Trong một căn phòng nhỏ bé, một người tiến một người lùi, đợi đến lúc Hạ Uyển Linh hoàn toàn đã dựa vào một cây cột trong phòng, không thể lùi lại được nữa. Trần Vũ lúc này đi đến ôm lấy eo của cô ấy, hướng cô ấy vào trong ngực mình mà ôm thật chặt.
Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh vậy mà có chút kháng cự, có điều rất nhanh cô ấy cũng không thể nào làm gì được, mà bỏ mặc Trần Vũ muốn ôm thế nào thì ôm.
Cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng, Trần Vũ lúc này cắn nhẹ vào tai cô ấy một chút, khiến cho Hạ Uyển Linh run lên, rồi hắn lúc này lên tiếng nói rằng.
- Ta không biết là người có tin ta hay không. Nhưng mà ta tuyệt đối sẽ bảo vệ ngươi.
Trần Vũ nói đến đây thì hắn lúc này buông Hạ Uyển Linh ra, sau đó lại như mọi khi tự mình nhặt lại quần áo rồi mặc cho cô ấy. Đợi khi Hạ Uyển Linh quần áo đã được mặc trên người, Trần Vũ lúc này mới quay trở về bàn làm việc của mình. Bởi vì hắn biết Hạ Uyển Linh lúc này sẽ rời đi.
Nhưng khác với những gì Trần Vũ suy nghĩ, Hạ Uyển Linh lúc này lại không rời đi. Cô ấy dùng một bộ mặt quật cường hướng về phía Trần Vũ mà im lặng nhìn về phía hắn không nói một lời.
Thấy cô ấy như vậy, Trần Vũ lúc này chỉ biết thở dài, sau đó kéo cô ấy vào trong lòng mình. Có lẽ vì thời tiết khá lạnh nên Hạ Uyển Linh khi ngồi trong lòng Trần Vũ khá là ngoan . Thậm chí có đôi lúc sẽ dựa sát đầu vào người hắn, về phần Trần Vũ hắn lúc này một tay ôm lấy eo của Hạ Uyển Linh, đề phòng cô ấy ngã. Bản thân một tay khác thì xử lý chính vụ.
Không biết qua bao lâu Hạ Uyên Linh lúc này đã ngủ th·iếp đi trong lòng của Trần Vũ. Nhìn về phía bộ mặt xinh đẹp và có chút tiều tụy của cô gái nhỏ, Trần Vũ lúc này cũng chỉ biết thở dài . Hắn cứ như thế một bên xử lý chính vụ một bên ôm lấy vợ nhỏ của mình.
Thời gian lại như thoi đưa, chả mấy chốc đã đến giữa tháng 1. Lúc này tình hình phía Bắc đã dần dần ổn định, nhưng khu vực kinh thành lại sóng gió ngập trời.
Tại trong hoàng cung hoàng đế Hạ Thiên Đạo nhìn về phía một đống tấu thư của đám người Thường Minh Đảng, cũng như người của Mộ Dung gia tố cáo việc Trần Vũ l·ạm d·ụng quyền lực, bắt ép thường dân, hãm hại trung lương trong thời gian qua mà đau đầu.
Đứng giữa chính điện phụ chính đại thần Trịnh Cao lại không quan tâm đến điệu bộ của hoàng đế, mà không ngừng thao thao bất tuyệt tố cáo những hành động của Trần Vũ trong thời gian qua.
- Bẩm bệ hạ chỉ trong chưa đến một tháng, đã ít nhất có hơn 400 thường dân b·ị b·ắt, hơn 30 quan viên bị xét nhà đưa vào tử lao.
- Mà trọng điểm bị đả kích là hai thành trì Quế Lâm và Thành Đô.
- Từ sự kiện này vi thần khẳng định Trần Vũ đây là mượn công báo thù riêng . Hắn muốn hoàn toàn khống chế vùng đất tại tám thành trì phía Bắc. Đối với việc lũng loạn chiều cương của Trần Vũ, thật sự cần phải xử lý nghiêm khắc, tránh tạo tiền lệ xấu cho quốc gia.
Nghe Trịnh Cao nói vậy, lúc này Mộ Dung Kiên cũng đứng ra chắp tay nói rằng.
- Bẩm bệ hạ Trần Vũ lúc này nắm trong tay 10 vạn quân tinh nhuệ tại phía bắc. Nay hắn lại có ý định muốn thâu tóm quyền lực hành chính tại các vùng đất này, thần thấy đây thật sự so với mưu phản có khác gì đâu. Thần đề nghị lập tức cách chức Trần Vũ, điều hắn về kinh thành để trị tội.
Mộ Dung Kiên vừa nói vậy, lúc này Trần Thế Tích dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía ông ta. Sau đó hắn nở một nụ cười điềm tĩnh lên tiếng nói rằng.
- Bẩm bệ hạ đây là tấu thư mà Trần Vũ gửi đến. Trong thư viết về tội trạng những người đã bị hắn bắt, hoàn toàn là xử lý một cách công minh, không có bất kỳ việc t·ham n·hũng t·ham ô· gì ở đây.
Trần Thế Tích nói song hắn lúc này lập tức đưa lên bàn của hoàng đế, một bản tấu sớ giày cộp. Đợi ghi xem hết bảng tấu sớ này, Hạ Thiên Đạo cười khổ lên tiếng nói rằng.
- Thật không nghĩ đến một năm qua khung cảnh phía bắc trở nên yên ổn, lại ẩn giấu đi một đám sâu mọt khủng kh·iếp như thế này.
- Tới, Trịnh Cao ngươi nhìn một chút đây chính là thứ ngươi nói người tốt hay sao. Ép mua ép bán, chèn ép thường dân, hối lộ quan viên, kết bè kéo cánh, chúng mỗi một tội lỗi đều đáng c·hết. Ngươi nói xem chúng thật sự trung thành với đất nước, vẫn là trung thành với người của các ngươi đây.
Hạ Thiên Đạo nói xong nụ cười trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là sự lạnh giá vô hạn, cùng với đó là hành động ném tấu sớ xuống đất . Khiến cho một lượng lớn quan viên đều quỳ rụt xuống đất sợ hãi, mà không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta.
Đối với đám quan viên hèn nhát kia thì chẳng ai quan tâm. Bởi vì những người đứng lúc này mới là những người thực sự cầm quyền của đất nước này.
Lúc này đây số quan viên còn đang đứng bất quá chỉ là sáu vị thượng thư, phụ chính đại thần, tể tướng và một số tướng lĩnh cấp cao dẫn đầu là Trần Thế Tích mà thôi.
Từ đây hệ thống phe phái của Đại Hưng đã thể hiện rõ nét, và đập vào mặt trực tiếp của Hạ Thiên Đạo lúc này.
Nhìn về phía bọn chúng một chút, ông ta lúc này cười lạnh một tiếng sau đó lên tiếng nói rằng.
- Các ngươi quỳ xuống là cầu xin ai đây. Lẽ nào các ngươi cũng có tên trong danh sách t·ham ô· này hay sao.
Hạ Thiên Đạo vừa nói vậy các quan viên đang quỳ xuống lúc này đều có chút sợ hãi. Có điều họ biết đây là trò chơi chính trị của hoàng đế và các đại thế lực. Họ bất quá chỉ là tôm tép cho nên cứ im lặng, vì ở nơi này thì sẽ không sao . Quả nhiên sau khi Hạ Thiên Đạo nói song, Trịnh Cao lúc này dùng một sắc mặt âm trầm chắp tay lên tiếng.
- Bẩm bệ hạ uy quyền của ngài vốn dĩ chính là tối thượng tại quốc gia này. Và tất nhiên điều này khiến cho các quan viên đều sợ hãi. Đối với việc họ quỳ lạy mặc dù có chút tội lỗi, nhưng vi thần thấy đây thật sự đang thể hiện rõ uy nghiêm của bệ hạ trên triều đường.
Nghe Trịnh Cao nói vậy Hạ Thiên Đạo lúc này dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía ông ta, qua một lúc hắn cười lớn rồi lên tiếng nói rằng.
- Phụ chính đại thần nói không sai là Trẫm đã trách oan bọn chúng. Có điều động một tí là quỳ, chúng thực sự cũng quá hèn nhát rồi . Người đâu phạt bổng lộc tất cả những tên này một năm cho trẫm.
Nghe Hạ Thiên Đạo nói vậy các quan viên lúc này đều thở dài một hơi, sau đó đồng loạt chắp tay lên tiếng.
- Đa tạ bệ hạ không g·iết.
Thấy cảnh này Hạ Thiên Đạo lại hừ lạnh một tiếng . Cái hừ lạnh này của hắn không phải hướng về phía các quan viên đang quỳ mà là những kẻ đang đứng kia.
Lời nói của Trịnh Cao nghe thì rất có lý, nhưng tại sao chúng lại không quỳ. Lẽ nào uy nghiêm của hắn không thể nào khiến cho những kẻ này quỳ hay sao. Từ đây có thể thấy lời của Trịnh Cao nhìn thì như đang nâng uy quyền của hắn, nhưng thực chất lại đang thể hiện cho Hạ Thiên Đạo thấy một điều. Đại Hưng này cũng không phải là hắn nói là có thể thực hiện được.
Nghĩ đến sự mờ ám trong đó, Hạ Thiên Đạo lúc này lại quét mắt về phía Trần Thế Tích sau đó lên tiếng nói rằng.
- Việc của Trần Vũ Trẫm sẽ cho người điều tra lại có điều hắn tự tiện huy động q·uân đ·ội càn quét quan viên tại địa phương, sau đó theo hình thức tiền chảm hậu tấu báo cáo về triều đình, đây thật sự cũng không phải là lẽ.
- Chính vì vậy trẫm quyết định phạt Trần Vũ nửa năm bổng lộc. Đồng thời thăng chức cho Mộ Dung Ngọc lên tòng tam phẩm, tiến hành điều tra lại các vụ án mà Trần Vũ đã xử lý trong thời gian qua.