- Uyển linh ngươi ăn nhiều vào, dạo này ta thấy ngươi hơi gầy.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, hạ uyển linh lúc này mỉm cười, sau đó dùng đũa gắp thức ăn cho mộ dung ngọc.
Ngồi trên bàn ăn mộ dung Ngọc nhìn về phía người con gái đang tươi cười với mình, mà ánh mắt toát ra một chút gì đó lạnh lẽo. Một người phụ nữ không còn trinh tiết, bị kẻ thù dày vò nhiều năm, chỉ có Trần Vũ mới hứng thú quan tâm mà thôi.
Nghĩ đến việc cô ta lại chuẩn bị rơi vào tay Lý Thịnh, khiến cho Mộ Dung Ngọc tuy cũng có chút tình cảm, nhưng càng nhiều lại là hứng thú, muốn nhìn xem vẻ mặt của Trần Vũ sẽ như thế nào.
Nghĩ đến những điều này, hắn lại đưa ánh mắt nhìn về phía mấy tên hộ vệ đang đứng ở đằng sau lưng hạ Uyển Linh mà lâm vào trong cười lạnh. Trần Vũ có thể âm thầm bảo vệ Hạ Uyển Linh, nhưng hắn cũng không ở đây. Đám thuộc hạ của hắn bởi vì thân phận chênh lệch, lại không thể tiến vào phủ của Mộ Dung gia. Nghĩ đến đây Mộ Dung Ngọc lại có thể dễ dàng thực hiện được âm mưu mình. Có điều lần này hắn tuyệt đối cũng không thể nào bình an được. Bằng không phủ mộ dung bị t·ấn c·ông, khiến cho hạ uyển linh b·ị b·ắt. Hắn lại không việc gì đây không phải là trò cười hay sao.
Nghĩ đến những điều này hắn cũng đã sẵn sàng chuẩn bị quyết chiến . Thở dài một hơi ánh mắt của hắn đang không ngừng ra hiệu cho Phúc bá đứng bên cạnh. Thấy cảnh này Phúc Bá cũng hiểu ý, vậy là rất nhanh phúc bá ra một động tác gạt tay, cũng từ đây bên ngoài phòng vậy mà vang lên vô số tiếng chém g·iết.
- Có thích khách, mau bảo vệ công chúa.
- Giết, bắt lấy hạ uyển linh.
Âm thanh chém g·iết vô cùng náo động, khiến cho cả một tòa phủ đệ của Mộ dung gia lâm vào một cuộc chém g·iết hắc ám. Máu tươi xác c·hết ngổn ngang, mà thân là người bị nhắm đến, Mộ Dung Ngọc lúc này lại giả vờ sợ hãi núp ở trong phòng . Nhìn về phía hạ Uyển Linh sợ hãi run rẩy, đám hộ vệ thì im lặng như sắt đá đứng bảo vệ xung quanh không rời đi. Phía ngoài tiếng chém g·iết lại càng lớn, khiến Mộ Dung Ngọc cũng cảm thán. Quân lính của Trần Vũ huấn luyện thật sự là quá mạnh rồi. Lâm nguy không loạn, sinh tử không lo, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, thật sự là một đội quân người người ao ước.
- Bẩm thiếu gia quân địch quá mạnh, quân ta đang tổn thất rất lớn. Người hầu trong phủ đệ đều đang bị bọn chúng tàn sát.
- Phúc Bá đã cử người đi kêu gọi viện quân hay chưa.
- Bẩm thiếu gia ta đã cử người đi, có điều e rằng một lúc nữa quân tiếp viện mới đến.
Mộ dung Ngọc nghe vậy thì hiểu ý gật đầu, sau đó dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Hạ Uyển Linh, đang run rẩy ở một bên mà cười lạnh trong lòng.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi, đám hộ vệ của Hạ Uyển Linh ở phía ngoài nhanh chóng bị g·iết hết. Lúc này một đám hắc y nhân tiến vào trong phòng, mấy tên hộ vệ còn lại của Hạ Uyển Linh như là một bức tường sống, chắn trước mặt cô ấy. Gươm đã ra khỏi vỏ, họ nhìn về phía đám hắc y nhân mà không nói một lời.
Thấy cảnh này thủ lĩnh Hắc Y Nhân chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó hắn vẫy tay. Vậy là rất nhanh hàng trăm hắc y nhân tiến lên . Trong một căn phòng nhỏ hẹp, tên này ngã xuống tên khác lao vào. Mấy tên hộ vệ bảo vệ Hạ Uyển Linh có mạnh cũng nhanh chóng bị băm thành thịt nát.
Thấy cảnh này Mộ Dung Ngọc lập tức tỏ vẻ anh hùng trước mỹ nhân. Hắn vội chạy ra lấy thân mình đỡ đao cho hạ Uyển Linh.
Một phát chém của tên hắc y nhân, khiến mộ dung Ngọc liền b·ị t·hương nặng, thậm chí có thể thấy cả xương. Nhưng cứ như vậy trong lòng hắn lại càng cười vui vẻ, bởi vì hắn nhìn thấy hạ Uyển linh lúc này đã chạy đến ôm hắn khóc lớn.
- Mộ Dung Ngọc ngươi không được c·hết, ngươi không được c·hết.
- Công chúa ta xin lỗi, đã không thể bảo vệ được người.
Mộ Dung Ngọc nói song thì nằm đó thoi thóp, về phần đám hắc y nhân tất nhiên là nhanh chóng đánh ngất cô ta, sau đó rời đi.
Cứ như vậy đợi khi Huyền Minh nhận được tin tức chạy đến nơi, thì cả phủ đệ của Mộ Dung Ngọc sớm đã tan tành. Mộ Dung ngọc tất nhiên là không c·hết, nhưng hắn lúc này do mất máu quá nhiều đã hôn mê b·ất t·ỉnh. Thấy cảnh này Huyền Minh lập tức phong tỏa thành trì tiến hành tìm kiếm đám người kia.
Có điều dưới âm mưu của Mộ Dung gia, mặc dù nơi này sớm đã bị Trần Vũ loại bỏ quan viên tử chung với nha mộ dung. Nhưng nói chung rết trăm chân sao mà đơn giản một lần có thể diệt được. Vậy là dưới sự giúp đỡ của bọn tạp nham này, đám hắc y nhân kia thành công trốn thoát, mang theo hạ uyển Linh tiến về phía chiến trường.
Đợi đến cuối tháng tư, trong đại danh của Đại Hạ, Hạ Uyển Linh lúc này như một con thú bị nhốt trong một chiếc lồng sắt. Lý Thịnh đang một bộ mặt cười vui vẻ cầm theo một chiếc roi da, hướng ánh mắt tàn ác nhìn về phía cô ta mà nói rằng.
- Uyển Linh công chúa chúng ta lại gặp lại, thời gian qua ta thật sự rất nhớ ngươi đấy . Đám chó của ta còn đang nhớ bạn của mình đâu.
Lý Thịnh nói xong hắn dùng roi da vụt vào chiếc thùng sắt khiến cho hạ uyển linh sợ hãi vội vàng núp vào một góc . Từng hình ảnh của quá khứ không ngừng xuất hiện, cô gái này thật sự là sợ hãi đến không còn hình dáng. Đến lúc này cô ấy vậy mà lại thấy nhớ trần Vũ. Bởi vì từ lúc kết hôn với Trần Vũ, cô ấy vậy mà phát hiện cuộc sống của mình mới thật sự là cuộc sống của con người.
Nhìn về phía khung cảnh như thế này, Phùng kiên trì lúc này vậy mà lại đứng ra chặn lấy chiếc roi da của Lý Thịnh, sau đó lạnh lùng nói rằng.
- Đại hoàng tử ngài nên kiềm chế một chút, ngài hãy nhớ kỹ cô ta lúc này là vợ của Trần Vũ. Ngài đụng đến cô ta, vậy thì trận chiến này không dễ dàng kết thúc đâu.
Nghe Phùng kiên trì nói vậy Lý Thịnh một bộ mặt tức giận nhìn về phía ông ta nói rằng.
- Cái gì kết thúc cơ chứ, lần này không g·iết Trần Vũ, ta tuyệt đối không rút quân.
Nghe Lý Thịnh nói vậy, Phùng kiên trì lúc này ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang bị nhốt trong lồng sắt, toàn thân đã bị dội nước khiến cho cô ta lạnh run cầm cập mà nói rằng.
- Thời gian qua vì bảo vệ Hạ Uyển Linh, Trần Vũ đã phái rất nhiều người á·m s·át ngài, cũng như quyền lực quan viên của chúng ta. Từ đây có thể thấy Trần Vũ khá là quan tâm cô vợ này .
- Ngài lúc này có thể bắt, có thể t·ra t·ấn, nhưng tuyệt đối không được quá phận. Bằng Không hậu quả là gì, ta tin rằng ngài tưởng tượng không nổi.
- Quan trọng nhất giá trị của Hạ Uyển Linh lúc này trong mắt Trần Vũ chính là phu nhân của hắn. Ngài đụng đến cô ta, vậy thì giá trị này trong mắt Trần Vũ sẽ giảm xuống.
- Trần vũ có thể không quan tâm quá khứ của cô ta, nhưng hiện tại thì sao . Một khi giá trị của cô ta không còn, hắn sẽ không dễ dàng mắc mưu ra ngoài thành giao chiến. Đến lúc này mọi kế hoạch của chúng ta sẽ đổ bể, và thanh danh địa vị của ngài tại Đại Hạ sẽ đi xuống, như cách mà ngài h·ành h·ạ cô ta lúc này.
- Về phần ngài nói muốn g·iết Trần Vũ, vậy thì ta nghĩ rằng ngài làm không nổi. Lần này bệ hạ chỉ cho chúng ta 15 vạn quân, ngài nghĩ rằng đây là một trận chiến diệt quốc hay sao.
- Nó bất quá chỉ là một trận chiến để lấy lại uy vọng của đế quốc, khi trần vũ đã cử người á·m s·át ngài mà thôi.
- Đặc biệt họ Trần là một gia tộc mạnh mẽ của Đại Hưng, trận chiến càng dài trần gia lúc đó vì không muốn chịu tổn thất sẽ kéo cả quốc gia này vào tham chiến . Vậy thì với 15 vạn quân chúng ta đánh không nổi.
Phùng kiên trì nói đến đây thì không nói nữa, Lý Thịnh lúc này một sắc mặt tức giận đến cực điểm . Hắn không nghĩ đến mình cố gắng nhiều như vậy bắt hạ Uyển Linh uy h·iếp Trần Vũ, để cuối cùng lại không thể nào làm gì được cô ta. Bởi vì một khi đụng đến cô ta thì cái giá hắn phải trả lại quá lớn.
Nghĩ đến những điều này hắn lúc này hừ lạnh một tiếng, rồi giật lấy roi da từ trong tay của Phùng kiên trì. Sau đó hắn lại quất mạnh lên người của Hạ Uyển Linh một cái . Khiến cô gái này đau đớn quằn quại, rồi sai người mang cô ta ra khỏi đây phơi nắng tại ngoài doanh trại . Đợi khi làm xong hết những việc này, lý Thịnh mới nhìn về phía phùng kiên trì nói rằng
- Gửi chiến thư đi, lần này Trần vũ tuyệt đối sẽ đáp lời.