Nghe Cẩm Tú nói vậy, hạ Uyển Linh lúc này cũng chỉ dùng một khuôn mặt khó chịu gật đầu đồng ý.
Thời gian cứ vậy qua đi, Hạ Uyển Linh ngồi trong phòng nhưng tay lại luôn nắm chặt lấy váy áo của mình. Hơn ai hết lúc này cô ấy vậy mà lại lo lắng, cô ấy sợ người con trai kia sẽ không về nữa, cô ấy sợ hắn sẽ lại b·ị t·hương.
Cảm nhận được tâm tư của chủ nhân, mấy người tì nữ cũng không dám làm ồn, họ chỉ im lặng đứng bên cạnh mà thôi.
Không biết qua bao lâu, tiếng chém g·iết tại phía ngoài đã kết thúc. Lúc này Tiểu Đào vội vàng ra ngoài dò xét tin tức, qua một lúc cô ta đi vào nói rằng.
- Bẩm công chúa quân địch đã rút lui rồi.
Hạ Uyển Linh nghe Tiểu Đào nói vậy thì cô ta lúc này mỉm cười, sau đó vội vàng xách một chiếc lồng gỗ, hướng về phía tường thành mà đi đến.
Ngày hôm nay cô ta đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho Trần Vũ. Đây là món ăn cô ta tự làm, có lẽ chính Trần Vũ cũng không biết vị công chúa của mình 6 năm tại nước địch đã có thể tự nấu cơm. Thậm chí cô ấy nấu rất ngon. Nhưng từ lúc cô ta trở về lại chưa từng đụng đến, có lẽ là quên đi quá khứ, cũng có lẽ là không có ai đáng để cô ta quan tâm mà khiến cô ta tự mình xuống bếp.
Một lúc sau tại trên tường thành, Trần Vũ một thân chiến giáp đã xuất hiện mấy vết rách. Có điều ánh mắt của hắn vẫn như cũ lạnh lùng, nhìn về phía các binh lính đang vận chuyển t·hi t·hể của cả quân địch lẫn quân ta mà thở dài.
Hắn lại có một kế hoạch mới, một kế hoạch đánh bại địch nhân có điều kế hoạch này cần thời gian và càng cần sự nhẫn nại. Vậy nên hắn càng phải câu kéo sinh mạng của quân địch tại tòa thành này, ít nhất phải khiến cho chúng hoàn toàn từ bỏ công đánh nơi này. Vậy thì kế hoạch của hắn mới thành công.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, lúc này Hạ Uyển Linh đã đi lên tường thành. Nhìn về phía đám thuộc hạ của Trần Vũ không ngừng ngăn cản, nhưng hạ Uyển Linh không quan tâm, cô ta hùng hổ đẩy bọn họ ra tiến về phía Trần Vũ . Đối mặt với hành động này Trần Vũ lúc này sắc mặt lập tức trở nên không tốt, hắn nhìn về phía hạ Uyển Linh lạnh giọng nói rằng.
- Công chúa người đến đây làm gì.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này quan sát hắn một chút. Nhìn về phía hắn cũng không thấy có b·ị t·hương, chẳng qua áo giáp có vài vết rách mà thôi . Vậy nên cô ta lúc này mới thở ra một hơi trong lòng, nhưng bộ mặt vẫn không thể nào xuống nước với Trần Vũ được, đành phải hậm hực lên tiếng.
- Ta thấy ngươi chiến đấu vất vả nên mang cơm cho ngươi. Trần Vũ ngươi xem, ta không biết ngươi thích ăn cái gì nên làm mấy món.
Hạ Uyển Linh vừa nói thì vừa lấy chiếc hộp gỗ chứa đồ ăn đưa đến trước mặt Trần Vũ. Đối mặt với việc này Trần Vũ lại dùng một ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cô ấy. Một tay của hắn giật lấy âu cơm sau đó ném xuống đất.
Nhìn về phía thức ăn vung vãi trên mặt đất, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà bất chợt thất thần nhìn về phía Trần Vũ. Có điều lúc này Trần Vũ lại lạnh lùng quát lớn.
- Công chúa người biết đây là đâu không. Đây là tường thành, đây là chiến trường, người lên đây chỉ khiến cho quân ta bị loạn mà thôi.
- Cơm nước gì chứ, ngươi có nhìn thấy bao nhiêu n·gười c·hết hay không. Ngươi có nhìn thấy không, lúc này thứ họ cần không phải là cơm nước mà là quân y.
Nghe Trần Vũ quát lớn, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà bật khóc. Thấy cô ta như vậy lúc này Cẩm Tú vội vàng đến đỡ lấy Hạ Uyển Linh, sau đó nhìn về phía Trần Vũ lên tiếng giải thích.
- Trần tướng quân công chúa không phải giống như người nghĩ, đến đây q·uấy r·ối. Sáng nay công chúa đã dậy sớm chuẩn bị thức ăn cho ngài. Thậm chí vừa rồi khi ngài cùng quân địch đánh nhau, công chúa còn lo lắng cho ngài đâu. Ngài tại sao có thể nói công chúa như vậy cơ chứ.
Nghe Cầm Tú nói vậy, Trần Vũ lúc này lạnh lùng nhìn về phía cô ta sau đó quát lên.
- Ngươi một tên tiện tì cũng dám dạy ta làm việc, người đâu vả miệng.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, Trần Hoàng đứng bên cạnh lập tức dùng một cánh tay như sắt thép lôi Cẩm Tú sang một bên, mạnh mẽ mà vả vào mặt cô ta mấy cái.
Thấy cảnh này, Cẩm Tú cũng không dám lên giọng nữa. Mà cô ta vội vàng quỳ dập đầu xuống đất sợ hãi xin tha thứ. Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh vội vàng đứng ra trước mặt Cẩm Tú sau đó hướng về phía Trần Vũ nói rằng.
- Trần Vũ đây là lỗi của ta, không phải của cô ấy. Ngươi không nên giận chó đánh mèo, có bản lĩnh ngươi đánh ta đây.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này ánh mắt tràn đầy lửa hận. Một tay đấm vào tường thành, sau đó lạnh giọng nói rằng.
- Ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi sao. Trước khi ngươi đến chỗ của Mộ Dung Ngọc ta đã nói như thế nào. Ta đã nói ngươi tránh xa hắn ra, ta còn phái ba nghìn thân vệ quân của ta đi theo bảo vệ ngươi. Nhưng mà ngươi xem lời nói của ta là cái gì vậy. Vừa thoát khỏi tầm mắt của ta, ngươi liền bị địch quân bắt .
- Mộ Dung gia bị t·ấn c·ông, vậy thì ta hỏi ngươi thành Quế Lâm thật sự yếu đuối như vậy hay sao. Ở đó vẫn còn 2.000 quân thủ thành, mấy trăm tên thích khách kia từ đâu mà có. Phủ đệ của Mộ Dung Ngọc từ bao giờ yếu đuối đến nỗi, chỉ có hơn 200 thích khách có thể tàn sát vô số người trong phủ đệ của hắn rồi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt trắng bệch lên tiếng nói rằng.
- Ngươi sao lại có thể nói như vậy chứ. Ai biết được trong thành Quế Lâm có địch nhân chứ. Ngày đó Mộ Dung Ngọc vì cứu ta hiện giờ sống c·hết chưa rõ, ngươi tại sao có thể nói hắn như vậy.
Nghe hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này cười lớn. Sau đó nhìn về phía các binh sĩ đang cúi đầu xung quanh mà nói rằng.
- Hạ Uyển Linh ngươi nhìn cho kỹ đi, chúng ta có thành trì vững chắc, vốn dĩ chỉ cần trong thành trì thủ vững, quân thù đánh không được cũng phải rút lui . Nhưng vì cứu ngươi, ta đã mang theo các huynh đệ chinh chiến.
- Ngươi biết không từ lúc trận chiến bắt đầu đến trước khi đi cứu ngươi, số người hi sinh chỉ có mấy nghìn mà thôi. Nhưng một trận chiến ngày hôm qua, hơn 7.000 người đ·ã c·hết hơn 3.000 người sống cuộc sống của kẻ tàn phế. 1/3 binh lực của thành Lạc Nhạn vì cứu lại ngươi mà thất bại.
- Họ c·hết,
- Họ c·hết để bảo vệ cương thổ, để bảo vệ một vị công chúa ngu xuẩn như ngươi đấy.
- Thế nào ngươi có suy nghĩ gì đây. Là xem thường mạng sống của họ, hay đây là bổn phận của họ.
- Không, để ta nói cho ngươi biết, trên thế giới này mọi người đều bình đẳng . Ta cũng giống ngươi, cũng giống họ đều là con người đều được sống, đều có quyền có thể chiến đấu, có thể không.
- Vậy nên ngươi thay vì cầm theo một hộp cơm của ngươi lên tường thành, để nhìn khung cảnh chiến trường, để xem ta c·hết hay chưa, thì ngươi hãy đến quân ý, nơi đó đang thiếu người đó. Ngươi hãy cùng với các y sĩ ở đó chăm sóc thương binh. Hãy nói cho họ biết công chúa mà họ bảo vệ là một người tốt. Công chúa mà họ bảo vệ là tinh thần cho cả một tòa thành có thể được vững được hay không.
Trần Vũ nói đến đây thì hắn không lên tiếng nữa, mà quay mặt về phía ngoài thành, nhìn về phía bầu trời xa xa mà không ngừng thở phì phò trong tức giận.
Về phần Hạ Uyển Linh cô ấy lúc này khóc rồi, khóc rất lớn, sau đó đỡ lấy người tì nữ Cẩm Tú của mình rời khỏi tường thành.
Đợi sau khi Hạ Uyển Linh biến mất khỏi đây, Trần Vũ lúc này mới quay đầu lại. Hắn lúc này không còn bộ mặt tức giận nữa, mà là cúi đầu xuống nhặt lấy âu cơm đã bị đổ ở trên đất. Gạt bỏ đi phần thức ăn bẩn dính cả vào máu tươi sau đó cho những thức ăn còn có thể ăn được vào miệng.