cô ấy lúc này vậy mà bình thản rời khỏi xe ngựa. Nhìn về phía xung quanh tràn đầy t·hi t·hể, cô ấy lúc này thì lại lạnh nhạt nhìn về phía đám người áo đen, đang như hung thần đưa cặp mắt tàn nhẫn nhìn về phía mình mà lạnh giọng nói rằng.

- Ta chính là trưởng công chúa của Đại Hưng, các ngươi cho dù có là thuộc hạ của Trần Vũ thì lại thế nào. Giang sơn này vẫn là của họ Hạ chúng ta, ngày hôm nay các ngươi dám ra tay với ta, ngày sau hoàng tộc sẽ trả thù.

- Các ngươi, người nhà của các ngươi đều sẽ c·hết. Các ngươi lẽ nào không sợ hãi hay sao.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy những người áo đen này đều không có ai lên tiếng, mà dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta. Qua một lúc tên người áo đen vừa mới mời cô ấy xuống ngựa bất ngờ ra tay. Hắn tung một cước mạnh mẽ đạp vào bụng cô ấy. Hành động của hắn vô cùng đơn giản và dễ hiểu, đó là hắn muốn cô ấy đánh mất đi đứa con của mình.

Quả nhiên một cơn đau đớn không thể nào tưởng tượng nổi khiến hạ Uyển Linh lập tức gục xuống mặt đất. Có điều với thiên chức của người mẹ, cô ấy vẫn như lần trước đều dùng lấy thân thể của mình, cố gắng ôm lấy phần bụng, bảo vệ cho sinh mạng nhỏ trước cái đạp tàn nhẫn của kẻ thù.

Nhưng cũng giống Lý Thịnh đám người áo đen này không hề dừng lại, từng tên rồi lại từng tên có ý định muốn sút vào bụng cô ấy. Mấy người tì nữ trên xe ngựa của cô ấy lúc này mặc dù không bị g·iết nhưng đã bị đám người áo đen này đánh ngất. Hành động của chúng tuy rằng khó hiểu, nhưng đối với Hạ Uyển Linh đang bị h·ành h·ạ thì làm sao có thể có chút quan tâm cơ chứ.

Không biết qua bao lâu bởi vì cơn đau quá lớn, Hạ Uyển Linh lúc này từ từ nhắm mắt. Cô ấy cứ như vậy rơi những giọt nước mắt đau đớn mà ngất đi.

Mà cùng lúc này âm thanh vó ngựa ở phía sau lưng Hạ Uyển Linh ầm ầm vang lên. Đối mặt với việc này đám người áo đen lập tức sắc mặt đại biến, tên thủ lĩnh áo đen nhìn về phía Hạ Uyển Linh phần thân dưới đã bắt đầu máu tươi chảy lênh láng. Hắn lúc này cũng không dám nán lại, vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ rút lui.

Đợi khi đám người áo đen chạy vào trong rừng được một lúc, thì một đoàn người ngựa lúc này hùng hổ lao đến đây. Dẫn đầu bọn họ tất nhiên là Trần Vũ rồi, nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang một thân máu tươi nằm trên mặt đất. Trần Vũ lúc này ánh mắt trở nên tàn nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn về phía đám thuộc hạ sau lưng lên tiếng nói rằng.

- Đuổi theo bằng mọi giá phải bắt lấy bọn chúng.

- Tuân lệnh.