Lúc này, một chiếc tàu con thoi đang bay song song với bọn họ, dù quân đoàn Ảnh Tử né tránh thế nào, đối phương vẫn như hình với bóng, một hồi bay trên bọn họ, một hồi lại bay dưới, khi Ảnh Tử phát động công kích, nó lại bay sang cánh trái.
Có thể biến đổi nhiều phương thức phi hành như vậy, Tống Kiêu chỉ có thể nghĩ đến Oz.
Cậu muốn đến chỗ Oz, cậu tuyệt đối không thể để quân đoàn Ảnh Tử mang mình đi.
Hôm nay Tạp Trì đã có một trận chiến kịch liệt.
Hạm đội của Oz đang giao phong với quân đoàn Ảnh Tử còn sót lại.
Trong đó có hai chiếc tàu con thoi giống như quấn quít lấy nhau, một cái muốn rời khỏi sao Tạp Trì, một cái khác lại gắt gao chặn nó, khiến chiếc tàu kia không thể rời đi.
Tống Kiêu hung hăng trừng mắt nhìn tên đang túm lấy mình, cậu tự nhủ, tập trung tinh thần, Tống Kiêu…
Tập trung tinh thần.
Cảm nhận sự hiện hữu của gã.
Gã không chỉ được cấu tạo từ thịt và xương cốt, phải tiến sâu vào tế bào… rồi phân tử của gã…
Đối phương là cao thủ có kinh nghiệm, Tống Kiêu biết mình không có khả năng phân giải gã một cách dễ dàng.
Máy truyền tin lại vang lên thanh âm của Oz.
_ Đừng hấp tấp phân giải địch nhân. Đặt tinh lực của cậu vào nơi trọng yếu nhất.
Giọng nói lạnh lẽo trấn định khiến tâm trạng nóng nảy của Tống Kiêu nháy mắt bình tĩnh lại.
Tống Kiêu chầm chậm rút lực lượng của mình về, lặng yên tập trung toàn bộ vào cánh tay đang chế trụ mình.
Thanh âm của Oz lại vang lên:
_ Tống Kiêu… một… hai… ba!
Một khắc kia anh phóng ra toàn bộ lực lượng của mình, liền trông thấy cánh tay đặt lên bả vai Tống Kiêu giống như cát bụi tuôn theo một đường dưới tốc độ cao tốc.
Tống Kiêu hét lên, cậu đang rơi xuống không ngừng.
Oz quay tàu theo hình xoắn ốc, cửa khoang mở ra, trong nháy mắt Tống Kiêu liền rơi vào trong.
Tống Kiêu lao vào khoang tàu, cậu cứ ngỡ mình sẽ bị dập đầu, nhưng lại nhờ lực lượng của Oz mà lơ lửng trên không trung, chậm rãi đáp xuống vị trí sau lưng anh.
Trái tim Tống Kiêu vẫn đập rất nhanh, cậu dùng tay vỗ vỗ ghế ngồi trước mặt, run giọng hỏi:
_ Anh là Oz sao?
_ Là tôi.
Giọng nói lạnh lùng cậu từng ghét nhất, vào giây phút này vậy mà giúp cậu buông lỏng bản thân không gì sánh được.
Tống Kiêu thở một hơi thật dài.
Tàu con thoi của Oz chỉnh biên lại vùng trời Tạp Trì, Tống Kiêu nhận được tin tức, các bạn học của cậu đều được cứu.
Trong khoang tàu là một mảnh im lặng, thời điểm hai người rời khỏi Tạp Trì trở lại Warm Wind, cậu phát hiện tốc độ tàu tuần tra tinh thuẫn nhanh hơn trước.
Điều này nói rõ quân phòng vệ Warm Wind đã nhận được tin tức, tăng cường phòng bị.
Khi hai người đáp xuống cảng tàu, Tống Kiêu thậm chí có một loại cảm giác không nỡ.
Khi tàu con thoi ổn định, Tống Kiêu thất vọng đứng lên. Cậu cho rằng Oz sẽ an ủi mình, dù sao hôm nay cậu thiếu chút nữa đã bị quân đoàn Ảnh Tử mang đi. Thế nhưng Oz vốn không phải Tống Nhiên, cũng không phải Nhật Ảnh giả trang Thiệu Trầm.
Cửa khoang vẫn không mở ra, điều này làm Tống Kiêu không hiểu sao bất an.
Nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị phía trước rốt cục xoay người lại, ánh mắt anh nhìn Tống Kiêu giống như dòng lửa sắp phá vỡ lớp băng lạnh lẽo. Ngón tay thon dài của anh đặt lên sau tai Tống Kiêu, cất thiết bị hô hấp của đồng phục du hành vũ trụ đi.
Mất đi mặt nạ bảo hộ, Tống Kiêu có thể cảm nhận càng rõ lực độ từ ánh mắt Oz, giống như muốn nghiền ép võng mạc cậu, tiến sâu vào đại não mình.
Một giây sau, Oz kéo lấy ót cậu, anh đè lên, đầu lưỡi không cho cự tuyệt xâm nhập vào giữa kẽ môi cậu.
Tống Kiêu mở to hai mắt.
Đó không phải đơn thuần tiếp xúc, là một nụ hôn.
Đó cũng không phải lần đầu tiên Oz hôn cậu, nhưng nụ hôn lần trước khi xem Ruth Penna biểu diễn vẫn mang theo một chút tính trừng phạt.
Còn cái này lại hoàn toàn khác.
Oz giống như muốn nuốt toàn bộ cậu, từ môi đến mỗi một tế bào, đều bị đối phương áp bức sâu sắc.
Ngã xuống ghế dựa, khoảng cách giữa Oz và Tống Kiêu lại xa hơn, thế nhưng Oz không rời khỏi cậu nửa giây, đầu lưỡi anh hung hăng càn quấy khoang miệng Tống Kiêu, nút mạnh đến nỗi như phải hút hết máu của cậu mới thỏa lòng.
Một tay anh đặt lên ghế ngồi của cậu, kiêu ngạo nhảy qua, đè lên Tống Kiêu, không hề cố kỵ bắt cậu cảm thụ sức nặng của mình.
_ Hm…
Không thể nhận được luồng không khí mới Tống Kiêu ra sức giãy dụa, đẩy Oz ra, kéo cổ áo anh xuống.
Mặc dù Oz như vậy khiến Tống Kiêu cảm thấy đáng sợ, cậu vẫn không thể như lúc đối đãi “Ảnh Tử” để mặc lực lượng từ sâu trong óc mình tuôn trào.
Cậu phát hiện mình từ tận đáy lòng không muốn tổn thương Oz chút nào.
Mà cái hôn của Oz càng trở nên lớn lối.
Hông của anh gần như khảm vào giữa hai chân Tống Kiêu, anh tách hai chân cậu ra, lực độ này khiến cậu có lỗi giác mình sắp bị đối phương bẻ gẫy.
Tống Kiêu dùng sức nghiêng mặt sang bên, Oz hôn loạn lên khóe môi cậu, lập tức, người con trai luôn luôn lạnh lùng giống như bị chọc giận, ngón tay bóp gò má Tống Kiêu, cưỡng ép cậu mở miệng, gần như hung ác hôn lên.
Đầu lưỡi, hàm trên, hai phiến môi, tất cả đều tê dại.
Tống Kiêu mở to hai mắt, cậu hoàn toàn không tưởng tượng nổi người đang đè lên mình là Oz?
Người luôn giỏi kiềm chế chính mình, nội liễm tự trì, sắc mặt bình tĩnh Oz Fawn?
Thẳng đến khi cậu vì hôn môi mà thiếu dưỡng khí, Oz mới rời khỏi bờ môi cậu, hôn lên gò má Tống Kiêu, mỗi một lần đều giống như dấu ấn thiêu đốt, dòng máu dưới da thịt cậu cảm nhận được nụ hôn của anh mà vô thức sôi trào, giống như có thể tràn khỏi mạch máu bất cứ lúc nào.
Tay của Oz rời khỏi trán Tống Kiêu, không chút kiêng nể tháo nơ trên đồng phục cậu xuống, dùng sức mơn trớn dọc bờ vai cậu, dường như muốn khảm sâu vào xương cốt Tống Kiêu.
Khi một thứ cứng rắn và phách lối đặt lên người Tống Kiêu, cậu chợt tỉnh lại, sợ đến nỗi chống lưng ghế nỗ lực lui về phía sau, lại bị đối phương giữ lấy vai.
Bộ phận khiến Tống Kiêu sợ hãi kia lại càng áp bách cậu.
Đây không chỉ là hôn môi.
Đây là nguy cơ thực sự đầu tiên mà Tống Kiêu trải qua trong đời. Bị Nhật Ảnh giả trang Thiệu Trầm dụ dỗ các loại, so với điều này căn bản không đáng nhắc tới.
Cả người cậu run rẩy, Oz cọ má lên mặt Tống Kiêu, ghé vào tai cậu.
_ Tôi đưa em đến đây, không phải để những người khác lại mang em đi.
Thanh âm của anh đè nén rất thấp.
Tống Kiêu chỉ cảm thấy những lời này rất quen thuộc, cậu không ngừng hồi tưởng lại trong đầu, nhưng không thể nào nhớ lại.
Oz chống thân, cúi đầu nhìn Tống Kiêu.
Trong đôi con ngươi lam sắc kia là thủy triều trào dâng, phảng phất như có gì đó sắp rơi xuống.
Kỳ thực từ khi anh quên mình nhảy khỏi tàu con thoi, cướp cậu trở về từ tay Nhật Ảnh, Tống Kiêu đã biết mình đối với Oz Fawn mà nói là vô cùng đặc biệt.
Thế nhưng hàm nghĩa của loại “đặc biệt” này lại vượt xa tưởng tượng của cậu.
_ Đi ra ngoài. – Oz mở cửa khoang, vẻ mặt của lạnh đến nỗi làm Tống Kiêu thấy sợ.
Cậu nuốt nước miếng. Bản thân còn nhớ rất rõ kích thước của bộ phận kia của Oz, cậu thậm chí không thể như bình thường ôm tâm tình hài hước đánh giá nếu chỗ đó cương lên sẽ như thế nào.
Mà nếu mục tiêu của thứ đó là mình, Tống Kiêu ngẫm nghĩ, não đông lại tại đây.
_ Đi ra ngoài. – Thanh âm của Oz càng thêm rét lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tống Kiêu – Hay là cậu muốn dâng mình cho tôi?
Giật thót một cái, Tống Kiêu chạy trối chết ra khỏi cửa khoang, chân đạp hụt một cái, chật vật quỳ rạp xuống đất.
Phía sau vang lên tiếng cửa khoang đóng lại.
Tống Kiêu ngẩng đầu lên, thấy bọn Niên Cẩn và Ryan kinh ngạc nhìn mình.
_ Tống Kiêu! Cậu sao vậy! – Niên Cẩn nhanh chóng tiến đến nâng cậu dậy.
Tất cả mọi người sống sót sau tai nạn xúm lại bên nhau.
_ Quá tốt rồi! Chúng ta đều sống! Đều sống!
_ Không ai bị quân đoàn Ảnh Tử bắt đi hết!
_ Tống Kiêu! Cậu lợi hại quá chừng! Không có cậu chắc tất cả đã chết trên tay quân đoàn Ảnh Tử rồi!
Tất cả cảm thán và kính nể đều xẹt qua bên tai Tống Kiêu, toàn bộ tâm tư của cậu đều lưu lại bên trong tàu con thoi.
Oz hiện tại đang làm gì?
Tống Kiêu hoàn toàn không thể kiểm soát những tưởng tượng của mình.
Có phải anh đang ngửa đầu cảm thán?
Đường cong nơi cổ anh có phải đang buộc chặt rất gợi cảm?
Ánh mắt của anh có nhắm hay không?
Trong đầu anh có nghĩ về mình không?
Nếu có, vậy trong tâm trí anh mình như thế nào?
Anh dùng tư thái nào để nghĩ về mình?
Vô số nghi vấn, tưởng tượng càng tỉ mỉ, nhịp tim Tống Kiêu đập càng nhanh.
Lâm phu nhân đã tới, vẻ mặt của cô rất lo lắng, sau khi xác định các học sinh đều bình an vô sự, rốt cục nín khóc mỉm cười.
Tất cả đều lên phi hành khí trường học chuẩn bị.
Dọc đường đi, mọi người có vô số vấn đề.
Vì sao quân đoàn Ảnh Tử lại tùy tiện xuất hiện ở địa phương gần Warm Wind như vậy?
Vì sao mục tiêu của bọn họ không phải trung tâm Warm Wind, mà là một tiểu hành tinh tầm thường dùng để dạy học?
_ Tống Kiêu… Mục tiêu của Quân đoàn Ảnh Tử… Có phải là cậu hay không? – Niên Cẩn mở miệng hỏi.
Các học sinh không hẹn mà cùng nhìn sang.
Tống Kiêu há miệng.
Cậu thật vất vả mới có được “bạn bè” chân chính, nếu như bọn họ biết mình bị quân đoàn Ảnh Tử để mắt tới, cậu tới nơi này không phải vì các góc vuông trao đổi học sinh, mà là tới nhờ che chở, bọn họ còn có thể vui vẻ trao đổi và học tập với cậu không?
Thế nhưng lừa dối bọn họ, Tống Kiêu không làm được.
_ Đúng vậy.
Trong cabin là một mảnh yên lặng.
Mấy giây sau, Niên Cẩn lại hỏi:
_ Là vì Băng Liệt của Tống Nhiên anh cậu sao? Tôi nghe nói các góc vuông đều đang tìm kiếm tinh hạm thần thoại này.
_ Đúng vậy. Thế nhưng tôi thực sự không biết tinh hạm kia đang ở nơi nào. Chỉ là những người đó đều cho rằng, tôi đã tìm được Băng Liệt hoặc là nhân tố để khởi động Băng Liệt.
_ Oa — cảm giác thật là lợi hại! – Ryan vẫn chống đầu nhìn Tống Kiêu cảm thán.
_ Lợi hại chỗ nào chứ? Rất nguy hiểm đó! – Niên Cẩn đập lên đầu Ryan.
_ Thế nhưng Tống Kiêu trong lòng mọi người là người duy nhất có thể liên lạc với Băng Liệt! – Ryan tiến đến trước mặt Tống Kiêu, kéo kéo cổ áo cậu – Tống Kiêu! Tống Kiêu! Nếu có ngày cậu muốn đi tìm Băng Liệt, có thế mang tôi theo không! Tôi rất muốn biết hệ thống Băng Liệt là như thế nào! Vì sao tỷ số năng lượng của nó lại cao như vậy? Hệ thống sửa chữa của nó vì sao lại mạnh như thế? Còn động cơ nữa! Tôi có thể giúp cậu! Cùng cậu thăm dò vũ trụ ta chưa hiểu rõ, cùng những góc vuông bị người khác lãng quên!
Ánh mắt của Ryan thuần túy và trong sáng, trong lòng cậu tràn đầy ham muốn tìm tòi nghiên cứu, hoàn toàn khác với những Arthur truy cầu quyền lực kia.
Ánh mắt Tống Kiêu cay cay.
Niên Cẩn ấn đầu Ryan xuống dưới, rất nghiêm túc vỗ vỗ vai Tống Kiêu.
_ Nếu đã tới góc vuông thứ mười, thì cậu không cần sợ hãi nữa rồi! Cậu xem, chúng ta đều là người thường, lại có thể dùng tám tinh thuẫn chẳng ra sao cả đánh trúng mấy chiếc tàu con thoi! Hơn nữa đây còn không phải là tàu con thoi thông thường, mà là tàu con thoi của quân đoàn Ảnh Tử! Tống Kiêu, sau này bọn tớ sẽ bảo vệ cậu!
_ Đúng vậy! Đừng sợ hãi! Lần sau nếu quân đoàn Ảnh Tử còn dám tiếp cận Warm Wind, các tinh thuẫn trên đỉnh đầu chúng ta là chân thật đó!
Ryan ngoẹo đầu, đưa ngón tay ra lau đi nước mắt trên mặt Tống Kiêu.
Tống Kiêu một tay ôm cậu vào trong ngực, dùng sức ghì đầu cậu:
_ Làm sao bây giờ! Ryan, cậu thực sự quá đáng yêu rồi! Đáng yêu đến mức khiến tôi chỉ muốn cạo hết lông cậu nhìn bộ dáng trọc lóc của cậu!
Lỗ hổng trống không dưới đáy lòng cậu, vừa được một làn hơi nước ấm áp đi qua, chậm rãi liền lại.
Các bạn học của cậu đều là hệ trị liệu cả!
Lúc này, một nam tử tuấn mỹ cao ngất dựa vào bên ngoài tàu con thoi của Oz, nhẹ nhàng gõ một cái.
_ Này, Oz, cậu còn muốn ở bên trong bao lâu? Đã thư giãn lâu lắm rồi đấy, chắc chơi dơ cả phòng rồi hả!
Cửa khoang ở một khắc kia mở ra, Oz duỗi chân bước ra ngoài.
Vẻ mặt của anh lạnh lùng, sâu trong đôi mắt có một loại lực độ khiến người ta sợ hãi.
_ Ồ… Xem ra cậu không có “sướng”. Tôi cũng không muốn quấy rầy huyễn tưởng của cậu, chỉ là... Quân đoàn Ảnh Tử quá ầm ĩ, bệ hạ muốn gặp chúng ta.
Fanser bước nhanh sau lưng Oz, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Oz rất không tốt, nên thức thời ngậm miệng.
Trong chính điện, Tyler ngồi trên ngai bạch ngân, mái tóc dài nhẹ nhàng rủ xuống, y chống cằm, lẳng lặng nhìn Oz Fawn.
_ Ta không thể không nói... Nhật Ảnh đúng là điên. Hắn giống như không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí khơi mào chiến tranh cũng muốn mang Tống Kiêu đi. Quân đoàn Ảnh Tử lại có thể lặng yên không tiếng động đến địa phương cách Warm Wind gần như vậy, làm sống lưng ta lạnh lẽo. Chúng ta còn được xưng là góc vuông có sức phòng ngự mạnh nhất, hiện tại ta không thể không nghĩ tới, liệu có phải Nhật Ảnh đang cười nhạo chúng ta không.
_ Đây là ám chỉ của Nhật Ảnh. – Oz hờ hững trả lời.
_ Là ám chỉ gì?
_ Chỉ cần hắn muốn mang Tống Kiêu đi, ai cũng không ngăn được hắn.
_ Đùa sao. – Khéo môi Tyler cong lên tạo thành nụ cười sắc bén – Cái bóng chỗ nào cũng nhúng tay vào, nếu như bị ánh sáng soi rọi, sẽ như thế nào đây? Ta nghe nói biểu hiện của Tống Kiêu hôm nay khiến người ta rất kinh ngạc. Dùng tám tinh thuẫn bị đào thải đánh quân đoàn Ảnh Tử đến thất linh bát lạc. Cậu ta thực sự càng ngày càng giống Tống Nhiên.
_ Bệ hạ, cậu ấy không phải Tống Nhiên.
_ Cậu đang lo lắng cái gì? – Tyler rời khỏi ngai vua chậm rãi bước tới, hứng thú quan sát biểu tình Oz – Lo lắng ta xem cậu ta là Tống Nhiên, cướp khỏi tay cậu sao?
_ Không có.
_ Cậu hẳn phải cảm kích thằng bé càng ngày càng giống Tống Nhiên, nếu không ta đã chẳng tận lực bảo vệ nó. Tính cách của Tống Kiêu và Tống Nhiên quá khác nhau, dù hai người có tương tự đến mấy. – Tyler thở dài một cái – Hiện tại chúng ta cần nghiên cứu tinh thuẫn có tính năng càng thêm xuất sắc, đồng thời tăng cường phòng thủ.
_ Đúng vậy, bệ hạ.
_ Viện quân nghiên ( viện nghiên cứu của quân đội) đưa tới một vài phát minh và nghiên cứu mới, cậu cùng tôi đến xem thử có thứ nào dùng được hay không.
Lúc này, Tống Kiêu đã được phi hành khí đưa về Vân Hà.
Khi cậu bước vào, ánh đèn tự động sáng lên, cậu vô thức đi vào phòng Oz, phát hiện Oz vẫn chưa trở về.
Điều này khiến Tống Kiêu không khỏi thở dài một hơi. Bởi nếu gặp được anh, Tống Kiêu cũng không biết nên nói cái gì, thậm chí nên dùng biểu tình gì khi đối mặt với anh nữa.
Oz là người rất chú trọng không gian riêng của bản thân, nhưng phòng của anh lại không hạn chế Tống Kiêu tiến vào.
Nhìn chiếc giường mình và Oz nằm chung với nhau, nhớ tới hơi thở của Oz, nghĩ đến lúc được vòng tay vững vàng của anh nhẹ nhàng ôm lấy, Tống Kiêu cảm thấy toàn thân nóng ran. Nụ hôn phóng đãng mang theo uy hiếp tràn vào đại não Tống Kiêu, cảm giác anh như muốn nuốt luôn mình vào bụng làm cậu run rẩy.
Mỗi một lần mình dựa vào anh ngủ, mỗi một lần da thịt bọn họ không cẩn thận chạm vào nhau, Oz rốt cuộc nghĩ gì?
Tống Kiêu chạy trối chết rời khỏi gian phòng này, về tới phòng của mình.
Cậu thậm chí không thèm cởi giày, kéo chăn lên, cuộn người lại.
Trên môi vẫn còn độ ấm của Oz, cậu đưa tay đặt lên môi mình, ép buộc mình loại Oz khỏi tâm trí, nhưng càng cố quên, Tống Kiêu phát hiện cảm giác này lại càng rõ ràng.
Mỗi khi cậu nhắm mắt lại, liền phát hiện mình khó mà át chế huyễn tưởng Oz đè mình xuống hoành hành ngang ngược, anh phô ra biểu cảm khêu gợi trên gương mặt cấm dục, lực độ anh giữ lấy mình điên cuồng thế nào…
Tất cả giống như thoát khỏi khống chế, Tống Kiêu không thể khoan nhượng bản thân mình nữa.
Không đúng… không đúng…
Đối tượng ảo tưởng của cậu thời gian qua đều giống như Cevil… Mỹ thiếu niên làn da trắng nõn, ánh mắt xinh đẹp, mái tóc mềm mại, cần cổ thon dài, tay chân thon dài mà…
Thế nhưng, Oz cũng có da trắng, đôi mắt có hình dáng tao nhã và thâm thúy, mái tóc vàng nhạt, cái cổ khêu gợi, chân tay thon dài…
Xong xong!
Tống Kiêu ngồi bật dậy, cậu phát hiện Oz hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mình!
Điều này sao có thể?
Nó không thể xảy ra!
Chẳng lẽ đầu cậu bị hỏng rồi!
Ngã xuống giường, Tống Kiêu dang thành hình chữ đại, thê lương nhìn trên đỉnh đầu.
Không biết qua bao lâu, Tống Kiêu rốt cục thiếp đi.
Khi bình minh sắp đến, Oz về tới Vân Hà. Anh đi vào phòng mình, yên lặng ngồi xuống, bàn tay lướt lên nơi Tống Kiêu đã từng theo thói quen nằm nghiêng ngủ, nhắm mắt lại, ngửa mặt lên.
Ngày hôm sau, Tống Kiêu cảm giác có người đang vỗ mặt mình.
_ Hm…
Thời điểm cậu đang bất mãn định xoay người, đã bị đối phương đè lấy vai.
_ Vẫn không chịu dậy, muốn tôi hôn cậu à?
Giọng nói lạnh băng mang theo ý tứ cảnh cáo rơi xuống từ chỗ cao, Tống Kiêu giật mình một cái mở mắt ra, nhìn thấy Oz đang ngồi bên giường không biết tự bao giờ.
_ Oz…
Tống Kiêu lộ ra biểu tình lúng túng, lui về phía sau, cái ót chạm vào tường.
Bàn tay vốn đang muốn xoa trán cậu của Oz cứng đờ, lập tức buông xuống:
_ Cậu sắp muộn rồi.
Thẳng đến khi Oz đứng dậy rời đi, Tống Kiêu mới vội vàng nhảy khỏi giường, khi cậu đi tới phòng khách, Oz đã đặt bữa sáng lên bàn.
Tất cả giống như chưa có gì xảy ra, bao gồm Oz đang ăn sáng.
Tống Kiêu lại khẩn trương đến suýt nuốt không trôi.
_ Cậu rất sợ tôi đúng không? – Oz cũng không ngẩng đầu, mà chỉ nhàn nhạt hỏi.
Thức ăn bị nghẹn trong miệng Tống Kiêu, cậu dùng sức vỗ ngực.
_ Vậy là sợ.
_ Làm gì có! Ai sợ anh chứ! – Tống Kiêu ngẩng đầu lên, vô thức trả lời.
_ Thật sự không sợ? – Thanh âm của Oz thoáng nâng cao.
_ Đương nhiên không sợ!
Nói xong, Oz liền đứng dậy, tay bám vào mép bàn ăn, nghiêng về phía Tống Kiêu.
Cậu vô thức ngửa về sau, mở to hai mắt nhìn Oz.
_ Nếu không sợ tôi, cậu trốn làm gì?
Ánh mắt Oz không chút lưỡng lự nhìn thẳng Tống Kiêu.
_ Tôi đâu có trốn!
Trong chớp mắt cậu đang nói, đã đụng vào môi Oz.
Môi trên của Tống Kiêu bị đầu lưỡi đối phương liếm lên, khoang miệng sau một giây thì bị xâm lấn triệt để, đầu lưỡi Oz cuốn qua mỗi ngõ ngách trong khoang miệng cậu, từ liếm đến ngậm, lực độ mút vào cũng dần tăng, chẳng biết từ lúc nào, ót của cậu đã bị đối phương giữ lấy, áp về phía anh.