Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 48: Đề Thân (Phần 2)



Ta ngồi trên ghế thái sư. Lúc này đêm đã khuya, mọi người đều đã đi ngủ, chỉ còn mấy hạ nhân đang đi tuần trong trang viên. Trong bóng đêm cũng có vài Tinh Phong Vệ thủ tại những vị trí quan trọng trong trang viên.

Nhìn thấy ta ngồi trong đại sảnh, lập tức có một hạ nhân chạy đến bên cạnh ta, không nói một lời nào, yên lặng chờ ta phân phó. Chỉ có duy nhất một ngọn đèn trong đại sảnh khá lớn này, tác dụng của nó căn bản là không lớn. Cả đại sảnh đều rất tối tăm.

Nhưng mà tim của ta lại càng tăm tối hơn, rất rối loạn. Ta rất sợ hãi, ta thật sự rất sợ hãi, sợ hãi ta sẽ mất đi Nhu. Không, không được, bất kể là ai cũng không thể ngăn cản ta và Nhu ở cùng nhau. Bất kể là ai!

Ta đã ngồi trên ghế được một lát, trong mắt toát ra thần quang điên cuồng. Trong lòng đã có lựa chọn, ngẩng đầu ra lệnh với hạ nhân bên cạnh:

- Ngươi đi gọi Vương ca đến đây nhanh lên, còn có Trương đại thúc cũng gọi tới, nhanh đi.

Tim của ta lại chìm vào trong cõi âm u......

- Thiếu gia, muộn như vậy người còn gọi ta tới có chuyện gì?

Vương ca từ ngoài cửa đại sảnh ngoài cửa đi vào, vừa đi vừa sửa sang lại quần áo. Hắn từ trong miệng của hạ nhân biết được ta đang rất vội, chưa kịp chỉnh trang y phục đã lập tức đến đây.

- Vương ca, huynh trước tiên hãy ngồi xuống, chờ Trương đại thúc đến luôn đã.

Ta nói xong, liền yên lặng chờ đợi.

Vương ca nhìn ta, rất là khiếp sợ. Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy thiếu gia của mìnhthâm trầm như vậy. Cho dù là lúc vừa bị trục xuất ra khỏi gia môn, cũng chỉ là rất thương tâm mà thôi, có chuyện gì trong lòng đều biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng bây giờ thiếu gia lại không hề lộ ra một dấu hiệu gì. Xem ra thiếu gia đêm nay đi ra ngoài đã gặp phải chuyện gì rất trọng yếu.

- Hiền chất, đã trễ thế này, ngươi còn gọi Trương đại thúc ta đến làm gì? Ngươi......

Trương đại thúc từ ngoài cửa đi vào, vừa định nói thêm vài câu, nhưng phát hiện Vương ca ngồi ở bên cạnh không ngừng nháy mắt, bảo ông ta không nên nói nữa. Ông ta lúc này cũng chú ý tới sắc mặt của ta. Dựa vào kinh nghiệm ông ta chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra sự khác thường của ta, lập tức yên lặng ngồi ở một bên chờ ta lên tiếng. Cả đại sảnh đều tĩnh lặng giống như đang bị áp lực đè nặng. Tựa như bạo phong vũ tiền tịch.

Qua một hồi lâu, ta ngẩng nhìn bọn họ, bình thản nói:

- Vương ca, huynh lập tức kêu người chuẩn bị đội ngũ đề thân, sính lễ thì không cần chuẩn bị. Trương đại thúc, mười năm trước ta đưa cho người hai khối vô hạ bích ngọc, người đã điêu khắc chưa?

Vương ca nghe ta nói, rất là mạc danh kì diệu (không hiểu ra sao cả). Đội ngũ đề thân này dùng để làm gì đây? Lại còn không cần chuẩn bị sính lễ. Nhưng bởi vì đối với ta rất kính phục, nên cũng không hỏi gì thêm. Không cần sính lễ, vậy thì chỉ cần hai Tinh Phong Vệ là đủ rồi.

Trương đại thúc nghe ta nói xong, liền vừa cười vừa nói một cách xấu xa:

- Hiền chất a, thật sự là không may. Ta nhìn thấy hai khối tài liệu điêu khắc tốt như thế này, thật sự là không chịu được. Cho khi ngươi bế quan được hai năm, đã đem bọn chúng đi điêu khắc. Một cái là phượng cầu hoàng, một cái là ngọc kỳ lân. Xin lỗi nha, ta chưa được sự đồng ý của ngươi đã đem bọn chúng đi điêu khắc, ha ha.

Ta nhìn Trương đại thúc, trên mặt phảng phất giống như hàn băng bị hòa tan, lộ ra một nụ cười kì dị:

- Phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng, ha ha ha, phượng cầu hoàng ư, tốt, tốt lắm, chính là nó. Trương đại thúc, đem nó lại cho ta, ta sẽ dùng nó làm sính lễ.

Trương đại thúc giật mình nhìn ta, cái này chính là do vô hạ bích ngọc điêu khắc ra, hơn người điêu khắc lại chính là thiên hạ đệ nhất ngọc thạch điêu khắc sư. Nhớ năm đó, "long đằng" đã làm cho cả đại lục chấn kinh, thậm chí có nhà giàu cự phú ra giá một ngàn vạn lượng, Tinh Phong trang viên cũng không bán. Khi đó bởi vì "long đằng" chính là chiêu bài của "Long Đằng ngọc khí điếm", làm sao có thể bán được. Sau đó, lại điêu khắc thêm hai cái vô hạ ngọc khí. Thứ nhất là bởi vì sinh ý của "Long Đằng ngọc khí điếm", mà thứ hai chính là vì Trương Tinh Phong còn đang bế quan, sự tình loại này, phải đợi Trương Tinh Phong đồng ý, sau đó đem bán thì mới thỏa đáng. Dù sao cũng không thiếu tiền, hơn nữa để ở trong trang viên cũng không có tổn thất gì, sau này cũng có thể bán mà.

Nhưng bây giờ Trương Tinh Phong bỗng nhiên muốn đem bảo vật trân quý như vậy làm sính lễ, cái này cũng quá lớn đi. Cho dù là tứ đại thế gia gia chủ hoặc là các gia chủ lớn khác đề thân thì sính lễ tối đa cũng chỉ là năm trăm vạn lượng. Bây giờ Trương Tinh Phong bỗng nhiên lại cầm vô hạ ngọc thạch điêu khắc "phượng cầu hoàng" giá trị một ngàn vạn lượng làm sính lễ. Điều này làm cho người đã nhìn thấu thế nhân, hiểu được tự nhiên như Trương đại thúc cũng không khỏi sợ hãi thở dài.

- Đại thúc không phải đã đem nó đi đấu giá rồi đấy chứ?

Ta nhướng mày, Trương đại thúc điêu khắc ra "phượng cầu hoàng" được tám năm, rất có thể đã đem bán rồi. Nếu bán rồi, ta lấy cái gì mà làm sính lễ đây. Dùng bảo vậy của Tu Chân Giới à, không biết Vũ Văn gia này có hiểu đó là bảo vật hay không nữa. Trong mắt ta là trân bảo tu chân, ở trong mắt bọn họ có lẽ là một thứ vô dụng, giống như là Bí thiên thạch vậy. Hơn nữa dùng những thứ khác thì không có gì đặc biệt, chỉ có "phượng cầu hoàng" này mới là tốt nhất. Nếu Trương đại thúc thật sự đem nó đi đấu giá rồi, ta quả thật là muốn điên đầu!

- Không có, không có, hiền chất, ta làm sao có thể chưa được sự đồng ý của ngươi lại đem nó bán đi, ta là người như vậy sao chứ?

Trương đại thúc vừa nghe ta nói, vội vàng phất tay, tỏ vẻ mình rất trong sạch. Sau khi nói xong, liền kiêu ngạo đứng lên, cho người ta thấy nhân phẩm của mình cao đến thế nào.

Ta nhìn bộ dạng của Trương đại thúc, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều. Trương đại thúc từ sau khi tới Tinh Phong trang viên, bởi vì hiểu được tự nhiên, sau đó tu luyện Huyền Âm Quyết, dần dần khôi phục lại tâm tính khi còn trẻ. Hơn nữa đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, cả ngày đều vui vẻ.

- Tốt, ngày mai chúng ta cùng đi Vũ Văn thế gia đề thân, mọi người hãy về ngủ đi.

Ta quay về phía bọn họ nói.

Vương ca và Trương đại thúc nhìn ta, thấy được vẻ mặt ta rất nghiêm túc, cũng không nói gì thêm, đều trở về phòng.

Ta bảo hạ nhân lui ra ngoài, chân nguyên lực khẽ chấn động, liền thổi tắt ngọn nến. Ta ngồi yên lặng, không muốn nghĩ, cũng không muốn động, cứ như vậy ngồi bất động......

Hừng đông, Tinh Phong trang viên hiện tại đang rất náo nhiệt. Mọi người đều bắt đầu một ngày mới.

Ta nhìn ánh sáng mặt trời gột rửa Tinh Phong trang viên, hít một hơi thật sâu: Tất cả đều phải xem hôm nay thế nào!

- Nhị đệ, đệ muốn đề thân à. Là cô nương nào mà có phúc như vậy, có thể làm cho nhị đệ mới xuất quan đã yêu thích, hơn nữa còn vội vàng đề thân, lại dùng "phượng cầu hoàng" làm sính lễ. Đệ nói cho đại ca ta biết đi, là ai vậy?

Người đang đi tới trước mặt chính là Lang phong đại ca, hình dáng rất là anh tuấn bất phàm. Chỉ là bây giờ tính tình vẫn còn như một đứa trẻ, một chút cũng không trưởng thành.

Chính là vừa nhìn đáo ta đích lang phong đại ca ta đích tâm tình là tốt rồi đích hơn nhiều, ta cười cười, nhưng là cảm giác cả kiểm bộ cơ thể rất là cứng ngắc, bế quan mười năm, ta vẫn không nhúc nhích, cũng không có quá loại này tình huống, ta đích kiểm bộ cơ thể cũng sẽ cứng ngắc? Trước kia ta nhất định sẽ không tin tưởng, khả bây giờ nó xảy ra, xem ra này tình đích cũng là đả thương người rất sâu a.

- Người đó huynh cũng biết đấy, chính là Vũ Văn Nhu, nhớ không?

Ta quay về phía Lang Phong đại ca vừa cười vừa nói.

- Vũ Văn Nhu à, ta nhớ rồi, tại Quốc Vũ học viện, ta không phải cùng với nàng ta học chung một khóa hay sao. Cô gái xinh đẹp năm đó, vừa nhìn là biết tương lai nhất định sẽ là một tuyệt đỉnh mỹ nhân. Không ngờ nhị đệ ngươi mới xuất quan, đã muốn đề thân rồi, ha ha. Ai da, Nhị đệ à, hình như Lý Thiên Tường kia đối với Vũ Văn Nhu của đệ cũng có ý tứ đấy. Tại Quốc Vũ học viện ngày nào cũng đi theo sau Vũ Văn Nhu, bộ dạng giống như là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga vậy. Nhưng tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh, bối cảnh của hắn cũng rất lớn. Nhị đệ, đệ phải cẩn thận đấy!

Lang phong đại ca lớn tiếng nói, như là sợ ta không biết chuyện Lý Thiên Tường vậy.

Ta cười cười nói:

- Lý Thiên Tường tiểu tử này, ta biết. Huynh biết tại sao hôm nay ta lại vội vã đi đề thân như vậy không? Chính là bởi vì hôm nay Lý Thiên Tường người này cũng đi đề thân, ta nếu không đi phỏng có lẽ sẽ không có cơ hội. Ta bây giờ lo lắng nhất chính là không có trưởng bối giúp ta đi đề thân. Trương đại thúc cũng có thể, nhưng mà địa vị của Trương đại thúc so với tứ đại gia chủ cách biệt rất lớn, ngược lại không có hiệu quả tốt. Ta vốn định biến thành bộ dạng của một lão nhân, giả làm sư phụ của ta, sau đó lộ ra một chút võ công cao thâm, như vậy có lẽ tốt hơn. Nhưng mà quan trọng nhất chính người đề thân thì nhất định phải có mặt, điều này làm cho ta rất phiền não. Cho nên ta chỉ có thể đi một mình một người mà thôi.

Lang phong đại ca vừa nghe, cũng rất buồn bực. Nhưng mà cứ buồn bực như vậy, thì có biện pháp gì đây? Chỉ có thể như vậy thôi.

- Hiền chất a, vật ta đã đem tới rồi. Cái này chính là ta toàn tâm toàn ý làm ra đấy. Vì hiền chất, "phượng cầu hoàng" đem cho Vũ Văn gia đi.

Trương đại thúc từ ngoài cửa đi đến bên người, cười hì hì nói với ta.

Ta nhìn chiếc hộp gấm trên tay Trương đại thúc, cảm nhận được năng lượng đặc biệt của vô hạ ngọc thạch. Tay ta vung lên, chân nguyên lực đã dễ dàng hút chiếc hộp gấp về trên tay ta.

Trương đại thúc mặt không hề đỏ lên chút nào, giống như là vừa rồi mình không hề dùng thiên thiên chân khí ngăn cản ta hút chiếc hộp gấm vậy. Có thể trong mắt ông ta, thất bại dưới tay ta là chuyện rất bình thường.

Ta mở chiếc hộp gấm này, "phượng cầu hoàng"sắp được ta dùng làm sính lễ đề thân hiện ra trước mắt. Mặc dù nó chói mắt đến như vậy, mê người đến như vậy, nhưng ở trong mắt ta cũng chỉ là sáng hơn một chút so với các tác phẩm ngọc thạch bình thường, cùng với trong suốt hơn một chút mà thôi. Bây giờ trong lòng ta chỉ có một việc, đề thân.

Ta nhìn đội ngũ đề thân bên ngoài của đã chuân bị sẵn sàng. Bởi vì ta không để cho bọn họ mang theo sính lễ gì, cho nên bây giờ trước mặt ta chính là một nhóm Tinh Phong Vệ chỉ mang theo vũ khí.

Đúng vậy, là Tinh Phong Vệ có võ công rất cao. Ta muốn cho Vũ Văn gia biết rằng Trương Tinh Phong ta có đủ năng lực để chiếu cố Nhu.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lãnh khốc của bọn họ, ta đi nhanh ra cửa.

- Đi!

Ta ra lệnh một tiếng, dẫn đầu đi đến Vũ Văn gia, phía sau là mười hai Tinh Phong Vệ mặc hồng y. Đây là một đội ngũ đề thân sao? Hình như chỉ có duy nhất y phục màu đỏ mới làm cho người ta nghĩ đến niềm vui mà thôi!

Một tiểu đội ngũ mười mấy người cỡi đại mã ngẩng cao đầu từ ngã tư đường phóng đi. Chỉ để lại một đám bụi phía sau......