Dần dần, nụ hôn của Oz ngoại trừ áp bách còn có vài phần dụ dỗ, giống như muốn điều động toàn bộ thần kinh của cậu.
Nếu như hết thảy những điều này phải dùng một từ ngữ để hình dung, Tống Kiêu chỉ có thể nghĩ được “*”.
Tống Kiêu giống như tê dại, bị nụ hôn của Oz lôi kéo, khi anh có ý thu hồi nụ hôn này, cậu vô thức đuổi theo, đầu gối trái của cậu đặt lên bàn ăn, cậu duỗi lưng, nghiêng mặt sang, hôn ngược lại vào môi đối phương, nỗ lực hút lấy thật nhiều trong khoang miệng Oz.
Thẳng đến khi Oz bỗng nhiên dùng đầu lưỡi đẩy lưỡi Tống Kiêu ra ngoài.
Tống Kiêu ngạc nhiên nhìn tư thế quỳ một gối trên bàn ăn của mình.
_ Cậu muộn rồi đấy.
Oz đứng dậy đi về phía cửa.
Tống Kiêu gần như sụp đổ.
Điều này không có khả năng! Điều này không có khả năng! Hoàn toàn không có khả năng!
Nhất định là Oz đã khống chế mình!
Nhất định là anh ta sử dụng năng lực với mình!
_ Tôi không dùng bất kỳ lực lượng nào với cậu nhé. – Oz đứng cạnh cửa, lành lạnh nói.
Tôi không tin!
_ Cậu nói cậu sẽ không trốn. Có gan thì đừng trốn.
Những lời này đâm thẳng vào đáy lòng Tống Kiêu.
_ Cậu dự định nằm trên bàn cơm bao lâu nữa?
Tống Kiêu thiếu chút nữa ngã khỏi bàn.
Vào phi hành khí, hai người đều không nói gì.
Tống Kiêu chống cằm làm bộ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, trong tâm trí lại loạn thành một đoàn.
Cậu liều mạng gạt nụ hôn của Oz ra khỏi đầu mình, thế nhưng cậu bi thương phát hiện, nó giống như một dấu ấn, bị đâm một cái, thì dù thế nào đi nữa, cũng không tiêu trừ được.
Hơn nữa, đầu lưỡi Oz đảo quanh khoang miệng cậu như thế nào, góc độ khi anh mút lấy cậu, thậm chí lực độ khi anh cọ vào hàm cậu, chắn chắn là cao thủ, tài năng xuất chúng!
Dù là Ruth Penna, chỉ sợ cũng không có biện pháp khiến cậu có cảm giác như vậy.
Phi hành khí đã đáp xuống lớp học của Tống Kiêu vài giây, thế nhưng cậu vẫn chống đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Oz không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn gò má Tống Kiêu.
_ Tống Kiêu? Sao cậu còn ngồi trong phi hành khí thế? Tớ đứng đợi cậu lâu lắm rồi đấy!
Đầu Ryan lấp ló phía cửa khoang, Tống Kiêu chợt lấy lại tinh thần.
_ Hả? Cái gì? Tôi tới rồi!
Tống Kiêu vội vã đứng dậy, lời nói của Oz khiến cậu hóa đá.
_ Từ cổ đến lỗ tai cậu, chỗ nào cũng đỏ.
Im đi im đi im đi!
Trước đây anh an tĩnh như người chết, vì sao hiện tại lại không yên tĩnh như thế nữa!
Tống Kiêu lao xuống phi hành khí, cũng không quay đầu lại. Cậu biết Oz vẫn đang nhìn lưng mình, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này khiến Tống Kiêu cảm thấy đau trứng.
Cậu đi về phía đám bạn học, làm bộ khởi động đám mây, cùng mọi người thảo luận về chủ đề học tập hôm nay, nhưng trên thực tế, tâm tư đã sớm bay xa.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, mọi người ngồi ở trên cỏ, tắm nắng mặt trời.
Tống Kiêu cuối cùng cũng có thể tạm thời bỏ Oz ra khỏi đầu mình.
Ăn xong cơm trưa, Tống Kiêu gối đầu lên cánh tay, nhìn tán cây trên đầu, buồn ngủ.
Cách đó không xa vang lên một trận xôn xao, hình như có phi hành khí đáp xuống đây.
Lòng Tống Kiêu thoáng khẩn trương. Không phải là Oz đến chứ?
Kể từ khi biết tâm tư của Oz đối với mình, Tống Kiêu thấy bối rối vô cùng, vừa muốn tránh né anh, cảm thấy rất xấu hổ. Không biết có phải Oz đoán được suy nghĩ của cậu, cho nên ngay cả nghỉ trưa cũng muốn đến canh chừng?
Tống Kiêu nhắm mắt lại làm bộ ngủ, cậu không tin Oz còn có thể tìm cách lay tỉnh mình.
Thính giác của cậu trở nên nhạy vô cùng.
Tất cả tiếng nói chuyện, tiếng gió thổi dần rời xa, chỉ còn lại âm thanh khi đối phương đạp lên mặt cỏ.
... Cũng không giống Oz lắm.
Người này đi tới bên cạnh cậu, chậm rãi ngồi xuống, phát ra tiếng cười khẽ.
_ Lúc cậu ngủ, mí mắt sẽ không run đâu.
Tống Kiêu lập tức mở mắt khi nghe thấy giọng nói kia.
Mái tóc màu đay nhẹ nhàng phất phơ trong gió, đôi mắt xinh đẹp đã mang theo sự thành thục, ngay cả nụ cười yếu ớt nơi khóe môi cũng lộ ra mấy phần chiều sâu.
_ Cevil!
Tống Kiêu bật dậy, mở to hai mắt trừng đối phương.
_ Đúng là tôi. – Cevil chống tay lên mặt cỏ, nghiêng người về phía Tống Kiêu, góc nghiêng tưởng chừng như khúc nhạc dạo trước khi hôn.
Thế nhưng Tống Kiêu biết, đây chẳng qua là Cevil cố ý làm thế để nhìn cậu ngẩn người mà thôi.
Tống Kiêu da mặt vẫn rất dày cũng cố ý nghiêng mặt sang, cười xấu xa đưa đầu về phía đối phương. Ai ngờ môi cậu thực sự cọ vào môi của Cevil.
Trái tim Tống Kiêu đập mạnh, rất sợ Cevil sẽ hất tung mình ra, cậu che miệng hô lên:
_ Vì sao cậu không né!
Cevil vẫn duy trì tư thế cũ, cười cười:
_ Tại sao phải né?
Tống Kiêu hết ý kiến, nhưng lập tức vui vẻ trở lại.
_ Cậu bình an vô sự là tốt rồi! Tôi có hỏi vài người về tin tức của cậu, muốn biết cậu có kịp rút lui trước khi bão từ đánh vào thủ đô không! Thế nhưng mọi người đều trả lời tôi cha của cậu thế này thế kia…
Hiện tại, thấy Cevil thật thật tại tại, Tống Kiêu cuối cùng cũng có thể yên tâm!
_ Còn biết hỏi thăm sống chết của tôi, tôi cứ tưởng cậu vẫn luôn hư tình giả ý với mình chứ.
_ Sao có thể!
Tiếng chuông bỗng vang lên từ xa, theo tiết tấu nhịp nhàng, đây là báo hiệu cho tiết đầu tiên của buổi chiều đã bắt đầu.
_ Ừm, Cevil này! Tôi phải học rồi! Tan học xong mình lại nói chuyện tiếp nhá! Thật muốn biết thủ đô gần đây xảy ra những chuyện gì! Cậu có thể nói cho tôi biết không! Còn Tống Phái Lưu nữa…
Tống Kiêu một bên đứng dậy một bên chạy về phía Lâm phu nhân, chỉ là chưa được hai bước, cậu liền phát hiện mình không thể di chuyển nữa.
Cevil hai ba bước đi đến trước mặt Tống Kiêu, kéo lấy cổ tay cậu, dắt cậu sang hướng khác.
_ Này! Cevil!
_ Trước kia cậu có phải học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ nghe giảng đâu. – Cevil nghiêng mặt, trên môi nở nụ cười xấu xa, – Tới Warm Wind, cậu không trốn học lần nào hả?
Tống Kiêu trợn tròn mắt:
_ Chương trình học ở đây rất thú vị, không cần trốn học…
_ Như vậy... Tôi không đáng để cậu trốn học à? Cùng đi làm vài việc thú vị nào.
Cậu nhảy lên phi hành khí của Cevil, hai người rời khỏi chỗ này.
Niên Cẩn và Ryan ngửa mặt ngắm nhìn không trung, thẳng đến khi phi hành khí mất hút.
_ Này… Chúng ta có nên nói với Oz Fawn một tiếng hay không… Tống Kiêu trốn học rồi… – Ryan ngơ ngác nói.
Niên Cẩn gõ một cái lên đầu cậu:
_ Không cần cậu nói, Lâm phu nhân cũng sẽ nói!
Lúc này Tống Kiêu ghé vào cửa sổ, nhìn dãy núi xa xa.
Cevil đặt cùi chỏ lên bệ cửa, chống cằm nhìn Tống Kiêu:
_ Xem ra cậu sống ở đây rất tốt.
_ Đương nhiên, trường học nơi này rất tuyệt. Dạy rất nhiều điều thực tế và thú vị!
_ Không có tôi bắt nạt, cậu cũng không cô đơn. – Cevil lành lạnh nói.
_ Cậu có bắt nạt tôi bao giờ đâu!
Nếu như nói ném cậu đến gãy xương và vân vân là bắt nạt…
_ Tôi nghe nói hiện tại cậu ở Fawn gia.
_ Đúng vậy. Tiểu thư Joanna rất tốt với tôi, Fawn phu nhân cũng rất dịu dàng, giống như mẹ vậy.
_ Nghe giống như cậu đã trở thành một phần tử trong gia đình họ. Vậy Oz Fawn thì sao? Hình như chính anh ta là người cứu cậu khỏi tay Nhật Ảnh, cũng là anh ta đưa cậu đến Warm Wind.
Nhắc tới Oz, Tống Kiêu vô thức nghiêng mặt.
_ Tại sao lại nhắc tới cái tên thanh niên nghiêm túc đó chứ…
_ Reventie là học viện ký túc, cậu đã quen thuộc chưa?
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chạy trên gò má Tống kiêu, ánh mắt của cậu trông càng thêm sáng ngời, từng đường nét của đôi mắt lưu loát mà câu lấy lòng người.
_ Quen rồi! Tôi và và Oz Fawn ở cùng một chỗ.
Cevil nhíu mày.
_ Tại sao lại là anh ta?
_ Bởi vì… bởi vì thủ tướng nói nhất định phải là Oz trông nom tôi. Có lẽ Oz cũng rất đau đầu, ha ha…
Từ đáy lòng Tống Kiêu thầm thở dài một hơi. Cậu không biết nên nói cho Cevil thế nào, đó là vì chỉ Oz mới biết cậu là Arthur không thể điều khiển năng lực của mình, cũng chỉ có Oz mới có thể ngăn cản cậu khi cậu mất khống chế.
_ Hm, là vậy à. – Cevil nhàn nhạt trả lời một câu, nghe không ra vui buồn.
Phi hành khí đáp xuống giữa một cánh rừng.
Xuống khỏi phi hành khí, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy đâu đây.
Cây cối ở đây đều rất cao, thân cây có màu trắng tinh khiết, cành lá khoát lên màu lam nhạt trong suốt, gần như hòa làm một với bầu trời, không thể phân rõ giới hạn.
Không khí cũng trong lành đến nỗi dường như tất cả lỗ chân lông đều mở ra.
_ Oz Fawn không đưa cậu đến đây à? – Cevil chậm rãi đi sau lưng Tống Kiêu.
_ Không có. Anh ta sao sẽ làm chuyện nhàm chán này chứ. – Tống Kiêu nhún vai.
_ Tôi cho rằng là một chủ nhà tận tình, Oz cũng có thể đưa cậu đến một số địa phương mỹ lệ của Warm Wind để thưởng thức một chút.
_ Vậy tôi tự đi còn hơn á. Nếu có anh ta ở đó, còn có thể ôm tâm tình thưởng thức mỹ cảnh sao?
Đi một hồi, Tống Kiêu xoay người lại nhìn Cevil:
_ Cevil, cậu thay đổi rồi.
_ Hửm? Thay đổi làm cậu không còn nhìn ngây ngốc nữa?
Cevil đi tới trước mặt Tống Kiêu.
_ Không phải, là đẹp trai hơn. Giống như…
Giống như Oz Fawn vậy, thành thục, giỏi giang.
Thế nhưng Tống Kiêu không thể nói ra khỏi miệng.
_ Giống gì? – Cevil lại tiếp tục hỏi.
_ Không biết phải hình dung thế nào nữa. Dù sao cũng giống như bỗng nhiên… trưởng thành…
Ánh mắt Cevil trầm xuống.
Thiếu niên lại tiến thêm một bước.
_ Như thế, tốt hay không tốt?
_ Đương nhiên là chuyện tốt! – Tống Kiêu ha ha cười.
Cevil như vậy gây cho cậu cảm giác bị áp bách càng nặng hơn trước kia.
Tống Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn các tán lá giống như hòa làm một với bầu trời, nói:
_ Thật muốn sờ mấy cái lá này quá, không biết đâm một cái có chảy nước ra không…
Nói sang chuyện khác!
Mau nói sang chuyện khác!
Ngay một khắc đó, Tống Kiêu bị người nâng lên, là Cevil.
Người ấy nâng bắp đùi cậu, đưa cậu đến chỗ cành cây rũ xuống.
Tống Kiêu thở dốc vì kinh ngạc, cúi đầu xuống thì thấy Cevil đang ngửa mặt cười với mình.
_ Không phải cậu nói muốn sờ lá cây sao?
_ A… Cảm ơn!
Cevil căn bản không cần ôm lấy cậu, trực tiếp sử dụng năng lực Arthur di chuyển cậu đến giữa không trung là được rồi mà!
Không biết có phải ảo giác hay không, ngón tay của Cevil dường như đang vuốt ve đùi cậu, điều này làm Tống Kiêu không dám thở mạnh.
_ Tống Kiêu? – Cevil nhíu mày.
Tống Kiêu vội vàng thẳng lưng, cơ thể tạo thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay hái lấy một cái lá.
_ Nó thế nào? – Cevil cười hỏi.
_ Sờ lên lành lạnh, hình như thực sự có nước. – Tống Kiêu hướng chiếc lá về phía ánh nắng, – Các đường vân cũng rất rõ ràng!
_ Ừ. – Cevil đáp nhẹ.
_ Này… Cậu có thể thả tôi xuống rồi. – Tống Kiêu ngượng ngùng nói.
Cevil thế nhưng vẫn không buông tay, người ấy từng bước một ôm Tống Kiêu đi về phía trước, theo bước đi của thiếu niên, Tống Kiêu đong đưa qua lại, thẳng đến khi lưng cậu dựa vào cây.
_ Cevil? – Tống Kiêu khó hiểu nhìn đối phương.
Cevil ngửa mặt lên, chóp mũi người ấy cọ qua cằm cậu.
_ Không chỉ có tôi thay đổi, cậu cũng thay đổi rồi, Tống Kiêu.
_ Tôi thế nào?
_ Rõ ràng cậu vẫn là cậu, mắt mũi miệng vẫn giống như dáng vẻ trước kia, nhưng lại càng hấp dẫn hơn trước.
Tống Kiêu đột nhiên khẩn trương. Cevil biết cậu là Arthur?
Tống Kiêu nỗ lực đẩy cánh tay của Cevil ra, thế nhưng lực lượng Cevil chế trụ cậu lại tăng thêm. Lòng bàn tay đối phương dùng sức nâng Tống Kiêu, mang theo ý tứ vỗ về, thêm cả ám chỉ nào đó, cũng giống như đang kiềm chế xung động.
Tống Kiêu âm thầm thở dốc, Cevil rốt cuộc muốn làm gì?
Cánh tay Cevil rốt cục buông lỏng một chút, Tống Kiêu trượt xuống, nhưng ngay khi cậu cho rằng đối phương sẽ buông mình ra, thiếu niên lại siết eo cậu.
Mặt Cevil hơi nghiêng đi, môi người ấy càng ngày càng gần, hơi thở lưu luyến quanh kẽ môi Tống Kiêu, với hàm ý Tống Kiêu rất rõ ràng.
Tống Kiêu nghiêng mặt đi, môi Cevil hơi dừng lại, Tống Kiêu cho là thiếu niên sẽ buông tha, thế nhưng đối phương lại nghiêng sang bên kia, lại gần lần nữa.
Tống Kiêu muốn né tránh, cánh tay Cevil ôm eo cậu chợt thít chặt, khiến Tống Kiêu rất khó chịu.
_ Tôi nhìn giống đang đùa với cậu lắm sao? – Giọng nói của Cevil khiến cậu lạnh cả người.
Lưng Tống Kiêu căng thẳng.
_ Không phải cậu thích tôi sao? – Cevil ép rất sát, gần như dán vào môi Tống Kiêu mà nói.
_ Cái đó… Cái đó… – Tống Kiêu cảm thấy sợ hãi.
_ Cái đó gì? Khi tôi biết Oz lái tàu con thoi xông vào viện nghiên cứu trung ương, mà cậu cũng đi cùng anh ta, cảm giác của tôi là gì? Tôi nhìn lên trời, nhìn viện nghiên cứu trung ương nổ tung, lại không biết là cậu làm! Khi gia tộc của tôi rời khỏi thủ đô, tôi không ngừng liên lạc với cậu, thậm chí khi tôi chạy đến Tống gia xem cậu còn ở đó không, cậu đã bị Nhật Ảnh mang đi! Cậu bây giờ hẳn rất cảm kích sùng bái Oz Fawn nhỉ! Anh ta cứu cậu khỏi tay Nhật Ảnh, anh ta đưa cậu đến đây, cho cậu cuộc sống an toàn đầy hứng thú?
_ Giữa cậu và Oz Fawn nhất định có rất nhiều bí mật, nhỉ.
_ Có… Một chút… – Tống Kiêu khó khăn, cậu thực sự không muốn lừa dối Cevil.
_ Thế nhưng chút bí mật này, cậu không không muốn nói cho tôi biết, đúng không. Tôi không đáng tin cậy như Oz Fawn? Hay vì tôi không mạnh bằng anh ta?
_ Không phải! Bởi vì biết bí mật này sẽ làm cậu tổn thương! Cậu sẽ bị bức làm những chuyện cậu không muốn!
Cha của cậu là một nhân vật quyền thế! Là một Arthur cao cấp! Ông ấy có lập trường và suy tính của riêng mình.
Tôi tin tưởng cậu trăm phần trăm, cho dù cậu biết tôi thật ra là một Arthur, cậu cũng sẽ không thương tổn tôi.
Nhưng gia tộc cậu, cha của cậu thì không giống.
_ “Bị ép” tức là không đủ cường đại. Tống Kiêu, đợi đến khi cậu thực sự nghĩ tôi đáng giá để cậu tin tưởng chứ không chỉ là một cảnh vật đẹp mắt trong cuộc sống cậu, xin hãy nói cho tôi biết bí mật kia. Tôi không muốn nó trở thành thứ gắn cậu và Oz Fawn chặt chẽ với nhau, cũng không muốn nó là nguyên nhân làm tôi và cậu càng ngày càng xa.
Từng câu từng chữ của Cevil vô cùng rõ ràng.
Tống Kiêu ngẩn người, cậu hoàn toàn không nghĩ Cevil sẽ nói với mình những lời như vậy.
_ Cậu hiểu hay không hiểu? Hay là cậu muốn tôi hôn cậu?
Tống Kiêu nhanh chóng cúi người, luồn qua tay đối phương vọt ra ngoài.
_ Cậu sợ cái gì! Giống như tôi sẽ làm gì cậu ấy! – Cevil khoát tay, cười khẽ một tiếng, theo sau lưng Tống Kiêu, – Lẽ nào đây không phải điều cậu vẫn mong đợi?
_ Sao có thể chứ? Tôi mong đợi mình sẽ làm cậu thế nào! Chứ không phải cậu làm gì tôi! – Tống Kiêu trợn tròn hai mắt.
Cevil nở nụ cười, quan sát Tống Kiêu từ trên xuống dưới một phen:
_ Ừm… Cậu có bản lĩnh làm gì tôi chứ?
_ Không có bản lĩnh thì sao! – Tống Kiêu trả lời không chút do dự, – Cho nên tôi chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
Cảm giác Cevil rốt cục khôi phục bình thường, Tống Kiêu thở dài một hơi.
Hai người tản bộ trong rừng, Tống Kiêu mở miệng hỏi:
_ Này… anh hai tôi thế nào rồi? Bao giờ anh ấy mới đến tìm tôi được?
_ Cậu trải qua nhiều chuyện như thế, cũng đã trưởng thành hơn nhỉ. Tình cảnh ngài Tống Phái Lưu hiện tại khá khó khăn. Sở Phong biết tình hình góc vuông thứ sáu bây giờ rất dễ bị các góc vuông khác xâm lấn, đặc biệt là gia tộc Simon ở góc vuông thứ ba. Cho nên ông ta biết lúc này cần trói chặt Tống Phái Lưu. Ông ta yêu cầu Tống Phái Lưu gánh vác chức trách bảo hộ quý tộc và bình dân, nếu rời khỏi vào thời khắc nguy nan này, là Tống Phái Lưu thất nghĩa. Danh dự Tống gia sẽ mất trên tay Tống Phái Lưu.
_ Làm sao giờ! Sở Phong ông ta tính bắt cóc trên luân lý!
_ Sở Phong vốn chẳng có đạo nghĩa gì, lại yêu cầu người khác phải có, quả thực rất buồn cười. Sau khi ông ta biết cậu bị Oz Fawn đưa đi, còn phát cáu với ngài Tống Phái Lưu, cho rằng cậu nên ở lại góc vuông thứ sáu, để cậu theo Oz, quả thực là giao không Băng Liệt cho tân vương bệ hạ.
_ Buồn cười… – Tống Kiêu dùng chân đá một vài hòn đá – Băng Liệt thuộc về Tống Nhiên. Sao Sở Phong lại nói như thể là của ông ta vậy?
Muốn gặp Tống Phái Lưu quá.
Muốn nói chuyện với anh.
Anh hiện tại nhất định càng tiền tụy hơn trước.
_ Kỳ thực cậu ở đây, ngài Tống Phái Lưu lại càng an tâm. Bởi vì nếu góc vuông thứ mười không ngăn cản được quân đoàn Ảnh Tử, thì còn ai có thể ngăn cản? Sở Phong sao? Vì cậu đang ở một nơi an toàn, Tống Phái Lưu có thể toàn tâm tập trung chiến đấu bảo vệ góc vuông thứ sáu.
_ Tôi biết.
Đúng vậy, cậu phải mau chóng trở nên cường đại, nắm trong tay năng lực của mình, không thể trở thành gánh nặng của Tống Phái Lưu.
Bọn họ đi dạo trong rừng thật lâu, thẳng đến khi bóng đêm sắp phủ xuống, hai người mới trở lại phi hành khí.
Khi Cevil đưa Tống Kiêu về Vân Hà, lòng của cậu có chút thấp thỏm.
Không biết Oz Fawn đã trở về hay chưa?
Thời điểm Tống Kiêu bước vào phòng khách, liền chống lại cặp mắt sâu không thấy đáy của anh.
Trên mặt anh không có bất cứ biểu tình gì, thậm chí đám mây cũng không khởi động. Dường như anh không làm gì hết, mà chỉ ngồi đây chờ Tống Kiêu trở về.
_ Lâm phu nhân nói với tôi, hôm nay cậu trốn học.
_ Cái này… Có bạn học từ thủ đô đến thăm tôi, cho nên tôi đi với cậu ấy…
_ Cậu nói Cevil Haffris?
Âm điệu khi Oz nói tên Cevil lạnh như băng, điều này khiến Tống Kiêu kinh ngạc.
_ Ừ, đúng vậy, ha ha...
Hai chân Tống Kiêu giống như đổ chì, ở trước mặt Oz, cậu cảm giác mình giống như đứa trẻ làm điều sai.
_ Cậu rất ghét tôi hôn cậu, đúng không?
Oz dùng ngữ điệu bình ổn hỏi.
Hai chân Tống Kiêu bị khống chế từng bước một đi về phía đối phương. Cậu biết, Oz đang sử dụng lực lượng với mình.
Khi cậu đi tới bên người Oz, hai tay của cậu bị lực lượng vô hình nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai Oz.
Tống Kiêu cho là mình có thể tận lực bỏ qua vấn đề, lại bị Oz không chút quanh co nói ra.
_ Oz, tôi cảm thấy khi một người thích một ai đó, mới có thể hôn đối phương. Có lẽ anh thấy suy nghĩ của tôi rất ngây thơ, nhưng tôi cảm thấy như vậy.
_ Tôi thích cậu.
Oz tựa hồ không cần suy xét gì liền nói những lời này ra khỏi miệng.
Tống Kiêu sững sờ. Cậu chưa bao giờ nghĩ Oz sẽ nói ra những lời này.
_ Nhưng chỉ khi cậu được người mình thích hôn môi, mới cảm thấy vui sướng, đúng không? – Oz hỏi.
Tống Kiêu gật đầu.
_ Cậu chính là như thế, ngay cả nói dối cũng làm biếng.
Giọng nói của Oz vẫn bình tĩnh, nghe không ra tâm tình.
_ Xin lỗi.
_ Tống Kiêu, tôi không muốn trở thành Phong vương Tulio chút nào.
Trái tim Tống Kiêu run lên, chậm rãi mở miệng nói:
_ Như ông ta phải đến tình trạng mê đắm đến không thể quay lại. Anh sẽ không.
_ Cho nên tôi vẫn luôn nỗ lực. Yêu em ít một chút, yêu em dài một chút.
Tống Kiêu cảm thấy thân thể của mình giống như có vết thương đang nứt ra, toàn bộ tình cảm thuộc về Oz đều theo vết thương kia chảy vào.