- Công chúa người biết không, trong những ngày qua Trần Vũ không biết nổi điên điều gì, mà bắt một lượng lớn thường dân và quan viên. Việc này khiến cho dân chúng hoang mang, nhiều người bị cảnh tù tội, thật sự khiến cho ta cũng cảm thấy khó chịu. Nên lần này ta đến đây là muốn nhờ công chúa khuyên Trần Vũ một chút.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này dùng một đôi mắt đẹp mà nhìn về phía hắn, sau đó cô ấy mỉm cười nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân ngài tìm ta cũng vô dụng, bởi vì ta cũng không thể nào thuyết phục được Trần Vũ. Hơn nữa ta lúc này đã là phu nhân của Trần Vũ, việc ngài tự ý muốn gặp riêng với ta đây chẳng phải p·há h·oại thanh danh của ta hay sao.
Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vang lên, Mộ Dung Ngọc lúc này vậy mà sững sờ thật lâu. Hắn không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà lại đứng về phe Trần Vũ.
Phải biết Thường Minh Đảng không dám phản kháng Trần Vũ trong cuộc thanh trừng vừa rồi, là bởi vì họ biết Trần Vũ vừa mới mất con. Về ẩn tình trong đó thì không có ai bàn tán, cũng không có ai đi phán định, bởi vì có nhiều thứ càng nghĩ sẽ càng cảm thấy nó đáng sợ.
Về phần Mộ Dung gia bởi vì tổn thất quá lớn, nên Mộ Dung Ngọc bắt buộc phải có động thái. Bởi vì nếu hắn còn không tiếp tục lên tiếng, e rằng toàn bộ vây cánh Mộ Dung Gia xây dựng trong thời gian qua đều sẽ bị Trần Vũ g·iết hết.
Có điều lá bài ẩn mà Mộ Dung Ngọc muốn sử dụng bây giờ vậy mà lại không nghe theo những gì hắn sắp đặt. Nhìn về phía một bộ dạng lạnh lùng của Hạ Uyển Linh, Mộ Dung Ngọc lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này thật sự quá điên khùng. Tính cách cô ta thất thường như vậy, tại sao Trần Vũ có thể chịu được cơ chứ.
Thở dài một hơi tạm thời dẹp bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, Mộ Dung Ngọc lúc này đứng dậy chắp tay với Hạ Uyển Linh sau đó nói rằng.
- Là ta đã không chú ý đến việc này, sau này ta tuyệt đối không tìm gặp công chúa nữa.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà gật đầu. Sau đó cô ta vẫy tay để tì nữ đưa Mộ Dung Ngọc rời đi, sau đó cô ta lại nở một nụ cười điềm tĩnh hướng về phía thư phòng nơi Trần Vũ đang làm việc.
Một lúc sau vẫn vóc người ấy, vẫn một bộ đóng cửa phòng sau đó cởi đồ, rồi lại ngồi lên bàn làm việc của Trần Vũ. Hạ Uyển Linh lúc này nở một nụ cười tà mị sau đó nói rằng.
- Ta vừa mới đuổi tên khốn kh·iếp Mộ Dung Ngọc đi, Trần Vũ ngươi có vui hay không.
Nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang không mặc một chút đồ gì xuất hiện trước mặt mình, lại có một chút run rẩy do thời tiết khá lạnh. Khiến cho Trần Vũ lúc này sắc mặt cũng có chút biến hóa không tốt, hắn cởi lớp áo choàng sau đó phủ lên người cô ấy. Rồi bế cô ấy ngồi lên đùi mình, dùng hơi ấm của cơ thể để khiến cô ấy đỡ lạnh rồi lên tiếng nói rằng.
- Công chúa người tại sao mỗi lần gặp ta đều muốn cởi đồ đây. Thời tiết này ngươi không cảm thấy lạnh cũng nên nghĩ cho sức khỏe của mình chứ.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lại bỏ mặc động tác ôm mình vào trong lòng của hắn. Sau đó Hạ Uyển Linh lúc này lại nở một nụ cười khẽ rồi nói rằng.
- Trần tướng quân lúc này vậy mà biết thương tiếc cho ta hay sao. Nhớ ngày đó mấy người áo đen kia nói rằng tướng quân có lệnh, muốn mang ta trở về cơ mà. Sao giờ đây ta lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ ngài, mà ngài lại không dám đụng đến ta hay sao. Thế nào, ngài sợ ta lại có thai ngài lại phải đích thân g·iết c·hết đứa trẻ hay sao.
Âm thanh của Hạ Uyển Linh vang lên, khiến cho Trần Vũ lúc này bàn tay vậy mà cũng có chút run rẩy. Cảm nhận được động tác của hắn Hạ Uyển Linh lúc này lại cười càng vui vẻ, có lẽ trong mắt của cô ấy đứa trẻ mất đi đã khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng với Trần Vũ. Nhưng cô ấy biết muốn trả thù Trần Vũ không thể nào làm một cách đơn giản là như trước kia chửi bới đ·ánh đ·ập hắn được.
Cô gái này lúc này điên rồi, đúng vậy cô ấy muốn Trần Vũ yêu mình, sau đó lại từ từ h·ành h·ạ. Vậy nên trong mắt cô ta lúc này, Mộ Dung Ngọc như là một kẻ thù vậy. Bởi vì sự xuất hiện của hắn đang phá vỡ kế hoạch trả thù của cô ấy.
Nghĩ đến những điều này cô ấy vậy mà lại đưa tay sờ lên ngực trần Vũ một chút. Sau đó nở một nụ cười khẽ rúc đầu trong ngực hắn không chịu rời đi.
Đối mặt với việc này Trần Vũ trong lòng chỉ biết thở dài, nhìn về phía người con gái đã trở nên có chút điên khùng trong lòng mình, mà bản thân hắn lại càng cảm thấy như bị dao đâm vào tim.
Thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi đi, Hạ Uyển Linh cứ như một con gián bám chặt lấy trần vũ . Mà Trần Vũ lúc này cũng chỉ có thể ôm lấy cô ấy, một bên khác thì tự mình xử lý chính vụ. Có lẽ thời gian khá lâu Hạ Uyển Linh lúc này nhàm chán lại để ý đến đống chính vụ của Trần Vũ sau đó cô ấy lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ ngươi cũng thật là thông minh. Sử dụng c·ái c·hết của con mình để tiến hành đả kích tất cả các thế lực khác tại nơi người quản lý. Từ đây ngươi vừa có lý lại vừa thể hiện ra sức mạnh của họ Trần, uy h·iếp đến toàn bộ các phe phái. Ta thật sự khâm phục sự thông minh của ngươi đó.
Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vang lên, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt lạnh nhạt cúi đầu nhìn về phía cô ấy. Cảm nhận thấy gương mặt của người đàn ông đang chỉ cách mình một chút, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà cũng không có cái gì gọi là sợ hãi . Trái ngược cô ấy còn cố gắng ưỡn cái cổ của mình lên, để môi của cô ấy chạm vào môi của Trần Vũ . Sau đó cô ấy lại không ngừng cười khẽ, cảm thấy vô cùng thích thú vì việc này.
Mà đối mặt với những động thái hay lời nói của Hạ Uyển Linh. Trần Vũ lúc này chỉ biết thở dài, nhìn về phía cô ấy một chút, sau đó hắn từ từ đưa tay vào trong ngực cô ấy không ngừng mà di chuyển.
Qua một lúc cánh tay của hắn lại đi đến những vị trí khác, khiến cho Hạ Uyển Linh vậy mà không ngừng rên lên mấy tiếng.
Mà những âm thanh của Hạ Uyển Linh như kích thích Trần Vũ, hắn lúc này cùng với Hạ Uyển Linh lại kịch chiến trong thư phòng. Đợi đến lúc Hạ Uyển Linh đã có chút mệt mỏi, Trần Vũ lúc này mới thỏa mãn nhìn về phía cô gái ngốc này mà hắn lên tiếng nói rằng.
- Công chúa nếu như người đã muốn có con với ta như vậy, vậy thì ta tất nhiên cũng giúp người rồi. Vấn đề là ngươi có thể bảo vệ đứa trẻ được hay không.
Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này như là đụng đến nỗi đau, cô ấy không ngừng vặn vẹo cơ thể, sau đó theo sự hành động của bản năng. Cô ấy lại từ từ lùi lại, giữ một khoảng cách với Trần Vũ, thậm chí cố gắng nhặt lên quần áo che lấy cơ thể mình.
Nhìn thấy cô ấy như vậy Trần Vũ lúc này ánh mắt lại càng tỏ ra điềm tĩnh . Sau đó Hắn từng bước đi đến, thấy hắn như vậy Hạ Uyển Linh lúc này không còn bộ mặt như lúc trước, thay vào đó là có chút sợ hãi từng bước lùi lại. Có lẽ đứa trẻ đã trở thành oán niệm, cũng là một tia hi vọng giúp cô ấy sống tiếp. Mà lời nói của Trần Vũ kích thích bản năng làm mẹ của cô ấy muốn bảo vệ con mình.