Một lúc sau, một chiếc xe ngựa được hộ tống bởi hơn 100 binh sĩ đang dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng lao về phía thành Quỳnh Lưu.
Trong xe ngựa Trần Vũ lúc này ôm thật chặt Hạ Uyển Linh ở trong lòng. Ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, không có một chút gì là tức giận hay đau xót. Nhưng những người quen biết Trần Vũ đều hiểu hắn lúc này đang muốn g·iết người, thậm chí là g·iết rất nhiều người.
Đợi đến khi đoàn người tiến vào trong thành Quỳnh Lưu, Trần Vũ lúc này bế Hạ Uyển Linh đi vào phủ thành chủ. Cùng lúc đó các y sĩ nhanh chóng được triệu kiến.
Tại trong phòng khách của phủ thành chủ, Trần Vũ lúc này trên người tràn đầy máu tươi . Đây chính là máu của Hạ Uyển Linh, có điều hắn lúc này cũng không quan tâm, mà dùng một sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía tên y sĩ đang đứng trước mặt mình nói rằng.
- Ngươi nói rằng chỉ có thể giữ mẹ hoặc giữ con hay sao.
Nghe Trần Vũ nói vậy, tên y sĩ lúc này có chút run rẩy, nhưng hắn vẫn lên tiếng nói rằng.
- Bẩm tướng quân công chúa đã bị động thai rồi. Hiện nay sức khỏe của đứa trẻ tuy rằng vẫn còn mạch đập, nhưng nếu giữ đứa trẻ này thì e rằng tính mạng công chúa sẽ gặp nguy hiểm.
- Vậy nên cách tốt nhất là bỏ đứa trẻ, cứu lấy công chúa. Còn nếu nhất quyết giữ đứa trẻ, vậy thì công chúa 10 phần nguy hiểm, đặc biệt chúng ta cũng không thể nào chắc chắn có thể cứu được cả hai mẹ con công chúa.
Nghe y sĩ nói vậy Trần Vũ lúc này ngồi đó rơi vào tầm tư, không ai biết trong lòng hắn lúc này có bao nhiêu sự tức giận.
Ngày hôm qua khi hắn vừa từ quân doanh trở về, hắn vậy mà nhận được tin vị công chúa của hắn đã trong đêm đã bỏ trốn.
Đối với hành động bất thường của Hạ Uyển Linh Trần Vũ lập tức cho người đi điều tra. Trải qua một phen thăm dò, thì tất nhiên trong số các thị nữ của Hạ Uyển Linh đã có người tiết lộ tin tức. Đợi khi hiểu hết tình hình Trần Vũ biết rằng có lẽ Hạ Uyển Linh lại gặp nguy hiểm. Vậy là không nghĩ nhiều, hắn điều động 500 kỵ binh trong đêm tối đuổi theo đoàn người của Hạ Uyển Linh
Mặc dù đã đuổi kịp, nhưng hắn rốt cuộc vẫn đến muộn một bước. Nghĩ đến việc này lại nghĩ đến những lời y sĩ nói, chỉ có thể giữ mẹ hoặc con. Hắn lúc này thở dài một hơi dùng một giọng nói lạnh lẽo lên tiếng.
- Bỏ đứa trẻ đi cứu lấy công chúa.
Nghe Trần Vũ nói vậy, tên y sĩ lúc này cũng gật đầu sau đó rời đi, tiến về phía phòng mà Hạ Uyển Linh đang ở.
Một lúc sau tên y sĩ này lại hớt hải chạy lại, nhìn thấy hắn Trần Vũ ánh mắt lạnh lùng lên tiếng nói rằng.
- Chuyện gì.
- Bẩm tướng quân công chúa đã tỉnh lại. Người nhất quyết không cho ta đụng đến đứa trẻ.
Nghe y sĩ này nói vậy, Trần Vũ lúc này thở dài một hơi, sau đó đi đến phòng nơi mà Hạ Uyển Linh đang ở . Nhìn về phía cô gái đang dùng những hơi thở yếu ớt cố gắng giằng co với đám tỳ nữ và y sĩ có mặt trong phòng mà hắn lên tiếng nói rằng.
- Người đâu giữ công chúa lại, bỏ đứa trẻ đi.
Âm thanh lạnh lùng của Trần Vũ vừa vang lên, Hạ Uyển Linh lúc này lập tức quay đầu nhìn về phía hắn. Có điều không đợi cô ấy nói gì, một đám người hầu đã đi đến giữ chặt cô ấy. Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh như kiểu lấy hết sức mạnh mà gào thét.
- Trần Vũ người muốn làm gì. Không được đụng đến con của ta.
- Xin ngươi đó, Trần Vũ ta xin ngươi đó.
Âm thanh của Hạ Uyển Linh mang theo tiếng khóc nức nở, khiến những người ở đây cũng đều thương cảm cho cô ấy. Nhưng họ lại không biết trong lòng Trần Vũ lúc này đang có ngàn vạn con dao đâm vào trong tim hắn.
Lần đầu tiên hắn làm cha ở kiếp này, cũng là lần đầu tiên làm cha ở kiếp trước. Trách nhiệm, tình thương, sự hạnh phúc của người sắp có con ai có thể hiểu được.
Nhưng rồi chỉ vì sự sơ sẩy của hắn, hai mẹ con Hạ Uyển Linh lại gặp nguy hiểm. Đến lúc này đối mặt với lời cầu xin của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ mặc dù đau đớn kịch liệt trong tim, nhưng hắn vẫn dùng một bộ mặt lạnh nhạt không hề có chút dao động muốn bỏ đi đứa trẻ.
Có lẽ là cầu xin mệt mỏi, cũng như những v·ết t·hương làm cho hạ Uyển Linh đau đớn đến sắp ngất . Cô ta cố gắng mở ra hai mắt của mình nhìn về phía Trần Vũ mà thì thào nói rằng.
- Trần Vũ ta hận ngươi, đời này đều hận ngươi.
Hạ Uyển Linh nói xong thì cô ấy cũng ngất đi. Ba ngày sau tại trong phủ tướng quân, Hạ Uyển Linh lúc này nằm trên giường với một sắc mặt thất thần. Hai người tì nữ thân cận của cô ta là Tiểu Đào và Cẩm Tú vậy mà không c·hết. Họ lúc này bưng cháo nhìn về phía Hạ Uyển Linh mà lên tiêng khuyên nhủ.
- Công chúa mấy ngày hôm nay người đã không ăn uống rồi. Hãy ăn một chút đi, người phải có sức khỏe mới sống được chứ.
Nghe hai người thị nữ không ngừng đứng bên cạnh khuyên can, Hạ Uyển Linh lúc này vẫn như người mất hồn nằm trên giường không quan tâm thứ gì hết . Con của cô ấy mất rồi, lại một đứa nhỏ không thấy nữa. Thân là một người mẹ cô ấy làm sao có thể chịu đựng được chứ.
Đúng lúc này Trần Vũ từ phía ngoài đi vào, nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang nằm trên giường không chịu ăn uống. Hắn lúc này vẫn một bộ mặt lạnh nhạt đi đến trước mặt cô ấy, sau đó nở một nụ cười điềm tĩnh nói rằng.
- Không ăn sao, ngươi không muốn trả thù cho con mình sao.
- Ngươi c·hết rồi, ta tất nhiên lấy vợ mới. Đến lúc đó ta sẽ sinh ra những đứa trẻ xinh đẹp hơn. Yên tâm đi lúc ngươi c·hết, ta sẽ cho ngươi một ngôi mộ xinh đẹp bên cạnh đứa con của ngươi lúc này.
Âm thanh của Trần Vũ như ma mị kéo Hạ Uyển Linh từ trong sự đau đớn tỉnh lại. Cô ấy lúc này dùng một ánh mắt oán độc nhìn về phía Trần Vũ. Sau đó cô ta lại bất chợt nở một nụ cười quyến rũ, rồi từ từ ngồi dậy. Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, qua một lúc Hạ Uyển Linh lúc này giành lấy bát cháo từ tay tì nữ, cứ vậy ăn ngấu nghiến, ăn một cách cực kỳ nhanh chóng.
Đợi khi cô ấy ăn xong, Hạ Uyển Linh lúc này lại nhìn về phía tì nữ của mình rồi nói rằng.
- Đi lấy thêm cơm cho ta, đồng thời chuẩn bị thêm thuốc bổ. Ta phải sống thật tốt, ta phải nhìn một chút tên đàn ông phụ bạc này sẽ c·hết như thế nào.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy hai người tì nữ của cô ta đều run rẩy một chút. Nhưng họ lúc này cũng không dám nói nhiều, lập tức rời khỏi phòng. Mà đối mặt với việc này Trần Vũ vẫn như cũ dùng một khuôn mặt lạnh nhạt mà nhìn Hạ Uyển Linh một chút, sau đó rời khỏi đây.
Một lúc sau tại trong địa lao dưới phủ tướng quân, Trần Vũ lúc này một sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Quỳnh, đã b·ị đ·ánh không ra hồn người, và hơn chục tên áo đen đang bị treo lên ở đây lên tiếng nói rằng.
- Các ngươi đều phải c·hết đây là điều chắc chắn . Nhưng mà các ngươi có cơ hội để cứu người nhà của mình, nói cho ta biết ai sai cử các ngươi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, hơn chục tên áo đen có mặt tại đây lúc này đều đã b·ị đ·ánh gẫy hai chân. Thậm chí lưỡi của họ cũng đã bị cắt, nhưng tất nhiên chúng vẫn có cách để có thể tiết lộ thông tin đó chính là viết.
Tại sao lại đánh gãy hai chân và cắt lưỡi chúng, một phần là sợ chúng bỏ chạy, một phần nữa chính là việc đề phòng chúng cắn lưỡi t·ự t·ử.
Sau lời nói của Trần Vũ đám này vẫn im lặng, không lên tiếng. Thấy cảnh này Trần Vũ không nói nhiều, hắn rút một thanh kiếm bên hông mình đi đến tên người áo đen đầu tiên. Trong sự vui mừng vì sắp được giải thoát, tên người áo đen này đã được Trần Vũ xuyên kiếm đâm vào cuống họng rời khỏi thế giới này.
Thấy cảnh này những tên áo đen khác đều mỉm cười, chúng là tử sĩ sẽ không sợ hãi trước c·ái c·hết. Và chúng càng sợ hãi việc bị Trần Vũ nuôi nhốt tại nơi này ngày ngày t·ra t·ấn.
Cứ như vậy chục tên áo đen lần lượt bị Trần Vũ đ·âm c·hết. Đợi đến khi đến lượt nha hoàn Tiểu Quỳnh, lúc này cô ta vậy mà đã sợ hãi tiểu cả ra quần.
Nhìn về phía người phụ nữ này một chút Trần Vũ lúc này ánh mắt trở nên trầm tĩnh đến đáng sợ, sau đó hắn gằn từng chữ nói rằng.