Nằm trong vòng tay Trần Vũ, Hạ Uyển Linh có thể ngửi rõ mùi máu tanh trên người Trần Vũ. Lúc này vai trái của hắn đã trúng tên, máu tươi đang không ngừng chảy xuống . Cảm giác nhầy nhụa, ướt át và mùi tanh khó chịu đó, khiến cô ấy muốn buồn nôn. Nhưng hình ảnh người con trai ấy lại càng rõ trong mắt của cô ấy. Hắn lạnh nhạt, coi thường và điềm tĩnh, đây là những thứ cô ấy có thể hình dung về Trần Vũ khi hắn đối mặt với c·hết chóc.
Có điều Hạ Uyển Linh nghĩ gì Trần Vũ lúc này làm gì có thời gian quan tâm. Một tay hắn ôm chặt cô ấy, một tay giữ vững dây cương ngựa, nhìn về phía quân lính của mình trên chiến trường hắn lúc này hét lớn.
- Kỵ binh rút lui, bộ binh lùi lại, hậu quân cản ước quân địch.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, mấy nghìn kỵ binh đang giao chiến lập tức lùi lại Trần Hoàng cũng lập tức cho quân lính bắt đầu lùi lại rút lui. 7000 quân tại phía sau lập tức lập ra trận hình ngăn cản hướng đi của quân địch, bảo vệ đại quân nhanh chóng lùi lại vào trong thành lạc Nhạn. Đợi đến sáng hôm sau, đứng trên tường thành lạc nhạn, Trần Vũ lúc này sắc mặt có chút tái nhợt do mất máu, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh mà nhìn về phía các thuộc hạ phía sau nói rằng.
- Tình hình t·hương v·ong của quân ta như thế nào.
- Bẩm tướng quân quân ta c·hết trận hơn 7.000 người, b·ị t·hương hơn 3.000. Về phần quân địch số lượng c·hết trận có lẽ khoảng 3.000 người số lính b·ị t·hương chúng ta không kiểm đếm được.
Nghe Cẩu Thăng nói vậy Trần Vũ lúc này cũng thở dài một hơi. Có điều cảm giác tức giận lại xuất hiện, hắn chỉ có ba vạn quân, một trận chiến c·hết 7.000 người b·ị t·hương ba nghìn, đây là đánh mất đi 1/3 quân số. Nghĩ đến những tổn thất này, lại nghĩ đến trong thời gian qua số quân lính của hắn c·hết trận chỉ có vài nghìn người mà thôi, việc này khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Thở dài một hơi hắn lúc này lên tiếng nói rằng.
- Quân ta hiện nay t·hương v·ong nặng nề, sĩ khí giảm xuống. Quân địch tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này mà đẩy mạnh t·ấn c·ông. Đối với việc này các ngươi hãy giả vờ yếu thế, để dẫn dụ quân địch công thành. Nhớ kỹ không nên một lần đẩy lùi chúng, mà hãy giả vờ như cực kỳ gian nan mới đẩy lùi chúng. Ta muốn lần t·hương v·ong này chúng ta phải đòi lại, tuyệt đối không được để các huynh đệ c·hết một cách vô ích.
Nghe Trần Vũ nói vậy, đám thuộc hạ của hắn cũng gật đầu. Trong thành Lạc nhạn Trần Vũ có thuốc nổ, có dầu hỏa, vậy nên muốn thủ thành đối với hắn mà nói là dễ như trở bàn tay. Quân địch cho dù có 10 vạn, thậm chí 30 vạn thì lại thế nào đây.
Đợi khi bố trí xong hết mọi việc, Trần Vũ lúc này lại trở về phủ đệ của mình. Nhìn về phía một đám nha hoàn đang hốt hoảng chạy ra chạy vào, Trần Vũ lúc này chỉ biết thở dài sau đó nói rằng.
- Có chuyện gì mà loạn như vậy.
Nghe Trần Vũ nói vậy, lúc này Phùng Bình đi đến chắp tay nói rằng.
- Bẩm tướng quân công chúa đã tỉnh lại, sau khi để cho thái y xử lý v·ết t·hương thì công chúa bắt đầu sai tì nữ chuẩn bị đồ băng bó, cũng như nước tắm cho ngài, nên mới khiến cho phủ đệ loạn thành một bầy.
Nghe phùng bình nói vậy, Trần Vũ lúc này gật đầu một chút. Sau đó hắn mang theo một sắc mặt trắng bệch do thiếu máu, mà tiến vào trong phòng mình. Đợi khi thái y xử lý xong v·ết t·hương, hạ Uyển Linh lúc này cũng xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn về phía cô gái nhỏ với gương mặt tiều tụy, mặc dù quần áo che lấp nhưng Trần Vũ vẫn có thể thấy một số vết roi xuất hiện trên da của cô ấy, mà hắn lúc này lạnh giọng nói rằng.
- Ngươi thân b·ị t·hương đến đây làm gì cơ chứ. Tại sao không ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hắn, không biết qua bao lâu cô ấy lên tiếng nói rằng.
- Tại sao,
- Tại sao ngươi lại quan tâm ta như vậy chứ.
- Ngươi không màng nguy hiểm dẫn quân ra ngoài thành cứu ta, trong khi đó ngươi lại chính là người ra tay g·iết con ta cơ chứ.
- Ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì.
- Trần Vũ ngươi tại sao lại làm như vậy.
Hạ Uyển Linh càng nói điệu bộ lại càng trở nên hung dữ, có điều Trần Vũ lại càng nhiều thấy được sự hoang mang khó hiểu trong mắt cô ấy. Có điều hắn lúc này đã không giải thích, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Phùng Bình đang đứng bên cạnh mà nói rằng.
- Đưa công chúa về phòng đi, ta rất mệt mỏi cần nghỉ ngơi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Phùng Bình lúc này chỉ biết cười khổ gật đầu. Sau đó hắn vẫy tay một chút, một loạt thị vệ lập tức đi vào . Hạ Uyển Linh muốn nói gì đó nhưng những thị vệ này không nghe cô ta giải thích, trực tiếp mang cô ta rời khỏi đây. Đợi khi trong phòng đã trở nên yên tĩnh, Trần Vũ lúc này mới nhìn về phía Phùng Bình sau đó nói rằng.
- Mấy ngày tới ngươi hãy chăm sóc công chúa một chút. Cô ấy có lẽ đã chịu nhiều khổ trong thời gian qua . Ngoài ra cũng đừng để công chúa tìm ta phiền phức trong những ngày này ta thật sự rất bận rộn, không có hứng thú cùng cô ấy gặp mặt.
Trần Vũ nói xong hắn lúc này lại đi ngâm mình trong phòng tắm, rửa đi những v·ết t·hương, cũng như thả lỏng một chút cơ thể, sau những ngày c·hiến t·ranh mệt mỏi.
Trong lúc Trần Vũ và Hạ Uyển Linh đều có những suy nghĩ khó mà đoán định là yêu hay hận. Thì lúc này tại đại doanh của Đại Hạ, Lý Thịnh đang gầm thét chửi bới Phùng Kiên Trì.
- Phùng tướng quân ngươi rốt cuộc là ăn hại hay sao . Tại sao lại để địch quân chạy trốn cơ chứ. Mặc dù chúng ta giành thắng lợi nhưng bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy, mới g·iết được chưa đến một vạn quân địch, ngươi thật sự làm ta thất vọng.
Nhìn về phía điệu bộ hùng hổ của Lý Thịnh, Phùng kiên trì lúc này sắc mặt cũng trở nên đau rát. Hắn luôn nghĩ rằng có thể cùng Trần Vũ quyết chiến sinh tử đâu. Đáng tiếc tên kia đánh một nửa thì chạy trốn, cũng mang theo hạ uyển linh rời đi. Mặc dù trận này quân của Trần Vũ có thể nói tổn thất nặng nề, nhưng phùng kiên trì lại cho rằng đây là Trần Vũ nửa đường rút lui. Nếu như hắn vẫn điên cuồng chiến đấu, đây mới là thứ mà Phùng kiên trì muốn.
Thở dài một hơi bỏ đi những suy nghĩ tiếc nuối trong lòng, phùng kiên trì lúc này lên tiếng nói rằng.
- Đại điện hạ lúc này quân địch đã yếu thế, ngài ở đây tức giận thì không bằng cho quân ta nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng ngày mai bắt đầu công thành.
- Ta tin rằng quân địch trận này tổn thất nhiều như vậy, muốn có quân chi viện cũng là thời gian vài ngày. Từ đây quân ta có thể chiếm lợi thế bất ngờ, nếu như có thể đánh hạ nơi này, vậy thì đây tuyệt đối là một chiến công to lớn cho ngài.
Nghe thấy Phùng kiên trì nói vậy, Lý Thịnh hừ lạnh một tiếng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe theo ý kiến của ông ta, sáng ngày hôm sau khi mặt trời vừa mới ló dạng quân Đại Hạ lại tổ chức công thành. Cuộc chém g·iết này vô cùng thảm khốc, người ngã xuống lại có người khác tiến lên. Ngươi đâm ta một kiếm, ta tặng ngươi một thương.
Ngồi trong phủ công chúa, Hạ Uyển Linh lúc này có thể nghe rõ ràng âm thanh chém g·iết tại phía ngoài . Nhưng cô ấy lúc này không còn vẻ mặt giận dữ như mọi khi, hoặc mong muốn Trần Vũ c·hết nữa. Thay vào đó là một cảm giác lo lắng, sợ Trần Vũ sẽ không trở lại.
- Cẩm Tú tình hình thế nào.
Ngồi trong phòng lúc này khi nhìn thấy tì nữ Cẩm Tú của mình vừa đi vào, cô ta lập tức lên tiếng nói. Mà nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Cẩm Tú lúc này cũng thở ra một hơi sợ hãi, sau đó nói rằng.
- Bẩm công chúa quân địch đang t·ấn c·ông rất mạnh. Trần tướng quân đang ở trên tường thành chỉ huy quân lính đối kháng.
Hạ uyển Linh nghe vậy thì gật đầu, qua một lúc cô ấy lại lên tiếng.
- Hắn đang b·ị t·hương lên đó làm gì cơ chứ. Hắn lẽ nào không s·ợ c·hết hay sao.
Nghe hạ Uyển linh nói vậy, Cẩm Tú lúc này thở dài sau đó nói rằng.
- Công chúa người nói gì ngốc vậy. Trần tướng quân chính là tướng lĩnh chỉ huy, c·hiến t·ranh đang đánh rất ác liệt, ngài ấy tất nhiên là không màng sinh tử phải lên thành tác chiến rồi.