Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, hạ Uyển Linh lúc này ánh mắt cũng có chút không phục nhìn về phía hắn. Phải biết Mộ Dung gia và Trần Vũ đã đối đầu, vậy nhưng vì mạng sống của mấy vạn chiến sĩ cũng như thường dân, mộ dung ngọc vậy mà từ bỏ đi cơ hội trả thù lúc này. Nghĩ đến đây Hạ Uyển Linh càng cảm thấy Mộ Dung Ngọc là người tốt.
Có điều cô ta lại không biết bản thân mình ngu ngốc như thế nào. Mộ Dung Ngọc là người tốt sao, không hắn chỉ là một kẻ ngụy quân tử mà thôi. Có điều sự giả dối của hắn lúc này đang bị chính hắn che giấu đi, và một kẻ ngốc như hạ Uyển Linh lấy cái gì để dò xét hắn cơ chứ.
Trong lúc hai người hạ Uyển Linh và Mộ Dung ngọc đang nói chuyện, thì quản gia Phúc Bá của hắn đi vào dùng một bộ mặt lo lắng nói rằng.
- Thiếu gia không xong rồi Trần Vũ tại biên cương vậy mà từ chối lưu dân, không cho vào thành.
- Hiện nay có rất nhiều lưu dân vì chạy trốn chiến loạn đang hướng về phía nội địa mà đến. Dựa vào ước tính có hơn 30 vạn người, thành quế lâm của chúng ta lương thực không nhiều. Nếu như để họ tiến vào e rằng sẽ khiến tình cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Nghe Phúc bá nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt tức giận đến cực điểm, ánh mắt như phun lửa gầm lên nói rằng. .
- Trần Vũ tên rác rưởi vì mạng sống của bản thân, hắn vậy mà từ chối dân chúng vào thành . Hắn đúng không phải là người mà.
Nghe hạ Uyển Linh nói vậy mộ dung Ngọc lúc này ánh mắt rơi vào trầm tư. Có điều rất nhanh hắn lại nở một nụ cười bình tĩnh. Thân là kẻ cầm quyền mặc dù không giỏi binh trận, nhưng Mộ Dung Ngọc cũng hiểu những lý do mà Trần vũ đang lo lắng nếu để nạn dân vào thành.
Đầu tiên những lưu dân này không có việc làm, khi tiến vào thành trì họ vừa không có nhà ở, không có tiền, vậy thì toàn bộ vật tư giúp họ sinh sống đều dựa vào Trần Vũ. Mà đây lại sẽ ảnh hưởng đến lương thảo cho q·uân đ·ội của hắn, cũng như vấn đề trị an trong thành.
Thứ hai những người lưu dân này làm sao có thể xác nhận được, thân phân của họ cơ chứ. Trong số họ lúc này ai dám nói họ không có kẻ địch đâu . Chính vì vậy từ chối lưu dân vào thành trong lúc c·hiến t·ranh là một điều bình thường và cần thiết.
Có điều Hạ Uyển Linh lại không hiểu điều này, cô ta chỉ biết Trần Vũ đang vì mạng sống của mình mà từ bỏ lưu dân mà thôi. Nghĩ đến những điều này mộ Dung Ngọc lại được nước lấn tới, hắn vội vàng tỏ ra một bộ mặt tức giận lên tiếng trách móc Trần Vũ.
- Tốt một trần vũ, Lưu dân vậy mà lại không nhận vào thành. Hắn đây là đang muốn tàn sát người của ta hay sao. Thật sự tốt cho người Trần gia, thật sự tốt cho một danh tiếng của một gia tộc binh gia thế tộc.
Mộ Dung Ngọc không ngừng chửi bới tức giận, nhưng ánh mắt của hắn cũng đang không ngừng đảo qua lại. Suy nghĩ xem nên ứng phó với ba mươi vạn n·ạn n·hân như thế nào. Có điều qua một lúc hắn lại nở một nụ cười giễu cợt. Sau đó nhanh chóng che giấu đi điệu bộ của mình, mà lên tiếng nói rằng.
- Phúc Bá trước hết ngươi nhanh chóng cử ngươi lấy hết toàn bộ tiền tài trong phủ đệ của ta, tiến hành xây dựng một lượng lớn nhà cửa cho dân chúng tại ngoài thành, để cho lưu dân ở, cũng như cung cấp lương thảo cho họ.
- Đồng thời yêu cầu các địa phương khác tiến hành hỗ trợ vàng bạc, cũng như vật tư cho dân chúng. Chúng ta tuyệt đối không được giống như Trần Vũ bỏ mặc những thường dân vô tội này, sống c·hết nơi màn trời chiếu đất được.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy Phúc Bá lúc này nhìn về phía hắn một chút, có điều hắn cũng nhanh chóng hiểu ra, rồi gật đầu rời đi. Thấy vậy Mộ Dung ngọc lại nhìn về phía hạ Uyển Linh mà lên tiếng nói rằng.
- Uyển Linh ngươi đã thấy chưa, Trần Vũ tàn khốc hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Vậy nên ngươi không cần trở lại thành lạc Nhạn làm gì. Ngươi có thể cản chân hắn nhưng hắn lại có thể giam cầm ngươi loại này. Vậy nên bây giờ hãy nhìn trần Vũ dãy c·hết đi 15 vạn quân của kẻ thù sẽ ăn tươi uống máu Trần Vũ cho mà xem.
Nghe mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà gật đầu đồng ý. Cô ta cứ nghĩ rằng Mộ Dung Ngọc là người tốt, giữ cô lại để bảo vệ cô ấy. Nhưng cô ấy lại không biết mộ Dụng Ngọc còn muốn cô ấy trở về thành lạc Nhạn hơn ai hết.
Bởi vì hắn hiểu hạ Uyển Linh chỉ muốn g·iết Trần Vũ, cô ta trở về rất có thể sẽ khiến Trần Vũ phân tâm. Đồng thời cũng gây loạn cho Trần Vũ, nhưng Trần Vũ đã viết thư gửi đến. Vậy thì hắn không thể làm trái, có điều hắn lại không nói việc này cho Hạ Uyển Linh. Từ đây hắn vừa trở thành người tốt, còn Trần Vũ chính là kẻ phản diện mà thôi.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi, đợi đến đầu tháng 3, năm thịnh hòa thứ 8. Lúc này ngoài thành Quế Lâm dân tị nạn đã được ổn định, các vấn đề lo lắng cho dân tị nạn được quan viên địa phương làm rất tốt . Đứng trên tường thành Mộ Dung Ngọc và hạ Uyển Linh đều đánh mắt nhìn về phía lưu dân mặt ngoài thành mà không ngừng cảm thán nói chuyện với nhau.
- Mộ Dung đại ca ngươi nhìn xem, ngươi thật sự là có tài mà . Trong thời gian ngắn có thể ổn định lượng lớn lưu dân như vậy, thật sự khiến ta bội phục.
Nghe hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này cũng mỉm cười. 10 ngày qua khi lưu dân bắt đầu tràn về, mộ dung ngọc cũng muốn đứng ra để ổn định tình hình. Nhưng mà hắn phát hiện mình lại nghĩ nhiều rồi. Sau cuộc đại thanh tẩy của Trần Vũ, toàn bộ quan viên thành quế lâm sớm đã không phải người Mộ dung gia.
Vậy nên hắn ở đây mặc dù là quan viên tam phẩm, nhưng lại chẳng có bất kỳ uy quyền nào hết . Nhưng trong lúc Mộ Dung Ngọc bó tay bó chân, thì hắn lại phát hiện ra một vấn đề . Các quan viên ở đây thật sự làm việc quá tốt rồi . 10 ngày không đến, hơn 30 vạn dân tị nạn lại nhanh chóng được ổn định cuộc sống. Thậm chí các vấn đề như khai hoang, cung cấp việc làm cho đều được quan viên địa phương chỉnh chu hết sức rõ ràng.
Đối với việc này mộ dung Ngọc đầu tiên là nghĩ đám này là một đám nhân tài muốn lôi kéo. Nhưng về sau hắn vậy mà đã tìm hiểu ra một tin tức khiến hắn cũng có chút sửng sốt . Đó là kế hoạch bố trí lưu dân này đều do Trần Vũ thiết kế.
Có thể nói Mộ Dung Ngọc Khi càng hiểu rõ về Trần Vũ, thì hắn càng cảm thấy đáng sợ. Kẻ này không những tài giỏi về binh trận, tính cách lãnh đạm về mặt chính trị ứng đối lại càng trở nên lão luyện, nhưng quản lý dân chính lại cũng không hề thua kém quan văn. Việc này khiến cho Mộ Dung Ngọc cảm thấy bi ai vô cùng, bởi vì hắn vậy mà tự nhận mình không bằng Trần vũ.
Có điều may mắn chính là hạ Uyển Linh lại không hiểu những điều này. Cô ta cho rằng nhờ có Mộ Dung Ngọc cho nên những dân tị nạn kia mới nhanh chóng được ổn định cuộc sống. Vậy nên khi đứng trên tường thành nhìn về những người cười nói kia, cô ta vậy mà lại càng tăng lên tình cảm với Mộ Dung Ngọc.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì lúc này Phúc Bá bất ngờ đi đến, nhìn về phía Mộ Dung Ngọc hắn lên tiếng nói rằng.
- Bẩm thiếu gia trong thời gian qua, xung quanh thành quế lâm xuất hiện rất nhiều tàn quân của kẻ thù. Chúng liên tục t·ấn c·ông các tốp quân vận chuyển lương thực của chúng ta, ảnh hưởng đến quá trình đưa lương thảo lên chiến trường. Việc này ngài định xử lý như thế nào.