Nhìn thấy điệu bộ của Trần Vũ như vậy, Trần Hoàng lúc này đứng bên cạnh khoanh tay nói rằng.
- Tướng quân công chúa là có ý tốt, người tại sao lại mắng cô ấy như vậy cơ chứ.
Nghe thuộc hạ nói vậy, Trần Vũ lúc này vẫn bình tĩnh ngồi ăn thức ăn của Hạ Uyển Linh. Mặc dù không biết là có ngon hay không, nhưng Trần Vũ cứ từng nắm cho vào miệng, đợi khi ăn xong hắn lúc này mới lên tiếng.
- Cô ấy không hiểu ngươi lẽ nào cũng không hiểu. Từ những báo cáo của Huyền Minh, rõ ràng là Mộ Dung Ngọc có tham gia vào việc này mới khiến cô ấy b·ị b·ắt. Đáng tiếc người phụ nữ ngốc đó bây giờ vẫn còn đang nhớ nhung tên kia đâu.
- Cô ta lúc này không biết địa vị và thân phận của cô ta hay sao. Cô ta là công chúa của Đại Hưng không sai, nhưng lúc này cô ta cũng là thiếu phu nhân của họ Trần. Hàng vạn chiến sĩ của Trần gia ta t·ử t·rận vì cứu cô ta. Cô ta lại chỉ lo lắng cho ta, việc này có xứng đáng với thân phận thiếu phu nhân hay không.
- Ta đã chỉ rõ sai lầm cho cô ta, cũng nói cho cô ta biết cách để lấy lòng các binh sĩ. Để cho mọi người hiểu họ có thể c·hết, nhưng thiếu phu nhân của họ phải sống. Bởi vì cô ấy chính là tinh thần của Trần gia trong tương lai.
- Có điều người phụ nữ đó có hiểu hay không lại không thể nào do ta quyết định, và ta cũng không thể nào chọn lựa cho cô ta được. Chỉ hi vọng cô gái đó đủ kiên cường, đủ thông minh và ít nhất vẫn không phải là kẻ vô tình.
Trần Vũ nói đến đây đám thuộc hạ của hắn đều nhìn về phía Trần Vũ, cuối cùng họ đều cúi đầu không nói gì nữa.
Thân là kẻ cầm quyền, mặc dù không mạnh đến đâu nhưng họ vẫn biết những lo lắng của Trần Vũ. Hắn là trưởng tử đích tôn của họ Trần, là người sẽ tiếp quản Trần gia trong thời gian tới . Vậy nên thiếu phu nhân của họ Trần địa vị tuyệt đối tôn sùng vô cùng.
Hạ Uyển Linh từ lúc kết hôn với Trần Vũ chỉ mang lại vô số sự uất ức cho thuộc hạ của Trần Vũ mà thôi. Vậy nên muốn để thuộc hạ của Trần Vũ chiến đấu vì cô ta, thậm chí hy sinh nhiều người như vậy, Hạ Uyển Linh không làm chút gì đó ai có thể chấp nhận được. Sau này địa vị của cô ta tại họ Trần lại làm sao có thể duy trì.
Có thể nói Trần Vũ thật sự xứng đáng với một chức tướng quân, vì quân lính mà đi đầu chiến trận, chưa từng lùi lại phía sau. Hắn cũng xứng đáng với chức vụ của một người chồng, là bảo vệ vợ mình. Đồng thời hắn cũng phải làm gia chủ của Trần Gia, phải làm mọi cách đều ổn định tình hình của gia tộc, không được thiên vị không được để tình cảm xen vào.
Đứng trên tường thành, từng cơn gió nhẹ không ngừng thổi vào mặt trần Vũ lúc này cuối cùng cũng có một chút bình tĩnh . Hắn nhìn về phía đám thuộc hạ sau lưng nói rằng.
- Huyền Minh lần này ngươi lại tiếp tục bảo vệ Hạ Uyển Linh. Nếu cô ấy đến quân y chăm sóc binh sĩ thì phải theo sát cô ấy, đề phòng trong quân có gian tế muốn hãm hại cô ấy.
Trần Vũ nói vậy Huyền Minh lúc này chắp tay sau đó nói rằng.
- Tướng quân xin yên tâm, mạt tướng lần này cho dù c·hết cũng sẽ bảo vệ thiếu phu nhân an toàn.
Nghe Huyền Minh nói vậy Trần Vũ lúc này ngước mắt nhìn về phía hắn. Cách tên này thay đổi xưng hô với Hạ Uyển Linh, đã cho thấy hắn lúc này sau những lời nói của Trần Vũ cũng đã hiểu hạ Uyển Linh là Thiếu phu nhân của họ Trần, mà không phải là công chúa nữa. Có điều việc này Trần Vũ cũng không phá đi ý nghĩ của chúng mà lại tiếp tục lên tiếng.
- Trần Hoàng trong thời gian tới cử lính trinh sát theo dõi sát sao tình hình của địch, đồng thời cho dù chúng khiêu khích như thế nào cũng không được ra thành giao chiến. Ngoài ra cũng hạ lệnh cho tướng lĩnh trấn giữ hai thành trì Tam khẩu và Hoài Minh giữ vững thành trì, không được giao chiến với địch.
Nghe Trần vũ nói vậy, trần Hoàng lúc này gật đầu sau đó rời đi . Thấy vậy Trần Vũ lại vẫy tay cho đám thuộc hạ rời đi . Bản thân hắn vẫn đứng trên tường thành không trở về nghỉ ngơi mà là quan sát suy nghĩ cho chiến thuật trong tương lai . Cũng như hắn đang chờ đợi, chờ đợi vị Thiếu phu nhân kia rốt cuộc có biết thân phận của cô ấy là gì hay không.
Và rất may mắn hạ Uyển Linh cũng không phải kẻ vô tình. Cô ấy sau khi bị Trần Vũ cảnh tỉnh, mặc dù vẫn không tin tưởng Mộ Dung Ngọc hãm hại mình, nhưng cô ấy biết ai là người đã cứu mình. Cô ấy lúc này mặc dù hai mắt đỏ hoe, nhưng bước chân lại không hề chậm đi thẳng đến nơi mà các binh sĩ b·ị t·hương đang ở.
Tại góc phía nam của Thành lạc nhạn, đây là nơi mà các thương binh được chữa trị . Tại nơi này, tiếng kêu rên, mùi máu tanh và sự hôi hám thật sự là bẩn thỉu không chịu nổi.
Vừa tiến vào nơi này, hạ Uyển Linh thật sự đã muốn buồn nôn. Có điều cô ấy nhanh chóng dẹp bỏ đi những suy nghĩ trong lòng mình, mà hướng về phía các y sĩ ở đây phụ giúp họ băng bó cho binh sĩ b·ị t·hương.
Thấy cô ta như vậy các y sĩ ở đây cũng có chút hoảng loạn, họ vội vàng ngăn cản nói rằng.
- Công chúa nơi này cũng không tốt đẹp, người hãy rời khỏi đây đi . Đừng để sự ô uế ở đây ảnh hưởng đến sức khỏe của người.
Nghe y sĩ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này lắc đầu, sau đó nhìn về phía các binh sĩ b·ị t·hương, đang dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn về phía mình mà nói rằng.
- Ngày hôm qua ta chính là nhờ mọi người cứu về. Ơn cứu mạng không thể báo đáp, ta chỉ có thể ở đây giúp mọi người băng bó v·ết t·hương mà thôi.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy lúc này một binh sĩ đã không còn cánh tay trái lên tiếng nói rằng.
- Công chúa người đừng nói vậy, cứu người là trách nhiệm của chúng ta mà.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì lại nhớ đến những lời Trần Vũ nói, sau đó cô ta lên tiếng.
- Mọi người và ta đều giống nhau, chúng ta đều là con người, mọi người cũng có quyền chiến đấu hoặc không . Vậy nên việc mọi người chiến đấu bảo vệ ta ta chân thành biết ơn và ta chỉ có thể giúp mọi người băng bó mà thôi . Đây là thứ khiến ta cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, những binh lính b·ị t·hương ở đây vậy mà đều cười rồi. Trong mắt họ lúc đầu là hoang mang, là sợ hãi, nhưng bây giờ họ lại cảm thấy vui mừng, bởi vì họ cứu người thật sự là rất đáng.
Cứ như vậy Hạ Uyển Linh ở tại doanh trại lính b·ị t·hương cứu giúp tại nơi này. Cô ấy làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, không ai giúp đỡ. Bởi vì cô ấy cũng không muốn người giúp đỡ mình, cứ như vậy một thân mồ hôi vất vả, khiến cho cô gái mới trải qua t·ra t·ấn của kẻ thù cũng có chút bước đi không nổi.
Có điều Hạ Uyển Linh và những người ở đây quan hệ lại nhanh chóng tốt lên. Rất nhiều binh sĩ tướng lĩnh trải qua mấy ngày ở cùng Hạ Uyển Linh chăm sóc, họ đã không gọi cô ấy là công chúa nữa, mà gọi cô ấy là thiếu phu nhân.
Đối với việc này hạ Uyển Linh là không chú ý đến, nhưng có một người chú ý chính là Trần Vũ. Hắn luôn luôn đứng từ phía xa quan sát, sau khi xác nhận được những thứ mình lo lắng đã không tồn tại . Hắn lúc này cũng mỉm cười sau đó lại trở về phủ Tướng Quân nghỉ ngơi.
Mà trong lúc trần vũ và phu nhân của mình đang có những chuyển biến tốt đẹp thì tại doanh trại của Đại Hạ, lúc này bầu không khí lại càng trở nên u ám.
Hiện giờ đã là đầu tháng 5, sau khi trận chiến với Trần vũ cứu Hạ Uyển linh kết thúc. Nửa tháng công thành khiến cho quân đại hạ tổn thất lại càng lớn, nhìn về phía Phùng kiên trì, Lý Thịnh lúc này rốt cuộc không bình tĩnh mà lên tiếng.