- Đại điện hạ người phải biết c·hiến t·ranh không phải chỉ là cảnh hai quân chém g·iết. Mà nó còn liên quan đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó chính là hệ thống chính trị của mỗi quốc gia.
- Mà tại khu vực các thành trì phía Bắc của Đại Hưng lúc này, lại đang có hai phe phái tranh đấu cực kỳ ác liệt. Một là lực lượng của họ Trần, thứ hai là lực lượng của mộ dung gia.
- Có thể nói c·hiến t·ranh vừa bắt đầu, tướng lĩnh tại chiến trường không chỉ nhận lấy áp lực từ quân địch. Mà bản thân họ cũng nhận lấy áp lực cực kỳ to lớn từ triều đình gửi xuống.
- Mà Trần Vũ thân là tướng lĩnh chỉ huy chiến trường trực tiếp, hắn lúc này nếu như khướt từ cho dân chúng vào thành. Vậy những dân tị nạn này sẽ chạy về các thành trì sâu trong nội địa, và lực lượng thám tử của chúng ta cũng có thể lẩn vào trong đó.
- Họ với số lượng ít ỏi khó có thể công phá các thành chì phía sau. Nhưng lực lượng này lại có thể không ngừng loan tin tức sai lệch về chiến trường, làm cho lòng dân hoang mang. Thậm chí nếu như có cơ hội họ có thể tiến hành chặt đánh, phá hủy các kho lương hoặc đoàn vận chuyển lương thực của kẻ thù.
- Nhưng điều quan trọng nhất đó chính là lực lượng này như là một con dao, có thể để cho kẻ thù của kẻ thù sử dụng. Mà điều ta nói ở đây tất nhiên chính là mộ dung gia.
Phùng Kiên Trì vừa nói đến đây, hắn lúc này đã không lên tiếng nữa. Bởi vì hắn cho rằng lời giải thích của mình đã quá rõ ràng. Đám thám tử kia chỉ là một cái vỏ bọc cho người mộ Dung gia đối phó họ Trần mà thôi. Và đây chính là thứ mà phùng kiên trì muốn .
Trần Vũ sẽ phải đối mặt cả dương mưu lẫn âm mưu. Hắn lựa chọn thế nào cũng đều nhận phản phệ, tất niên những phản phệ này đối với một Trần gia hùng mạnh là không đáng nhắc tới. Nhưng về lâu về dài thì sao, nó vẫn tạo ra hiệu quả giúp một phần lợi thế nghiêng về phía q·uân đ·ội của Đại Hạ.
Về phần Lý Thịnh hắn khi nghe hết kế hoạch tường tận của phùng kiên trì, lúc này ánh mắt cũng toát lên một chút hứng thú, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Phùng Tướng Quân thật sự là một kẻ mưu mô.
Phùng kiên trì nghe vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng sau đó nói rằng.
- Thân là tướng lĩnh, kẻ chỉ huy của chiến trường, nếu như không có một chút ý đồ xấu trong lòng, ngài nghĩ rằng ta có thể sống đến lúc này hay sao.
Lý Thịnh nghe vậy thì mỉm cười gật đầu. Vậy là đám người Đại Hạ lại tiếp tục những ngày vừa công thành, vừa chờ đợi xem kế hoạch của phùng Kiên Trì diễn ra như thế nào.
Thời gian cứ vậy lại chậm chậm trôi đi đợi đến giữa tháng 2 lúc này Hạ uyển Linh tại thành quế lâm, đang một sắc mặt lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Ngọc mà nói rằng.
- Mộ Dung Ngọc ngươi tại sao lại không cho ta trở về thành Lạc Nhạn cơ chứ.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này trong lòng chỉ cười lạnh một tiếng. Từ đầu tháng 2 tin tức c·hiến t·ranh đã được gửi đến nơi này, có điều Trần Vũ khi báo cáo về triều đình, cũng gửi cho hắn một bức thư tín. Nội dung vô cùng đơn giản hắn phải bằng mọi cách không cho Hạ Uyển Linh trở về thành Lạc Nhạn.
Đối với việc này Mộ Dung Ngọc tất nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì đây là mệnh lệnh Trần Vũ giao cho hắn, hắn nếu làm không tốt Trần Vũ tuyệt đối sẽ trở mặt và đây là điều hoàn toàn có lý . Có điều hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào lại là do Mộ Dung Ngọc hắn nói rồi.
Nghĩ đến những điều này Mộ Dung Ngọc nhìn về phía Hạ Uyển Linh, đang một bộ mặt tức giận nhìn về phía mình mà cười khổ nói rằng.
- Uyển Linh ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy. Ngươi lẽ nào không biết ta đang lo lắng cho ngươi hay sao.
- Thành Lạc Nhạn lúc này đã bị vây khốn, 15 vạn quân của kẻ thù đang như sói đói nhìn chằm chằm nơi này. Trần Vũ ở nơi đó chỉ có ba vạn quân, ngươi tiến về nơi đó lẽ nào cùng hắn chịu c·hết hay sao.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này dùng một ánh mắt có chút cảm động nhìn về phía hắn . Dù sao người quan tâm cô ấy đến lúc này có lẽ chỉ có thể là Mộ Dung ngọc.
Nhưng nghĩ đến Trần Vũ Hạ Uyển Linh lại càng muốn trở về. Cô ta trở về không phải lo lắng cho trần vũ, mà là trở về để dầy vò Trần Vũ, tạo thêm điểm yếu cho Trần Vũ. Dù sao đến lúc này thứ cô ta muốn chỉ có một đó là g·iết c·hết Trần Vũ mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, lại nhìn về phía một bộ mặt quan tâm không muốn cô ta đi vào chỗ c·hết của Mộ Dung Ngọc, khiến hạ Uyển Linh trong lòng vậy mà xúc động thật lớn. Có điều cô ấy vẫn tỏ ra cương quyết lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung Ngọc ngươi đừng cản ta. Ta nhất định phải trở về thành lạc Nhạn, dù có chuyện gì đi chăng nữa ta cũng phải về đó.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì nhìn về phía hạ Uyển Linh một chút . Sau đó hắn trong lòng cười lạnh, nhưng vẻ mặt thì lại tỏ ra một sự tức giận không hề nhẹ mà nói rằng.
- Uyển Linh ngươi rốt cuộc là muốn làm gì . Ngươi muốn c·hết, ngươi muốn trả thù cho con ngươi, ngươi muốn lôi kéo Trần vũ cùng c·hết ta đều biết . Nhưng ngươi có nghĩ đến ta cùng không muốn ngươi c·hết hay không.
- Trần Vũ lúc này đang đối mặt với quân địch bao vây t·ấn c·ông. Binh lực của hắn cũng chỉ có vậy, mỗi ngày qua đi là mỗi ngày trần vũ đối mặt với nguy cơ sinh tử. Quân đội của hắn cho dù dũng mãnh, cũng không thể nào ngăn cản hết lớp này đến lớp khác của địch nhân. Người bây giờ trở về chỉ muốn hắn c·hết, chỉ muốn trở thành gánh nặng của hắn. Nhưng ngươi ở đây từ từ nhìn thấy hắn c·hết không phải sẽ càng vui vẻ hơn hay sao.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này ánh mắt lại có chút mềm lòng. Ngẫm nghĩ một lúc cô ta vậy mà cảm thấy Mộ Dung Ngọc nói rất có lý . Giết một người có đôi lúc lại càng không thể thỏa mãn dục vọng của bản thân. Mà việc nhìn thấy người ta từ từ c·hết đi mới càng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến đây cô ta liền dùng một ánh mắt tàn khốc rồi nói rằng.
- Trần Vũ mặc dù trẻ tuổi, nhưng hắn ta cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Quân đội của hắn rất mạnh, mặc dù hiện nay đang bị địch nhân vây khốn, nhưng hắn ta lại không có điểm yếu . Tường thành vững chắc, lương thảo đầy đủ sĩ khí quân lính lên cao. Ngươi nói xem địch nhân thật sự có thể đánh bại Trần Vũ hay không.
Nghe hạ Uyển Linh nói vậy Mộ Dung Ngọc lúc này vậy mà nhìn về phía cô ta bằng một ánh mắt thú vị. Người phụ nữ khùng khùng điên điên này vậy mà lại có ánh mắt khá độc đáo. Có điều sự thù hận của cô ta đang hướng đến Trần Vũ, trong khi chỉ có Mộ Dung Ngọc hiểu Trần Vũ mới là người đang bảo vệ cô ta lúc này.
Thở dài một hơi bỏ đi những suy nghĩ ngu ngốc của Trần Vũ. Mộ dung ngọc lại tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, nhìn về phía quân cờ trước mặt hắn ánh mắt càng tỏ ra nhu hòa mà lên tiếng nói rằng.
- Uyển Linh ngươi hãy nghe ta, lần này bệ hạ đã cho ta làm quan chỉ huy hậu cần chuyên môn vận chuyển lương thảo vật tư cho Trần Vũ.
- Vậy nên chỉ cần vận lương có vấn đề, thì Trần Vũ c·hết là điều bình thường. Có điều vì tính mạng của các binh sĩ ta sẽ không làm điều ngu ngốc này. Vậy nên tất cả đều dựa vào khả năng của Trần Vũ, có thể chống đỡ được quân địch hay không mà thôi.