Nghe Lý Thịnh nói vậy Phùng kiên trì lúc này cũng gật đầu, vậy là rất nhanh một chiến thư đã được gửi đến chỗ Trần Vũ.
Đứng trên tường thành Trần Vũ tay cầm chiến thư của Đại hạ mà sắc mặt trở nên tối sầm. Bởi vì hắn cũng đã nhận được tin tức Hạ Uyển Linh bị kẻ thù bắt. Huyền Minh lúc này đang quỳ dưới đất, tự trách.
Thở dài một hơi lấy lại sự bình tĩnh, trần Vũ lúc này sắc mặt càng ngày càng không tốt . Hắn biết Huyền Minh là một tên thuộc hạ tận tâm, vậy nên việc hạ Uyển Linh b·ị b·ắt đi Huyền Minh tuyệt đối đã làm hết sức.
Từ đây có thể thấy chuyện này có càng nhiều mờ ám, nhưng lúc này Trần Vũ chưa có thời gian quan tâm. Bởi vì hạ Uyển Linh đã rơi vào tay địch, lúc này chúng hẹn hắn quyết chiến. Đối với binh lực kẻ thù gấp 3 lần mình, trần vũ cho dù có ngạo mạn cũng cảm thấy áp lực như núi. Nhưng không đánh thì hạ Uyển Linh lại nguy hiểm, từ đây hắn rơi vào một thế cục cực kỳ khó khăn.
Thở dài một hơi Trần Vũ cuối cùng vẫn phải chấp nhận chiến thư. Nhìn về phía đám thuộc hạ sau lưng mình mà nói rằng.
- Ngày mai chúng ta sẽ quyết chiến với quân địch tại ngoại thành. Điều động 5 nghìn kỵ binh, cùng với một vạn năm nghìn bộ binh mạnh nhất của chúng ta tham chiến. Hiện giờ hãy cho họ bắt đầu nghỉ ngơi, không cần phải canh gác, ngày mai sẽ là một trận chiến cực kỳ gian nan với quân ta.
- Tuân lệnh.
Nghe Trần Vũ nói vậy, đám tướng lĩnh của hắn chỉ biết thở dài không ai khuyên can. Bởi vì họ biết Trần Vũ là một người có tư tưởng độc lập, hắn sẽ không có quá nhiều hành động nghe ý kiến của họ khi mà hắn đã quyết định làm gì đó.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi, sáng ngày hôm sau tiếng còi báo hiệu c·hiến t·ranh không ngừng được vang lên từ cả phía quân danh của đại hạ lẫn đại hưng. Đợi đến giữa buổi trưa lúc này Trần Vũ đã xuất lĩnh hai vạn quân ra khỏi thành, đối mặt với hắn là cả chục vạn đại quân của Đại Hạ.
Tại vị trí quân tiên phong, Hạ Uyển Linh bị nhốt trong lồng sắt. Cả thân hình đều trở nên tàn tạ, đôi môi khô nứt nẻ, trên mặt hay trên người còn có nhiều v·ết t·hương. Lúc này ánh mắt của cô ấy lại không có sự sợ hãi như lúc đầu nữa, thay vào đó là một điệu bộ vô cùng hoang mang.
Những ngày qua ở trong doanh trại của quân địch, mặc dù thường xuyên bị Lý Thịnh đ·ánh đ·ập nhưng cô ấy vậy mà lại biết được rất nhiều tin tức. Thì ra trong thời gian qua Trần Vũ vì cô ấy liên tục tạo áp lực cho Lý Thịnh . Thậm chí cử người á·m s·át mới khiến ngày hôm nay Lý Thịnh giận nước phá bờ muốn quyết chiến.
Nhìn về phía xa xa, cô ấy lúc này ánh mắt đã mỏi mệt, không thể thấy rõ được đám người Trần Vũ nữa. Nhưng cô ấy có thể nhìn thấy rõ vô số quân lính mặc giáp bạc, đang hiên ngang đứng cách đó không xa.
Đến lúc này cô ấy vậy mà có một chút gì đó hi vọng Trần Vũ đừng đánh. Đừng vì cô ấy tiến lên nữa. Bởi vì cô ấy biết Trần Vũ chỉ có hai vạn, kẻ thù có chục vạn, đây chính là gấp 5 lần quân lực. Cô ấy lúc này lại đặt ra một câu hỏi Trần v·ú tại sao lại muốn cứu cô ấy . Tại sao hắn lại muốn đặt mình vào nguy hiểm cơ chứ. Hắn chẳng phải muốn g·iết cô ấy, muốn g·iết con của họ hay sao.
Trong lúc hạ uyển linh còn đang có những suy nghĩ mê mang trong đầu. Lúc này lý Thịnh đã đi đến trước mặt cô ta, nhìn về phía người phụ nữ bị nhốt trong lồng sắt, hắn lúc này cười nhạt nói rằng.
- Trần Vũ xem ra rất quan tâm ngươi. Ta thật sự cũng rất hứng thú ngươi rốt cuộc có ma lực gì. Một thân thể đã bị ta giày vò nhiều năm, một tính cách quái đản và mềm yếu. Một kẻ như ngươi ngay cả kỹ nữ cũng không bằng, tại sao hắn lại quan tâm ngươi như vậy.
Âm thanh của lý thịnh vừa vang lên, hạ Uyển Linh lúc này dùng một ánh mắt oán độc nhìn về phía hắn. Có điều cô ấy lúc này cũng không trả lời, cô ấy cũng muốn biết tại sao, tại sao người con trai đó lại bảo vệ cô ấy chứ. Hắn chả phải muốn g·iết con của nàng hay sao. Lẽ nào tất cả những việc này lại không phải là cùng một trần Vũ làm.
Có điều không đợi hạ Uyển Linh suy nghĩ, âm thanh c·hiến t·ranh đã vang lên. Trần Vũ ở phía đối diện đã lệnh cho quân tiên phong cất bước.
2.000 trọng bộ binh như là sắt thép tường đồng từng bước tiến lên. Thấy cảnh này Lý Thịnh lúc này không dám ra lệnh, mà hắn nhìn về phía phùng kiên trì.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Thịnh, phùng kiên trì lúc này hờ hững lên tiếng.
- Người đâu đưa hạ Uyển Linh tiến về phía vị trí trung quân đầu tuyến.
- Quân tiên phong tiến về phía trước ngăn cản quân tiên phong của địch.
- Hữu quân và tả quân tản ra hai cánh, từ từ hình thành trận thế hình chim nhạn, bao vây lấy đội quân của Trần Vũ.
Sau mệnh lệnh của phùng kiên trì, các phó tướng của hắn lập tức rời đi. Cánh tả và cảnh hữu của Đại hạ nhanh chóng hình thành thế bao vậy . Từng bước dang rộng ra hai bên, đợi khi quân tiên phong của Trần Vũ tiến vào bẫy thì tiến hành vây g·iết. Thấy cảnh này Trần Vũ chì hừ lạnh không lên tiếng.
Bởi vì chuẩn bị của hắn đã nói rất rõ cho thuộc hạ đã làm rồi. Nếu quan sát kỹ thì mọi người có thể thấy rõ, 2.000 trọng giáp bộ binh tuy là tiến lên phía trước, nhưng bọn họ đang có xu hướng tiến về phía bên phải, lệch ra vị trí của quân địch. Từ đây nếu như kẻ thù bao vây đội quân này thì trung quân của chúng sẽ lộ ra trước mắt Trần Vũ.
Thời gian cứ chậm chậm trôi đi, trọng bộ binh mặc dù áo giáp chỉnh chu sĩ khí lên cao, nhưng đối mặt với mấy vạn quân vây quanh, họ cũng dần dần lâm vào yếu thế. Từng người từng người ngã xuống trong vũng máu, thấy cảnh này trần Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khi thấy mặt trời đã dần dần lùi về phía tây, hắn lúc này ánh mắt mới trở nên tàn khốc sau đó tiếp tục lên tiếng.
- Trần Hoàng dẫn theo 5000 bộ binh tiến lên, giúp cho quân tiên phong của chúng ta đứng vững trận thế.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Trần Hoàng lúc này gật đầu xuất lĩnh 5000 bộ binh bắt đầu tiến lên chi viện cho 2.000 trọng bộ binh ở phía trước. Có thêm quân chi viện thế bao vây của Đại hạ lúc này dần dần bị phá vỡ, nhưng cuộc chém g·iết này lại quấn lấy mấy vạn quân của hai bên. Họ đánh từ lúc trưa đến tận khi trời đã bắt đầu tối vẫn chưa hề dừng lại.
Mà đối mặt với tình cảnh này trần Vũ vẫn bình tĩnh quan sát chiến trường hắn mục tiêu chỉ có một là trung quân nơi Lý Thịnh đang đứng, tại vì nơi đó có hạ Uyển Linh.
Mà mục tiêu hắn muốn để cho quân lính của mình cùng quân địch tiêu hao như vậy, chỉ là thu hút tầm mắt của kẻ thù, và tạo ra các chiến trường ảo, lôi kéo quân chủ lực của địch tránh xa khỏi trung quân của chúng mà thôi.
Nhìn về phía quân lính của Trần Hoàng đang từ từ b·ị đ·ánh bại, Trần Vũ lúc này cũng nhẩm tính toán . Hiện nay trung quân và hậu quân của địch còn đứng vững nhưng số lượng lại còn đến tận 5 vạn, trong khi đó hắn lúc này chỉ còn 5.000 kỵ binh và hơn 7.000 bộ binh mà thôi . Muốn giành chiến thắng khó càng thêm khó, ngẫm nghĩ một lúc Trần Vũ lúc này lại nhìn về phía Huyền Vũ sau đó nói rằng.
- Huyền Vũ xuất lĩnh 2000 cung kỵ binh, bắt đầu q·uấy r·ối hậu quân của địch.
Nghe Trần Vũ nói vậy Huyền Vũ lúc này gật đầu, dẫn dắt 2.000 cung kỵ binh bắt đầu rời đi . Đối mặt với cung kỵ binh bộ binh muốn cản bước họ cực kỳ khó khăn, bởi vì họ không hề t·ấn c·ông trực diện mà là q·uấy r·ối bắn tên. Từ đây khiến cho lực lượng hậu quân của Đại Hạ r·ối l·oạn tưng bừng.
Nhìn thấy tình cảnh này phùng kiên trì lại vẫn như cũ vô cùng điềm tĩnh, hắn lúc này lên tiếng nói rằng.
- Để cho 2.000 kỵ binh xuất lĩnh ngăn cản kỵ binh của địch
- Tuân lệnh.
Sau mệnh lệnh của phùng kiên trì, 2.000 kỵ binh của Đại hạ bắt đầu chuyển bước. Họ mặc dù không phải cung kỵ binh nhưng cả đám này phóng ngựa đuổi theo đám cung kỵ binh kia, khiến cho Huyền Vũ không thể nào q·uấy r·ối hậu quân của địch được nữa.
Mà nhìn thấy tình cảnh này Trần Vũ nở một nụ cười điềm tĩnh. Hắn lúc này rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn về phía trung quân của kẻ thù, đã bị quân của hắn q·uấy n·hiễu cô lập, hắn lúc này lập tức gào thét.
- 3.000 kỵ binh còn lại theo ta xuất chiến, 7.000 bộ binh đứng yên tại chỗ đợi lệnh.
Trần Vũ vừa nói xong thì hắn lấy thân làm gương phóng ngựa đi đầu. Các kỵ binh sau lưng hắn cũng đồng loạt tiến lên. Một nghìn trọng kỵ binh lập ra chiến thuật Liên Hoàn mã kỵ, buộc dây xích nối với nhau lao lên . 2.000 kinh kỵ binh thì cầm theo trường thương chạy ở phía sau trùng kích vào quân địch.
Đối mặt với 3.000 kỵ binh của kẻ thù đang đến, Phùng kiên trì vẫn một sắc mặt bình tĩnh. Hắn tại xung quanh có đến mấy vạn quân, lẽ nào lại sợ mấy nghìn kỵ binh của kẻ thù hay sao . Nhưng hắn lại chuẩn bị khóc không ra nước mắt, bởi vì hắn đang đưa ra một kế sách sai lầm trong cuộc chiến này.
Thông thường mỗi một trận chiến giao tranh tại Bình Nguyên như thế này, hai bên sẽ đánh đến khi một bên tan tác mới thôi. Những lần này Trần Vũ làm gì có ý định quyết chiến, mục tiêu của hắn chỉ là cứu hạ uyển linh mà thôi.
Vậy nên kỵ binh sau khi tiến hành t·ấn c·ông trung quân, mặc dù nhanh chóng bị cản lại, nhưng hạ Uyển Linh bởi vì trở thành quân cờ cho c·hiến t·ranh, nên sớm đã được đưa lên phía trước. Từ đây Trần Vũ nhanh chóng có thể cứu được cô ta.
Nhìn về phía của vợ mình bị nhốt trong lồng sắt, sắc mặt Trần Vũ tức giận vô cùng . Hắn cầm kiếm chém đứt khóa cửa, sau đó vội vàng bế cô ấy rời khỏi đây.