- Phùng tướng quân nếu cứ tiếp tục như này, 15 vạn quân của chúng ta còn bao nhiêu cơ chứ.
- Hiện nay đã là đầu tháng 5, chúng ta đã đánh trận được 3 tháng . Nhưng quân ta tử thương cũng đã hết ba vạn người. Đã thế thành chì của địch vẫn sừng sững không ngã. Nếu còn tiếp tục như này trận chiến này e rằng đánh không nổi . Bởi vì phụ hoàng đã cử người đến đây thúc giục chiến trường rồi.
Nghe Lý Thịnh nói vậy, Phùng Kiên Trì lúc này đánh mắt nhìn hắn, cuối cùng ông ta thở dài nói rằng.
- Thành Lạc Nhạn chính là căn cơ mà Trần Vũ tự mình xây dựng. Nơi đó tuy chỉ có ba vạn quân, nhưng đều là quân bách chiến tinh nhuệ, lực lượng mà Trần Vũ hoàn toàn có thể đưa lưng của mình cho chúng.
- Trải qua những ngày qua giao chiến, số quân của Trần Vũ t·hương v·ong ước chừng vào khoảng một vạn rưỡi. Nói cách khác nếu không có quân chi viện, số quân tại thành Lạc Nhạn lúc này trừ đi phụ binh chỉ tầm khoảng một vạn mà thôi.
- Với số lượng quân như này, quân ta chỉ cần tích cực đánh đổi mạng sống của binh lính, tiêu hao với Trần Vũ. Hắn lúc này hoặc điều động quân tại các thành trì khác tiến đến hỗ trợ, hoặc chính là bị chúng ta vây c·hết tại đây.
Phùng Kiên Trì nói đến đây ông ta tưởng Lý Thịnh sẽ hiểu những điều ông ta nói. Đáng tiếc Lý Thịnh lúc này là kẻ đang cần chiến thắng. Hắn làm gì quan tâm đến kế hoạch bao vây tiêu diệt cơ chứ. Hắn lúc này ngắt lời Phùng Kiên Trì mà nói rằng.
- Bao vây tiêu diệt, vậy chúng ta phải bao vây đến bao giờ đây.
- Chúng ta lúc này chỉ có thể vây thành lạc Nhạn ở phía ba mặt, phía Nam lại không thể vây được. Bởi vì nơi đó chính là lãnh thổ của Đại Hưng, cử quân vây tại nơi đó dễ dàng bị quân địch từ ba phía đánh g·iết. Nói cách khác chúng ta không thể vây c·hết được tòa thành này, thì lương thảo vật tư, thậm chí quân lính vẫn có thể đến đây chi viện cho hắn bất cứ lúc nào.
- Bây giờ hoặc cường công đánh bại hoặc là phải nghĩ kế sách khác . Phùng Tướng Quân chỉ một lời mà thôi, ngươi cho ta kế sách khác. Ta không có thời gian cùng trần Vũ dây dưa nữa.
Nghe Lý Thịnh nói vậy Phùng Kiên Trì lúc này ánh mắt tràn đầy sự thất vọng nhìn về phía tên đại hoàng tử này. Có điều hắn cuối cùng chỉ biết thở dài nói rằng.
- Kế sách đẩy nhanh hoạt động giành chiến thắng trên chiến trường có hai. Nhưng cả hai cách này đều có thể dễ dàng đưa quân ta vào thế thất bại.
- Kế sách đầu tiên là chơi t·ấn c·ông luân hãm. Chúng ta lợi dụng binh lực đông hơn, cho quân lính bất chấp t·hương v·ong liên tục vây đánh thành lạc Nhạn hết đợt này đến đợt khác. Làm suy giảm lực lượng của chúng đến khi hạ được thành trì mới thôi.
- Nhưng kế sách này cũng có một điểm yếu, đó chính là chỉ có thể vây c·hết cô quân. Nhưng lúc này thành lạc Nhạn lại không phải cô quân, phía sau chúng vẫn còn là một đại hưng hùng mạnh. Vậy nên dùng cách này trong thời gian 2 đến 3 ngày là được. thắng thì tốt, nhưng vượt qua thời gian này tổn thất của chúng ta e rằng không phải con số nhỏ.
- Cách thứ hai là chia quân làm ba hướng, t·ấn c·ông cả hai thành trì còn lại tại biên giới của kẻ thù. Việc này vừa có thể tăng sự cơ động cho quân ta, mở rộng chiến trường ảnh hưởng đến kinh tế của địch. Vừa có thể làm quân địch bị phân tán không biết chúng ta muốn đánh nơi nào.
- Những điểm yếu của kế sách này cũng lại rất rõ. Phải biết từ lúc c·hiến t·ranh đến giờ, quân ta đã tử thương hơn ba vạn người . Trừ đi lực lượng phụ binh và canh chừng, số quân có thể tham chiến lúc này chỉ từ 6 đến 7 vạn mà thôi. Việc chia Quân ba đường có nghĩa rằng số quân của chúng ta càng bị giảm xuống một cách triệt để tại mỗi phương hướng t·ấn c·ông.
- Nếu lúc này kẻ thù đoán biết được nơi nào yếu binh mà cử quân t·ấn c·ông, vậy thì chúng ta thật sự sẽ gặp rắc rối rất lớn.
- Mà lúc này với số quân còn lại không nhiều, nếu tiếp tục lại b·ị đ·ánh bại, sĩ khí quân lính đã không có, thì e rằng trận chiến này cũng không cần phải tiếp tục nữa. Bởi vì càng đánh quân ta càng thua mà thôi.
Nghe Phùng Kiên Trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này ánh mắt bắt đầu rơi vào toan tính của mình qua một lúc hắn lạnh giọng nói rằng.
- Nói cách khác cả hai kế sách này đều là kế sách mà phần thắng chỉ có mấy phần thôi đúng không.
Phùng Kiên Trì nghe vậy thì gật đầu, sau đó hừ lạnh nói rằng.
- Trận chiến này chúng ta t·ấn c·ông tại biên giới số quân đã quá ít chỉ chênh lệch với địch không nhiều. Đã vậy quân địch cũng không phải cô quân, đánh thế nào đều là hình thức song phương giao chiến. Nếu vừa rồi không phải lợi dụng Hạ Uyển Linh làm một trận chiến, khiến cho Trần Vũ b·ị t·hương nặng nề, thì e rằng cục diện lúc này còn khó khăn hơn.
- Ngoài ra trong c·hiến t·ranh ba phần thắng là có thể suy tính đánh hay không. 5 phần thắng là đã có thể liều mạng, lấy đâu ra mà cả 10 phần thắng cơ chứ. Mọi trận chiến đều có biến số, nhưng biến số này xuất hiện hay không xuất hiện là do sự quyết đoán của tướng lĩnh chỉ huy mà thôi.
Nghe Phùng Kiên Trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này cũng im lặng bắt đầu tiếp tục tính toán kế sách của mình. Về phần Phùng Kiên Trì hắn lại càng tức giận nhìn về phía tên đại hoàng tử này không nói một lời.
Trong lòng của hắn biết thừa trận chiến tại biên giới này chỉ là một cuộc ma sát giữa hai quốc gia mà thôi . Dù sao đánh mấy tháng viện binh không có, đã nói rõ hoàng đế Lý Long Cơ cũng không có ý định muốn kéo dài trận chiến này. Chẳng qua hắn chỉ là muốn lấy lại một chút mặt mũi cho con trai của hắn mà thôi.
Trong khi đó bên phía Đại Hưng từ lực lượng thám tử cũng cho thấy hoàng đế Hạ Thiên Đạo cũng không phái viện quân cho Trần Vũ . Ngoài lực lượng hậu cần được tiếp tế thì cũng chẳng có thêm gì . Thậm chí hắn còn bị mộ dung gia ảnh hưởng trong quá trình vận lương. Việc này càng khiến cho một kẻ lão tướng lâu năm như phùng kiên trì hiểu rằng, trận chiến này nếu như Đại hạ muốn thắng cách tốt nhất chính là vây hãm đánh tiêu hao.
Đáng tiếc Lý Thịnh không hiểu điều này, hắn quá muốn chiến thắng. Vậy nên không cường công được hắn khó có thể lấy lại danh dự của mình. Nghĩ đến những điều này phùng kiên trì chỉ biết thở dài trong bất lực . Dù sao lần này thắng hay bại tội lỗi đều do lý Thịnh gánh lấy, hắn cũng chẳng có việc gì.
Mà Lý Thịnh trầm tư không biết qua bao lâu, lúc này sắc mặt hắn trở nên nặng nề nói rằng.
- Trần Vũ là tướng lĩnh chỉ huy mặc dù còn trẻ tuổi nhưng được trần gia nâng đỡ nhiều năm, tuyệt đối không dễ dàng đánh bại như vậy. Cho dù có vây hãm liên tục, nhưng mặt phía Nam của thành trì quân ta không thể vây nổi. Từ đây đánh tiêu hao chẳng khác nào tìm c·hết.
- Chính vì vậy ta quyết định chia quân làm ba đường công đánh cả ba thành trì. Ít nhất q·uấy r·ối cho biên giới của kẻ thù tan hoang, ảnh hưởng nặng nề đến kinh tế mà Trần Gia đang phát triển lúc này tại phía Bắc của chúng.
Nghe Lý Thịnh nói vậy Phùng kiên trì lúc này Chỉ biết thở dài. Thân là chỉ huy ông ta hiểu thành lạc nhạn lúc này sau tổn thất lớn, lại không có chi viện trong thành chỉ còn khoảng một vạn rưỡi quân, cùng với một lượng tráng đinh mà thôi . Đây mới là thành trì yếu nhất có thể t·ấn c·ông tại biên giới của kẻ thù lúc này.
Ngoài ra Trần Vũ mặc dù mạnh mẽ, có trần gia hỗ trợ. Nhưng hắn cũng vì thế trở thành cái gai trong mắt của nhiều thế lực tại Đại Hưng . Bây giờ từ thế cục có thể thấy không ngừng tiêu hao sức mạnh của họ Trần, là điểm mà các thế lực tại Đại Hưng đang mong muốn. Vậy nên nếu như cứ chằm chằm Trần Vũ mà đánh, đây mới có thể là chìa khóa chiến thắng và cũng là một điều mà bất kỳ tướng lãnh nào cần có. Đó là sự điềm tĩnh và khả năng quan sát, cũng như nhìn ra cục diện của chiến Trường.
Đáng tiếc Lý Thịnh vẫn đần độn không hiểu điều này. Về phần Phùng kiên trì hắn tất nhiên là sẽ không giải thích quá rõ ràng. Dù sao đạo không chuyền ra ngoài, nếu như binh gia ai cũng có thể cầm, vậy thì binh gia thế tộc mấy chữ này lại đáng giá là gì.
Về phần thành tam khẩu và hoài minh, hai nơi này mỗi nơi vẫn còn hai vạn quân trú đóng. Đặc biệt thời gian qua cũng chưa từng giao chiến, đánh hai nơi này khó lại càng thêm khó. Khi mà quân lính lại phải chia ba đường, số quân của hai bên gần như tương đương, không có nội gián mở cửa Thành thì cường công cho dù đánh thắng, đội quân đó lại có thể cầm cự được trước quân tiếp viện của Đại Hưng hay sao.
Thở dài một hơi, hắn cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ không tốt trong lòng . Phùng kiên trì nhìn về phía Lý Thịnh, sau đó lên một kế hoạch giúp cho hắn, cũng như giúp cho quân của Đại hạ có một đường sinh cơ nếu như thất bại.