- Lão Nhị ngươi nói xem trận chiến này lão đại đánh thế nào.
Nghe hoàng đế nói vậy, Lý Tư lúc này nhìn về phía ông ta bằng một ánh mắt bình tĩnh, sau đó chắp tay nói rằng.
- Bẩm phụ hoàng đại ca đánh thật sự không tốt.
Nghe con trai của mình nói vậy, lý Long Cơ lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng.
- Hắn thật sự là đánh không tốt, có điều ai bảo hắn là đại ca của ngươi đâu. Ta vẫn phải đưa tay ra giúp hắn một chút, thôi ngươi hãy rời khỏi đây đi.
Nghe hoàng đế nói vậy, lý tư vẫn một bộ mặt điềm tĩnh chắp tay với Hoàng đế sau đó rời khỏi đây. Nhưng ai biết được đằng sau ánh mắt bình tĩnh kia lại là một sự tức giận vô cùng.
Hắn ta cả đời cùng với Lý Thịnh tranh phong, nhưng đến lúc này hắn vậy mà phát hiện hoàng đế lại thiên vị Lý thịnh hơn hắn. Mặc dù tên kia chính là một tên phế vật càng nghĩ đến điều này Lý Tư càng không hiểu hoàng đế rốt cuộc là nghĩ gì.
Thở dài một hơi dẹp bỏ những suy nghĩ trong lòng, lý tư quyết định vẫn sẽ ẩn mình chờ đợi thời cơ. Bây giờ hắn có sự ủng hộ của họ ngoại, lại có một đồng minh là Trần Vũ. Hắn tin rằng một ngày nào đó nếu như hoàng đế lý Long cơ Không chịu chấp nhận hắn. Vậy thì thanh quân trắc chính là một nước cờ cuối cùng.
Trong lúc thế cục chính trị của hai nước đều lâm vào quỷ dị bởi những toan tính của hoàng đế hai bên. Thì tại chiến trường xung đột giữa Trần Vũ và Lý Thịnh cũng đã đạt đến đỉnh cao.
Mặc dù quân số chưa được tập hợp đủ, nhưng Lý Thịnh vì lấy lại danh dự của mình, trong những ngày qua hắn liên tục phải quyết tâm công đánh thành lạc Nhạn. Đối với việc này Trần Vũ chỉ im lặng đứng trên tường thành cười lạnh, nhìn về phía địch nhân mà thôi.
- Bẩm tướng quân quân địch lại rút lui rồi. Trận chiến này quân ta g·iết được hơn 300 tên địch nhưng cũng tử thương hơn 20 người.
Nghe Huyền Vũ nói vậy Trần Vũ lúc này cũng gật đầu. Trong những ngày qua hắn lợi dụng ưu thế thành trì và v·ũ k·hí, trần Vũ liên tục đánh bại các cuộc tập kích của kẻ thù . Nhưng t·hương v·ong là điều không thể tránh khỏi, ngẫm nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Liên hệ với hai thành trì Hoài Minh và tam khẩu, để họ không được lơ là cảnh giác. Đặc biệt trong thời gian này không cho phép dân tị nạn tiến vào hai thành trì này, bất kể họ có phải là người đại hưng hay không.
Nghe Trần Vũ nói vậy Huyền Vũ lúc này có chút không hiểu lên tiếng nói rằng.
- Tướng quân c·hiến t·ranh sẽ có rất nhiều lưu dân xuất hiện. Việc ngài không cho họ vào thành, đây không phải là đẩy họ vào đồ đao của kẻ thù ra sao.
Trần Vũ nghe vậy thì lại cười lạnh lắc đầu nói rằng.
- Chiến tranh vốn tràn đầy biến số, thường dân cho dù ngu ngốc, nhưng họ biết rằng c·hiến t·ranh chính là sẽ tập trung tại các thành trì biên giới. Nên thông thường khi rút chạy họ sẽ chạy sâu vào nội địa, mà không bao giờ từ thành trì biên giới này chạy đến thành trì biên giới khác.
- Những lưu dân chạy loạn tại các thành trì biên giới lúc này có một phần lớn lại là thám tử của kẻ thù. Chính vì vậy việc ngăn ngừa lưu dân vào thành là điều cần thiết. Về phần sợ bọn họ bị g·iết do lưu lạc bên ngoài, vậy thì có thể hạ thêm một mệnh lệnh đó là cho quân lính phát lương khô cho họ . Sau đó yêu cầu họ đi về phía sâu trong nội địa, không lưu lạc tại các thành biên giới nữa.
Huyền Vũ nghe vậy, lúc này
hắn cũng gật đầu sau đó lập tức rời đi. Nhìn thấy cảnh này Trần Vũ lại im lặng đứng trên tường thành mà rơi vào trầm tự.
Lúc này đã là đầu tháng 2, mặc dù vẫn chưa nhận được tin tức từ trên triều đình gửi đến. Nhưng Trần Vũ cũng hiểu lần này e rằng hạ thiên đạo sẽ lại chơi chiêu với hắn. Nghĩ đến những điều này hắn nhìn về phía bầu trời, mà thở dài sau đó nở một nụ cười lạnh lẽo. Trầm tư một lúc, hắn thì thầm những lời nói mà chỉ mình hắn có thể nghe được.
- Hạ Thiên Đạo ta không biết trong trận chiến sáu năm trước ngươi đã làm gì . Nhưng tuyệt đối có bàn tay của ngươi.
- Lúc này nếu như ngươi biết điều, vậy thì ta có thể để cho ngươi tạm thời giữ lại ngai vàng. Nhưng nếu ngươi không đồng ý mà muốn hãm hại họ trần ta một lần nữa. Vậy thì cũng đừng trách trần gia ta không nể cái gì là hai chữ quân thần.
Tại đại doanh của Đại Hạ, lúc này Lý Thịnh một bộ mặt tức giận, nhìn về phía Phùng kiên Trì và nói rằng.
- Phùng tướng quân những ngày qua quân ta liên tục chịu tổn thất, mặc dù mỗi cuộc chiến qua đi số lượng t·hương v·ong chỉ vài trăm người . Nhưng tổng cộng lại cũng có vài nghìn tử thương. Đối với việc này ta lo lắng kế hoạch của ngài liệu có thành công hay không.
Nghe Lý Thịnh nói vậy Phùng kiên trì lúc này dùng một bộ mặt điềm tĩnh sau đó lạnh lùng nói rằng.
- Đại hoàng tử c·hiến t·ranh không đơn giản như những gì người nghĩ.
- Mọi kế hoạch vạch ra đều có thể bị kẻ thù khám phá. Cho nên nói rằng kế hoạch của ta có thành công hay không vậy thì chỉ có thử mới biết.
- Về phần con số t·hương v·ong, vậy thì lại càng không đáng quan tâm. Chiến tranh chính là thảm khốc như vậy đấy, người xưa có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô. Lẽ nào điện hạ cho rằng đây là một câu nói đùa hay sao.
Nghe Phùng kiên trì nói vậy lý thịnh lúc này cũng là ngẩng đầu đồng ý. Nhưng hắn vẫn lo lắng về kế hoạch của Phùng kiên trì mà lên tiếng nói rằng.
- Ta biết ta tài năng quân sự không lọt vào ánh mắt của các vị tướng quân ở đây. Nhưng trận chiến này thật sự sẽ ảnh hưởng đến ta và ta nghĩ việc này các tướng quân cũng hiểu. Cho nên ta vẫn muốn hỏi các vị một chút, liệu lần này chúng ta có thành công hay không.
Lý Thịnh vừa nói đến đây các tướng lĩnh ở trong phòng đều nhìn về phía hắn một chút . Họ mặc dù là tướng lĩnh tại biên cương nhưng họ cũng không phải kẻ ngốc. Việc hai vị hoàng tử của Đại hạ t·ranh c·hấp ngôi vị thái tử nhiều năm làm sao họ có thể không biết được cơ chứ.
Vậy nên trận chiến này Lý Thịnh đánh thắng thì còn tốt, vừa có thể trả thù Trần Vũ, vừa có thể nâng cao địa vị của hắn tại Đại hạ. Nhưng nếu như Lý Thịnh đánh thua, vậy thì đây thật sự là một lần đả kích lớn với vị trí của hắn, trong cuộc c·hiến t·ranh giành ngôi vị thái tử của Đại hạ lúc này.
Nghĩ đến những điều này phùng kiên trì lúc này chỉ biết thở dài, sau đó lại một lần nữa giải thích kế hoạch của mình cho hắn.
- Bẩm điện hạ muốn công phá ba thành trì của Đại Hưng đã có sự chuẩn bị lúc này là rất khó khăn . Mà những ngày qua chúng ta thử t·ấn c·ông thì điện hạ cũng đã thấy rồi t·hương v·ong thật sự rất lớn.
- Chính vì vậy ta quyết định sử dụng mưu kế, để quyết định trận chiến này thắng bại.
- Mà mưu kế chúng ta sử dụng ở đây chính là lợi dụng dân tị nạn để đưa một lượng lớn quân của ta vào các thành trì của kẻ thù . Sau đó tiến hành đột kích phá hủy cổng thành cho quân ta tiến công. Hoặc cho dù không thành công phá được cổng thành, người của ta cũng có thể tiến hành đ·ốt p·há các kho lương thảo vật tư của kẻ thù. Từ đây tạo lợi thế lớn nhất trên chiến trường cho quân ta.
Nghe Phùng kiên trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này cũng gật đầu đồng ý, có điều rất nhanh hắn lại sắc mặt không tốt nói rằng.
- Trần Vũ là một kẻ khôn ngoan, nếu hắn đoán ra kế hoạch này vậy thì phải làm sao đây.
Nghe lý thịnh nói vậy Phùng kiên trì lúc này bật cười, sau đó dùng một ánh mắt tàn khốc lên tiếng.