Tình Họa Sơn Hà

Chương 62: Đế vương, ngươi thật độc ác



Chương 62: Đế vương, ngươi thật độc ác

- Nói đi ai là người đã sai cử ngươi.

Âm thanh của Trần Vũ như ma mị vang lên trong nhà giam tràn đầy sự u ám, khiến cho Tiểu Quỳnh càng có chút sợ hãi. Có điều cô ta vẫn không lên tiếng. Thấy kẻ này như vậy, Trần Vũ chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó vẫy tay một chút. Từ phía ngoài có mấy người thường dân bị lôi vào trong này.

Vừa nhìn thấy họ, Tiểu Quỳnh lúc này sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, miệng bắt đầu gào thét.

- Trần Vũ xin người hãy tha cho họ. Họ không hề biết gì về việc này.

Âm thanh của Tiểu Quỳnh vừa vang lên, lúc này mấy người thường dân kia cũng dùng một sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cô ta, mà không ngừng lên tiếng.

- Tiểu Quỳnh chuyện gì vậy con. Tại sao ngươi lại b·ị b·ắt, họ tại sao lại bắt chúng ta nữa.

- Phụ thân người đừng sợ, Trần Vũ hắn sẽ không dám làm gì đâu.

Tiểu Quỳnh vừa nói đến đây thì lúc này âm thanh của cô ta im bặc. Cô ta lúc này nhìn về phía Trần Vũ tay đang cầm một thanh kiếm, máu tươi đang từ từ chảy xuống. Rồi cô ta lại nhìn về phía cha của mình, đang dùng một ánh mắt đờ đẫn mà đổ gục trên mặt đất. Tiểu Quỳnh lúc này đã đứng trước bờ vực của sự sợ hãi.

Cô ta mặc dù là thám tử nhưng cũng không phải lực lượng tử sĩ. Đáng lẽ vừa rồi cô ta phải c·hết, nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, tên tử sĩ được ra lệnh g·iết cô ta lại thầm thương cô ta từ lâu. Vậy nên hắn ta mới cố tình thả cho cô ta rời đi.



Đáng tiếc thay họ Trần không phải là một thế lực bình thường. Tại tám thành trì phía bắc, mặc dù họ Trần mới tiếp quản. Nhưng thế lực họ Trần ăn sâu tận nơi này đã quan nhiều năm, làm sao họ có thể để cho cô ta chạy thoát . Cho nên trong đêm hôm đó đám người áo đen bị g·iết thì bị g·iết, b·ị b·ắt thì b·ị b·ắt và cô ta cũng b·ị b·ắt trong số đó.

Nhìn về phía t·hi t·hể của cha mình, lại nhìn về phía ánh mắt hoảng hốt của những người nhà. Tiểu Quỳnh lúc này cuối cùng phòng tuyển đã sụp đổ, cô ta bắt đầu lên tiếng cầu xin tha thứ.

- Tướng quân ta xin khai hết, ngài hãy tha cho người nhà ta đi, ta xin ngài.

Âm thanh Tiểu Quỳnh không ngừng vang lên trong nhà giam, cùng với đó là tiếng khóc nức nở của người nhà của cô ta. Nhưng Trần Vũ lúc này lại dùng một bộ mặt lạnh lùng nhìn về phía cô ta, sau đó lại nhẹ nhàng vung kiếm. Em trai cô ta năm nay chỉ có ba tuổi, vậy mà lúc này đầu đã rời khỏi cổ. Thấy cảnh này tiểu Quỳnh càng thêm sợ hãi, không ngừng gào thét. Nhưng đối mặt với cô ta như vậy, Trần Vũ lại ngay từ đầu cũng không có chút quan tâm, qua một lúc hắn mới lên tiếng nói rằng.

- Ngươi lúc này thời gian không có nhiều, nói cho ta biết thế lực sau lưng ngươi là ai. Để cho người nhà của ngươi có thể c·hết nhanh hơn. Nếu ngươi còn tiếp tục chần chừ, vậy thì họ sống còn không bằng c·hết đâu.

Nghe Trần Vũ nói vậy, lúc này Tiểu Quỳnh cũng có chút sợ hãi. Cô ta bắt đầu lên tiếng giải thích rõ về thân phận của mình.

Một lúc sau khi Tiểu Quỳnh đã giải thích rõ ràng Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt tàn bạo nhìn về phía cô ta, Sau đó hắn quay người rời đi . Thấy cảnh này Tiểu Quỳnh vốn định nói gì đó thì lúc này cô ta vậy mà lại không nói được. Bởi vì cuống họng của cô ta lúc này đã bắt đầu tuôn ra máu tươi.

Một tên cai ngục lúc này đang cầm một cây chỉ thủ lạnh lẽo, nhìn về phía cô ta. Đợi khi Tiểu Quỳnh hơi thở đã không còn nữa, thì cai ngục bắt đầu lại g·iết hết người nhà của cô ta.



Một lúc sau tại trong thư phòng, Trần Vũ lúc này ngồi tại nơi đó mà rơi vào trầm tư. Qua lời Tiểu Quỳnh nói cô ta cũng không rõ thế lực sau lưng của mình là ai. Chỉ biết nhận nhiệm vụ từ một tên người áo đen, là thâm nhập vào trong phủ của công chúa.

Tất nhiên bởi vì cô ta không phải tử sĩ, cho nên đều có người nhà, thân phận rõ ràng, nên mới có thể dễ dàng lọt vào phủ công chúa. Mà cũng vì điều này mà tinh thần chịu t·ra t·ấn của cô ta mới yếu kém đến mức dễ dàng khai ra như vậy. Nhưng thành phần như cô ta lại không thể nào nắm rõ được tổ chức sau lưng mình là ai.

Có điều tư duy của Trần Vũ cực kỳ nhanh nhạy, chỉ nghe những lời Tiều Quỳnh nói và bắt đầu phân tích. Trần Vũ đoán rằng kẻ thù có lẽ đã lộ diện, có điều khi kẻ thù này xuất hiện Trần Vũ vậy mà lại cảm thấy trời muốn sập xuống.

Đúng vậy tại Đại Hưng này thế lực dám trực tiếp đương đầu với họ Trần không có mấy. Mà thế lực dám ra tay với họ Trần lúc này lại chỉ có một, đó là Hoàng Tộc hay nói đúng hơn là hoàng đế mà thôi.

Nghĩ đến điều này ánh mắt của Trần Vũ càng trở nên lạnh lùng. Con hắn đ·ã c·hết, vợ hắn lúc này lại thù hận hắn, chỉ nghĩ đến cảnh gia đình mình trong một đêm vốn yên ấm lại bị tàn nát. Hắn lúc này thật sự muốn chém c·hết tên cẩu hoàng đế kia.

Có điều lý trí vẫn mách bảo Trần Vũ không thể làm loạn. Hoàng đế là đại diện cho quyền lực tối thượng tại một quốc gia, trần gia lúc này cho dù mạnh mẽ vẫn chưa đủ sức cùng với hoàng đế vật tay. Bởi vì nếu đánh sẽ là lưỡng bại câu thương và để kẻ khác được lợi. Thậm chí Trần gia trong trận chiến này có nguy cơ diệt tộc. Nghĩ đến những điều này trần Vũ thầm hận trong lòng, tại sao Trần Gia vẫn chưa đủ mạnh. Nghĩ đến đây sắc mặt hắn càng trở nên lạnh lẽo.

Đang lúc Trần Vũ có những toan tính trong lòng, thì lúc này cửa phòng hắn lại bị mở ra. Những binh lính ngoài phòng vậy mà không hề ngăn cản người tiến vào.

Nhìn về phía người phụ nữ xuất hiện trước mắt mình, Trần Vũ lúc này đầu tiên có chút sửng sốt. Sau đó hắn dùng một bộ mặt không hiểu nhìn về phía cô ta lên tiếng nói rằng.

- Công chúa người không nghỉ ngơi đến phòng của ta làm gì.

Trần Vũ vừa nói vậy thì lúc này Hạ Uyển Linh nở một nụ cười điềm tĩnh. Sắc mặt của cô ấy khá là tái nhợt do vừa mới sảy thai, nhưng lúc này người phụ nữ này lại cực kỳ quật cường. Nhìn về phía cô ta, Trần Vũ thấy rõ ràng người phụ nữ này đã trang điểm khi đến đây. Quần áo cũng cực kỳ được chỉnh chu, việc này khiến hắn càng hiếu kỳ.



Mà đối mặt với lời hỏi thăm của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này lại nở một nụ cười tà mị. Sau đó cô ta bưng một bát canh gà hướng về phía Trần Vũ lên tiếng nói rằng.

- Tướng quân làm việc vất vả, ta thân là phu nhân của ngài tất nhiên cũng phải chăm sóc ngài một chút. Ngài hãy nếm thử xem món canh gà ta hầm như thế nào.

Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vang lên, Trần Vũ lúc này sắc mặt vẫn như cũ trở nên lạnh lùng nhìn về phía cô ấy. Qua một lúc hắn nhìn về phía bát canh gà vẫn còn đang hơi nóng bốc lên mà lên tiếng nói rằng.

- Công chúa người muốn đầu độc ta sao.

Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này vang lên tiếng cười khẽ sau đó nói rằng.

- Tướng Quân nói gì vậy chúng ta là vợ chồng mà. Thời gian qua là ta đã đối xử không tốt với ngài. Hiện giờ ta muốn hoàn thành trách nhiệm của một vị phu nhân.

Hạ Uyển Linh nói đến đây, cô ta lúc này đánh mắt ra hiệu cho đám tỳ nữ của mình. Thấy vậy mấy người kia lập tức rời khỏi phòng. Đợi khi cánh cửa vừa được đóng lại, Hạ Uyển Linh lúc này trong sự ngỡ ngàng của Trần Vũ, tự mình cởi hết toàn bộ quần áo.

Nhìn về phía người phụ nữ trước mặt với một làn da trắng ngần và một nụ cười trên mặt, khiến cho Trần Vũ cảm thấy sắc mặt của mình như bị vả vào mặt.

Đúng vậy hắn lúc này không cảm thấy thú vị hay có hứng khởi, thay vào đó là một cảm xúc tiêu cực đến cùng cực. Bởi vì hắn biết cô gái trước mặt này có lẽ đang dùng một bộ mặt mạnh mẽ để đối mặt với kẻ thù của cô ấy mà thôi.

Nhưng cô ấy càng làm vậy Trần Vũ lại càng cảm thấy tự trách. Bởi vì hắn biết người phụ nữ này bị như vậy chính là do hắn không thể bảo vệ được hai mẹ con cô ấy.