Đối mặt với bộ mặt càng ngày càng không tốt của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy từng bước đi đến ngồi trong lòng Trần Vũ, lấy tay Trần Vũ đặt lên ngực mình mà cười khẽ nói rằng.
- Tướng quân ngài thấy ta như thế nào đây, có xinh đẹp không.
Nghe Hạ Uyển Linh lên tiếng, Trần Vũ lúc này cúi đầu xuống nhìn về phía cô gái đang trong lòng mình. Thậm chí cảm giác mềm mại ở tay không ngừng chuyền về, khiến cho hắn không tự chủ mà thở dài một hơi lên tiếng nói rằng.
- Công chúa ngươi định dùng cách này để giày vò ta hay sao.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này ẩn sâu trong đôi mắt, lại lóe lên sự thù hận. Có điều cô ấy rất nhanh lại thay đổi một thái độ bình thường, rồi dùng một giọng nói uyển chuyển lên tiếng.
- Cái gì mà t·ra t·ấn cơ chứ, ta chẳng phải là muốn hàn gắn tình cảm với tướng quân hay sao. Nhìn xem ta lúc này đồ cũng đã cởi, tướng quân lẽ nào lại không biết mình nên làm gì hay sao.
Hạ Uyển Linh vừa nói đến đây, cô ta lúc này vậy mà tự động dùng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên mặt Trần Vũ. Sau đó là lên cổ hắn, tay thì không ngừng cởi áo Trần Vũ.
Đối mắt với việc này, Trần Vũ lúc này chỉ biết thở dài trong lòng, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn như cũ lạnh lùng và tàn nhẫn hất tay của Hạ Uyển Linh ra. Sau đó đặt cô ấy lên bàn, tự mình đi xuống lấy quần áo của cô ấy, sau đó lại giúp cô ấy mặc vào. Toàn bộ quá trình này Hạ Uyển Linh đều giữ một nụ cười trên mặt, mặc kệ Trần Vũ dày vò. Có đôi lúc Trần Vũ đụng chạm đến những bộ phận n·hạy c·ảm của cô ta, nhưng cô ta đều không thể có bất kỳ phản ứng nào cả.
Đợi khi một thân quần áo đã được mặc vào, Hạ Uyển Linh lúc này mới hứng thú nhìn về phía Trần Vũ sau vào nói rằng.
- Tướng quân ngài lẽ nào lại không thích ta hay sao. Chẳng phải những ngày qua ngài vẫn muốn ngủ cùng ta hay sao. Thậm chí cho dù ta không đồng ý, ngài vẫn cố gắng leo lên giường của ta. Bây giờ khi ta đồng ý ngài lại muốn từ bỏ, lẽ nào ngài hối hận việc mình đã làm hay sao.
Hạ Uyển Linh nói đến đây sắc mặt cô ta chuyển sang giận dữ, gào thét vào mặt Trần Vũ.
- Đứa trẻ đó có tội lỗi gì mà ngài muốn g·iết nó đây. Lẽ nào ngài không có tình cảm với ta, với đứa trẻ còn chưa sinh ra hay sao.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này trong lòng thật sự cũng gào thét. Hắn muốn nói cho cô ấy hắn quan tâm hai mẹ con họ chứ. Hắn quan tâm hai mẹ con họ nhất trên thế giới này.
Đáng tiếc hắn không thể nói, hắn không thể nói cho vị phu nhân của mình là có thể người đã hại cô ấy đánh mất đi đứa trẻ lại chính là cha của cô ấy. Hắn không thể nói cho cô ấy biết là ở kinh thành xa xôi kia, cha của cô ấy thậm chí còn không muốn quan tâm cô ấy.
Thở dài một hơi Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt lạnh nhạt, nhìn về phía Hạ Uyển Linh. Sau đó hắn nở một nụ cười điềm tĩnh lên tiếng nói rằng.
- Đúng vậy ta chỉ thèm khát thân thể của ngươi, nhưng ta lại không muốn có đứa trẻ mà ngươi sinh ra .
- Hận sao, ngươi hận sao, vậy ngươi làm gì được đây.
- Khóc lóc t·ự v·ẫn, vẫn là đi dựa vào tên Mộ Dung Ngọc kia trả thù giúp ngươi đây.
Âm thanh của Trần Vũ vang lên trong căn phòng nhỏ bé, nhưng đối mặt với Trần Vũ như vậy Hạ Uyển Linh lúc này lại cười khẽ. Nụ cười của cô ấy tràn đầy dị thường, nhưng cùng với đó lại là một sự cao ngạo không chịu cúi đầu. Cô ấy lúc này dùng một đôi mắt trong veo và một cái cổ trắng ngần, hướng cái đầu nhỏ của mình về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Ta chính là phu nhân của ngươi, chủ mẫu của họ trần. Ta tại sao phải dựa vào kẻ khác cơ chứ, khi mà tướng công của ta lại là người quyền uy chỉ sau hoàng đế lúc này.
- Cả đời này của ta chính là ăn bám ngươi mà sống. Phòng ngủ của ta cả đời này chỉ mở cửa cho ngươi đi vào. Nhớ lấy Trần Vũ, ngươi hãy nhớ lấy cho ta . Cả đời này ta đều hận ngươi, mà cũng cả đời này ta chỉ chờ đợi một mình ngươi.
Hạ Uyển Linh nói đến đây nước mắt trên má của cô ấy cũng từ từ rơi xuống. Có điều đối mặt với việc này Trần Vũ chỉ dùng một bộ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía cô ấy. Cảm nhận được động thái của Trần Vũ như vậy, Hạ Uyển Linh lúc này lặng lẽ quay đầu rời đi.
Nhìn về phía bóng lưng của cô ấy từ từ biến mất sau cánh cửa. Trần Vũ lúc này nắm tay đã siết chặt, không ai biết cảm giác của hắn lúc này tồi tệ như thế nào. Bản thân bị vu oan nhưng lại không thể nói ra nỗi oan khuất của mình. Nhìn thấy vợ nhỏ sống trong bực bội, thậm chí thù hận bản thân lại không thể giải thích, không thể an ủi.
Thở dài một hơi cố gắng kiềm chế những cảm xúc tiêu cực trong lòng, Trần Vũ lúc này ánh mắt bắt đầu trở nên tàn khốc. Hắn nhìn về phía một tên thị vệ đang định đóng lại cửa thư phòng mà lên tiếng nói rằng.
- Gọi Huyền Vũ đến đây cho ta.
Nghe Trần Vũ nói vậy tên thị vệ lúc này vội vàng chắp tay sau đó nói rằng.
- Tuân lệnh tướng quân.
Một lúc sau Huyền Vũ từ phía ngoài đi vào trong phòng nhìn về phía Trần Vũ hắn lúc này chắp tay nói rằng.
- Tướng quân không biết ngài gọi ta là có việc gì.
Nhìn về phía Huyền Vũ Trần Vũ lúc này lên tiếng nói rằng.
- Liên hệ với lực lượng của chúng ta, từ ngày hôm nay diệt hết tất cả các thế lực tại khu vực tám thành trì do chúng ta đang quản hạt, và 7 thành trì đang nằm trong sự khống chế của họ Trần.
- Ta muốn từ giờ đến hết năm, lực lượng 15 thành trì tại phía bắc phải hoàn toàn chịu sự khống chế của họ Trần.
Trần Vũ vừa nói vậy Huyền Vũ lúc này có chút sửng sốt, sau đó hắn hướng về phía Trần Vũ chắp tay nói rằng.
- Bẩm tướng quân ngài nếu mạnh tay trấn áp các thế lực kia, vậy e rằng sẽ khiến bọn chúng phản ứng.
Trần Vũ nghe vậy thì lắc đầu sau đó nói rằng.
- Con ta vừa mới c·hết, tất cả các thế lực kia đều trong diện tình nghi. Vậy nên ta tiến hành phản kích chúng có thể làm gì đây. Nếu trách chỉ có thể trách kẻ đã gây ra việc này mà thôi.
- Được rồi không cần nói nhiều, cứ theo mệnh lệnh của ta mà làm. Ta muốn nhìn một chút kẻ thủ ác sau màn khi thấy việc này sẽ đối với ta làm những gì tiếp theo đây.
Nghe Trần Vũ nói vậy Huyền Vũ lúc này cũng không nói gì nữa, lập tức quay người rời đi.
Thời gian cứ vậy lại trầm chậm trôi đi, trong sự lạnh giá của mùa đông tại phía bắc, tám thành trì lại bắt đầu vào một cuộc thanh trừng mới. Hàng ngày không có thương nhân b·ị b·ắt thì chính là quan viên b·ị b·ắt, việc này khiến cho dân chúng tại đây vô cùng hoang mang.
Có điều bởi vì việc này diễn ra khá nhanh, đợi đến đầu tháng 1 năm kiến ninh thứ 8, lực lượng các phe phái tại tám thành trì phía Bắc đã hoàn toàn bị quét sạch. Từ đây 15 thành trì phía Bắc đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của họ Trần.
Đối với hành động này lực lượng bị tổn thất nặng nề nhất, tất nhiên là người của Mộ Dung gia và thường Minh Đảng.
Có điều thường minh Đảng lần này đầu tư phía bắc cũng không nhiều, cho nên mặc dù bị tổn thất họ cũng không muốn cùng họ Trần trở mặt vào lúc này.
Nhưng Mộ Dung gia thì khác, lần lên phía Bắc này bọn chúng đã đầu tư rất lớn. Nhưng bởi vì sự sắt đá và điên cuồng của Trần Vũ khiến chúng tổn thất nặng nề. Chính vì vậy lúc này tại phủ của Trần Vũ, Mộ Dung Ngọc vậy mà lại mang một bộ mặt tức giận đến đây, nhìn về phía Hạ Uyển Linh mà không ngừng lên tiếng than vãn.