Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 47: Đề Thân (Phần 1)



Hai trung niên nam tử nhìn tràng diện trước mặt, có chút khiếp sợ.

Trước mắt bọn họ chính là một đao mang dài đến hơn mười trượng hình hồng câu (cái rãnh). Dựa vào ánh mắt của bọn họ đương nhiên có thể nhận thấy đây là một đao thành hình, nhưng tuyệt đối không phải là đao ảnh. Chỉ có thể là khí, càng có thể là đao mang. Đao khí hoặc đao mang uy lực lớn đến như vậy, xem đối thủ này công lực rất kinh người.

Nhìn về bên phía người của thế gia, Thần Vệ tam hào lúc này đã thở dốc, mà Thiên Vệ nhị hào vẫn còn choáng vàng, dường như vẫn chưa hết khiếp sợ.

Hai trung niên nhân từ sau khi võ công đại thành mấy trăm năm nay chưa từng động nộ, nhưng bây giờ lại đang rất tức giận. Lý thị thế gia lúc nào lại phải chịu sự sỉ nhục lớn đến như vậy. Tuy là hai cao thủ đã đạt đến Thần chi cảnh cũng không muốn tính toán với Thần Vệ và Thiên Vệ, nhưng bây giờ bỗng nhiên có người đả thương người của Lý thị thế gia như vậy, chẳng phải là không hể để Lý thị thế gia vào mắt hay sao?

- Ngươi làm sao vậy, còn đứng lên được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trung niên nam tử trên người lộ ra khí tức vương giả quay về Thần Vệ tam hào hỏi.

Lúc này Thần Vệ tam hào đang có vẻ như không còn trụ được nữa, nhìn thấy người trước mặt, bỗng nhiên giống như khôi phục được sức lực.

- Chủ công, là một người trẻ tuổi, chỉ một chiêu, là một chiêu, ít nhất cũng là mười trượng đao mang, là đao mang. Hắn dường như rất vội, sau khi xuất ra một đao liền nhanh chóng rời đi.

Thiên Vệ nhị hào vừa nói xong liền lập tức thổ ra một búng máu. Vừa rồi hắn đã một hơi đem sự tình nói rõ hoàn toàn, bây giờ mà bảo hắn nói chuyện tiếp là một việc rất khó khăn.

- Ngươi hãy nghỉ ngơi trước đi, trị thương cho thật tốt.

Một trung niên nhân trên người mơ hồ lộ ra khí thế của một đại tướng, lập tức đưa tay lên người Thần Vệ tam hào, một luồng quang mang màu tím hiện lên.

Khuôn mặt Thần Vệ tam hào lập tức hồng hào trở lại. Nhìn trung niên nhân trước mặt, rất là kích động, chỉ là thân thể không cho phép hắn cử động mạnh, chỉ có thể tỏ vẻ tạ ơn.

- Thiên Vệ nhị hào!

Một thanh âm tựa như sư tử gầm phát ra từ trong miệng của trung niên nhân trên người lộ ra khí thế của một đại tướng.

Thiên Vệ nhị hào đột nhiên chấn động, ánh mắt liền khôi phục lại. Nhìn thấy hai trung niên nhân trước mặt, lập tức quỳ xuống nói:

- Chủ công, tướng quân! Chúng tôi gặp một thanh niên, hắn rất lợi hại, một chiêu, mười trượng đao mang. Hơn nữa, hắn thích Vũ Văn tiểu thư. Chính là bởi vì chúng tôi khuyên bảo hắn rời xa Vũ Văn tiểu thư, hắn mới động thủ với chúng tôi.

- Nhị đệ, đệ nói có phải là cao thủ mười năm trước đạt tới Thần chi cảnh hay không?

Người được gọi là "tướng quân" nhìn trung niên nhân bên cạnh nói.

Trung niên nhân trên người mơ hồ lộ ra khí tức vương giả nói:

- Có lẽ là không phải. Mười năm trước đột phá Thần chi cảnh, đạt tới đao đạo cực hạn khẳng định không phải là hắn. Hắn bây giờ chỉ là một người trẻ tuổi, vậy mười năm trước hắn bao nhiêu tuổi chứ? Cao lắm mới chỉ mười tuổi thôi, làm sao có thể đạt tới Thần chi cảnh. Chẳng lẻ huynh đã quên chúng ta mất bao lâu mới đạt đến Thần chi cảnh hay sao? Hơn nữa hắn biểu hiện ra thực lực so với Thần vệ nhất hào cũng không sai biệt lắm, còn có một khoảng cách mới đạt đến đao đạo cực hạn.

Người được gọi là "tướng quân" nói:

- Có khi nào là sư phụ của hắn không?

Vị chủ công trên người có khí tức vương giả nói:

- Xem ra chúng ta đã gặp phiền toái lớn rồi. Có thể làm cho một người trẻ tuổi đạt đến cực hạn Thiên chi cảnh, thậm chí có thể là Thần chi cảnh, vậy thì sự phụ của hắn nhất định không phải như huynh tưởng. Phỏng chừng mười năm trước đạt tới Thần chi cảnh chính là sư huynh của hắn, mà sư phụ của hắn có lẽ đã đột phá Thần chi cảnh rồi. Nếu không làm sao có thể làm cho một tiểu tử tuổi còn trẻ đạt đến cảnh giới cao như vậy.

Vị "tướng quân" kinh ngạc nói:

- Đột phá Thần chi cảnh, điều này sao có thể. Chúng ta đã cố gắng hơn một ngàn năm rồi, mấy trăm năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Bỗng nhiên có người đột phá, ta không tin, ta không tin còn có người còn lợi hại hơn so với nhị đệ ngươi.

Xem ra vị "tướng quân" này đối với chủ công hoàn toàn kính phục. Trong mắt hắn, nhị đệ của hắn chính là người lợi hại nhất. Cũng giống như trong mắt Lang Phong, Trương Tinh Phong chính là người lợi hại nhất.

- Đại ca, huynh phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tựa như người bình thường không tin có người võ công vượt qua nhất phẩm cảnh giới. Cũng giống như huynh không tin có người đột phá Thần chi cảnh. Trong truyền thuyết, Bàn Cổ một búa đã phá vỡ Thiên Nhai sơn cao nhất bấy giờ, hình thành Thiên Nhai san mạch bây giờ, huynh nói truyền thuyết này có đúng hay không?

Tướng quân kia cười cười:

- Điều này sao có thể là thật, một búa đánh vỡ ngọn núi, không thể được! Nhị đệ, đệ sẽ không nói đây là thật sự đấy chứ, ha ha......

- Ta nói cho huynh biết sự thật này. Lý gia chúng ta đã tồn tại mấy ngàn năm rồi, sau lại thành lập Đường triều. Sau đó Đường triều lại bị Hạng Vũ hủy diệt, mới bắt đầu chuyển sang buôn bán phát triển. Trong tổ phổ của Lý gia chúng ta có ghi lại, tại năm ngàn năm trước, một đại hán tay cầm một cây búa lớn phi hành trên không trung, sau đó lại cùng một nam tử khác giao chiến. Tổ tiên năm đó trốn ở trong các ngõ nghách, lúc đó còn có mười mấy người có mặt ở đó. Hai cai thủ kia giao chiến rất lâu, không hề phát ra một tia năng lượng nào. Huynh chắc là cảm thấy rất kỳ quái, làm sao có thể không hề phát tán ra một chút năng lượng nào đây? Chẳng lẽ bọn họ rất kém cỏi, không hề công lực gì, chỉ là có một môn kỳ công phi hành thôi có đúng không?

"Tướng quân" rất nghi hoặc nhìn nhị đệ của hắn. Chủ công kia nhìn hắn cười, tiếp tục nói:

- Sau đó, đại hán cầm búa sau một thời gian rất lâu, một búa giết chết người kia. Năng lượng còn sót lại đã đem đệ nhất đại sơn lúc ấy chém thành hai nửa. Đệ ban đầu còn nghĩ rằng thần công của bọn họ lợi hại, chỉ đến khi công lực đạt đến Thiên chi cảnh cực hạn mới biết được bọn họ lợi hại đến thế nào. Bọn họ giao đấu lâu như vậy, không hề sử dụng thừa thải một chút năng lượng nào, tất cả đều hoàn hảo. Quá kinh khủng, hai cao thủ đánh nhau trong không trung không hề dư thừa một chút năng lượng, hơn nữa cuối cùng người kia một búa giết chết đối thủ, chỉ là lộ ra một chút năng lượng mà thôi, lại có thể hủy diệt một ngọn núi lớn. Huynh nói không kinh khủng hay sao?

Vị tướng quân kia đã đạt đến Thần chi cảnh đương nhiên biết chuyện này kinh khủng như thế nào. Mặc dù hắn rất tin tưởng nhị đệ của mình, nhưng trong lòng rất khó tin lại có một người lợi hại đến như vậy.

Vị chủ công nhìn đại ca của mình, biết rằng đại ca rất khó tin tưởng nhưng lời mình vừa nói, cười cười, có chút đắc ý.

Trung niên nhân tướng quân rất là kinh ngạc. Nhị đệ của mình đã bao nhiêu năm rồi không nụ cười đắc ý như thế này, dường như là từ lúc đột phá nhất phẩm cảnh giới, nhường ngôi lại cho con trai của mình, nhìn giang sơn của mình thập phần tốt đẹp, nhân dân cơm no áo ấm, mới có vẻ tươi cười đắc ý như thế này. Bây giờ lại có......

- Ta nói cho huynh biết, ta gần như đã đột phá Thần chi cảnh rồi!

Vị chủ công kia cười nói.

"Tướng quân" kia nhìn nhị đệ của hắn, trong nháy mắt liền phản ứng:

- Đệ nói cái gì, đệ, đệ đã đột phá Thần chi cảnh rồi! Thật vậy chăng, đệ lặp lại xem, không phải là lỗ tai của ta nghe lầm đấy chứ.

Chủ công nhìn đại ca của hắn cười nói:

- Đại ca, ta nói với huynh, ta – đã - đột - phá - Thần – chi - cảnh. Nghe rõ chưa, ha ha ha......

Tướng quân kia nhất thời cười phá lên:

- Ha ha ha, nhị đệ, chúng ta đợi đã bao nhiêu năm, ngày này cuối cùng đã tới. Thật tốt quá, thật tốt quá, ồ, xem ra sư phụ của người trẻ tuổi kia thật sự có thể đạt tới cảnh giới kia. Này, chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Hừ, huynh đệ chúng ta hơn một ngàn năm qua nào có sợ ai. Cành huống chi trận chiến này, cũng không phải hoàn toàn dựa vào công lực, còn phải dựa vào kinh nghiệm, trí tuệ. Quan trọng nhất chính là sư phụ của hắn có đạt đạt đến cảnh giới kia hay không? Cũng có thể là người trẻ tuổu này quá thông minh, hơn nữa cũng có thể là thiên tài địa bảo gì đó. Cho nên ta quyết định ngày mai, lúc đến Vũ Văn gia đề thân, chúng ta cùng đi, gặp người trẻ tuổi cùng với sư phụ của hắn một lát, ha ha......

- Tốt, nhị đệ, chúng ta cùng đi gặp hắn một lát. Trên đời này không có chuyện bất bình gì mà huynh đệ chúng ta phải bỏ qua. Chúng ta xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào! Ha ha ha......

Trong nháy mắt, bốn người đã biến mất khỏi ngã tư đường. Chỉ để lại trên mặt đất một vết nứt kinh khủng. Ngày mai, Trương Tinh Phong sẽ như thế nào......