Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 58: Lời thề



Oz giơ tay lên, đặt trên ngực Tống Kiêu, chậm rãi nói:

_ Xin đừng mê luyến ai đó không phải tôi quá rõ ràng như vậy, coi như là tôn trọng tôi đi.

Tống Kiêu có cảm giác trái tim của mình bị đối phương nắm trong tay.

_ Bởi vì quân đoàn Ảnh Tử xuất hiện ở phụ cận Warm Wind, tôi và hạm đội của Fawn gia phải rời khỏi đây, bố trí phòng thủ ở một số hành tinh quan trọng. Cho nên em sẽ ở một mình một thời gian.

Trong lòng Tống Kiêu không khỏi khủng khoảng.

Nếu như năng lực của cậu không kiểm soát được mất khống chế thì sao?

Nếu như cậu không cẩn thận làm rơi chiếc nhẫn thì sao?

_ Đừng sợ hãi năng lực của mình, nó là một bộ phận của em. Khi tôi không ở đây, em có thể xóa sạch những chuyện tôi làm em không thích ra khỏi đầu. Đợi đến khi tôi trở về, đừng trốn tránh ánh mắt của tôi, đừng lộ ra vẻ mặt lúng túng.

Sau đó Oz đứng dậy, đi vào phòng của mình. Khi cánh cửa đóng lại, Tống Kiêu vẫn đứng ở chỗ cũ đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng.

Cậu cuộn người lại, tiến vào trong chăn, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng cậu không thể ngủ được.

Nhắm mắt lại, cậu liền thấy Oz đang ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng của mình.

Buổi tối an tĩnh đến nỗi khiến Tống Kiêu thấy phiền muộn.

Cậu đưa tay lên, nhìn ngón tay đeo nhẫn, trong đầu tái diễn lại những lần Oz đeo nó vào tay mình.

Thật giống như mình đã nghiện nó rồi.

Oz Fawn! Anh là đồ thần kinh! Nếu như anh là tôi, anh có thể gạt bỏ tất cả mọi chuyện tôi đã làm với anh không?

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tống Kiêu phát hiện mình đang leo cây.

Khi cậu càng leo lên cao, mới phát hiện dưới tàng cây là một bãi cỏ rậm rạp và mềm mại.

Oz nhỏ tuổi cũng leo lên, ngồi sát bên cạnh cậu.

_ Oz, cành cây có thể gãy hay không!

_ Có thể, em quá nặng. – Oz lành lạnh nói.

_ Em đâu có nặng bằng anh! – Tống Kiêu bất mãn nghiêng mặt sang.

_ Buổi sáng em ăn bao nhiêu rồi?

Tống Kiêu giơ ngón tay bắt đầu đếm, Oz có tâm liệt kê ra một loạt:

_ Chín cái bánh phủ tuyết, ba cuốn thịt, sáu quả trứng bạo. Mấy thứ này chung vào một chỗ, em nghĩ mình không nặng hả?

_ Ai cần anh lo. – Tống Kiêu quay mặt qua chỗ khác.

Lúc này, có người đi tới bụi cỏ dưới tàng cây.

Bọn họ ôm nhau, vội vã hôn môi, ngã vào trong bụi cỏ.

Cũng không lâu lắm, trong bụi cỏ truyền ra tiếng thở dốc và tiếng rên kỳ quái.

Tống Kiêu tò mò nghếch mắt, duỗi cổ ra nhìn, thiếu chút nữa ngã khỏi cây, may mắn Oz nhanh tay kéo cổ áo cậu lại.

Động tác của bọn họ càng ngày càng khoa trương, giống như nước lũ dũng mãnh tiến vào óc Tống Kiêu, trái tim cậu như sắp nhảy khỏi lồng ngực, máu từ đỉnh đầu chợt tụ xuống bụng dưới.

Thời điểm Tống Kiêu định hỏi “Bọn họ đang làm gì thế”, Oz bỗng nhiên một tay bịt miệng cậu, anh ép sát vào cậu, kề sát môi cậu dùng thanh âm hơi lạnh nói:

_ Lỗ tai em đỏ hết rồi.

Tống Kiêu co vai, hơi thở của Oz như rắn trườn, quấn quanh thần kinh của cậu.

Hai người trong bụi cỏ càng ngày càng kịch liệt, Tống Kiêu nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa. Tất cả cảm giác của cậu đều tập trung ở bàn tay đang che miệng mình.

Không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng kết thúc tất cả, nhỏ giọng nói gì đó, sau đó đứng dậy rời đi.

Bàn tay của Oz rốt cục rời khỏi, anh nhàn nhạt nói:

_ Nếu vừa nãy em nói chuyện, đối phương phát hiện ra chúng ta, sẽ rất xấu hổ.

_ Bọn họ đang làm gì thế?

_ Làm tình.

Mặt Tống Kiêu càng đỏ hơn.

_ Thật ngốc.

Thế nhưng Tống Kiêu rất nhanh đã ném tất cả ngượng ngùng xấu hổ ra sau đầu, còn lại chính là lòng hiếu kỳ.

Cậu kéo vai Oz, nhỏ giọng hỏi:

_ Làm tình là cảm giác gì?

_ Không biết.

_ Ặc! Em còn tưởng anh hiểu biết lắm chứ! Hóa ra anh cũng không biết! – Tống Kiêu chợt đắc ý.

Còn tưởng rằng Oz không gì không biết, hóa ra cũng có lúc đối phương u mê!

Tống Kiêu nghiêng đầu về phía đối phương, nhếch mày hỏi:

_ Vậy anh biết hôn môi là cảm giác gì không?

_ Không biết.

_ Rồi anh sẽ biết liền!

Nói xong, Tống Kiêu đụng mạnh vào môi Oz, cánh môi mềm mại của anh hoàn toàn bất đồng với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bên ngoài, Tống Kiêu vô thức đẩy đầu lưỡi vào, thậm chí mút lên.

Oz một tay đẩy cậu ra, lông mày hiếm có cau lại:

_ Em đang làm gì!

_ Hôn anh một chút! Không phải anh không biết cảm giác hôn môi sao?

Oz không đáp lại Tống Kiêu, bò xuống dưới cây.

_ Này! Chờ em với!

Tống Kiêu tuột xuống khỏi cây. Nếu như là bình thường, Oz nhất định sẽ đứng dưới tàng cây trông chừng cậu, nhìn cậu vững vàng đáp xuống đất mới xoay người rời khỏi. Tống Kiêu biết, Oz tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.

Hai người là thừa dịp tinh hạm Sao Song Tử đến tiếp tế ở một hành tinh mới chạy ra ngoài vui đùa. Khi trở lại tinh hạm, Oz không thèm nói với cậu câu nào.

Ngay cả Tống Nhiên cũng nhìn ra hai cậu nhóc này có vấn đề.

_ Tống Kiêu, em đã làm gì hả? – Tống Nhiên nhéo má em trai hỏi.

_ Em có làm gì đâu! – Tống Kiêu vô cùng tủi thân. Vì sao Oz mất hứng, nhất định luôn là lỗi của cậu?

Không phải người này mỗi ngày đều lạnh như băng, mang bộ dáng cau có sao!

_ Được rồi, nếu như hôm nay trước giờ cơm tối, Oz vẫn mất hứng thì em nhịn đói nhá.

Tống Nhiên nháy mắt một cái rồi rời khỏi. Khi giáo dục Tống Kiêu anh luôn thi hành chính sách bỏ đói.

Mặt Tống Kiêu méo xệch. Không ăn cơm gì đó, chính là muốn lấy mạng nhỏ của cậu!

Tống Kiêu đáng thương đi tới trước cửa phòng Oz, đối phương đang chơi cờ với đám mây, chẳng để ý đến Tống Kiêu tí nào.

Bĩu môi, Tống Kiêu dùng đầu cọ cọ Oz:

_ Xin lỗi mà… Em không cố ý hôn anh đâu.

Nói xong câu này, Tống Kiêu cảm thấy thật buồn cười.

Sao có thể không phải cố ý chứ?

Nếu như không cố ý, vậy cậu hôn Oz làm gì?

_ Sau này em không hôn anh nữa, tha lỗi cho em đi. – Tống Kiêu kéo kéo vai Oz.

Oz gạt tay Tống Kiêu xuống.

_ Anh cũng không thể vì bị em hôn một cái mà tuyệt giao với em chứ? Trừ em ra, còn có ai chơi với anh nữa đâu!

Tuy rằng sự thật là, ngoại trừ Oz, căn bản không có Arthur nào cùng chơi với Tống Kiêu hết.

Tống Kiêu chán nản đứng sau lưng Oz, đứng đến mấy canh giờ, thẳng đến khi Oz chơi cờ xong.

Anh chậm rãi xoay người lại, nhìn Tống Kiêu.

_ Em biết lúc nào mới có thể hôn một người khác không?

_ Không biết.

Tống Kiêu cảm giác định nghĩa trong lòng mình và định nghĩa của Oz nhất định không giống nhau.

_ Để vườn hoa hồng của nàng vĩnh viễn không héo tàn, để chiếc cốc bạc đựng lấy ánh trăng không cạn mất, và để đôi mắt nàng là mọi vì tinh tú nơi vũ trụ của ta.

Đây là lần đầu tiên Tống Kiêu nghe Oz dùng ngữ điệu chậm rãi như vậy để nói với cậu một đoạn văn, nó không khỏi làm bùng lên ánh lửa trong tâm trí Tống Kiêu, trong phút chốc thiêu đốt cả cõi lòng.

_ Đó là gì thế?

_ Lời thề trong hôn lễ của cha mẹ anh.

_ … Xin lỗi.

Tống Kiêu ở một khắc kia hiểu được, Oz là người nghiêm túc thế nào. Dù anh thoạt nhìn lạnh lùng ra sao, trong lòng anh vẫn có nơi thuần túy nhất.

_ Anh không giận em. – Oz nói.

Tống Kiêu lại dụi dụi đôi mắt, nước mắt rơi xuống. Cậu cảm thấy mình thực sự làm sai.

_ Em xin lỗi. – Dường như dù xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi một khắc tâm tư ngả ngớn kia.

_ Anh đã nói là không giận em.

Tống Kiêu vẫn cúi đầu.

Oz kéo Tống Kiêu đến bên cạnh mình, ngẩng mặt lên, đụng vào môi của cậu, đầu lưỡi anh liếm qua môi trên Tống Kiêu, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi cậu, mút nhẹ, toàn bộ giống như khi Tống Kiêu ngồi ở trên cây làm với anh, nhưng mang theo chân thành khiến người lưu luyến.

Tống Kiêu mở to hai mắt nhìn đối phương.

Oz xoa đầu cậu:

_ Vậy là chúng ta huề nhau.

Trái tim Tống Kiêu như bị cuốn đi, cậu mở choàng mắt.

Bốn phía là một mảnh đen kịt, chỉ có gió đêm thoang thoảng như tiếng thầm thì.

Cậu nằm mơ sao?

Đây rốt cuộc là những ký ức trong quá khứ bị lãng quên ùa về, hay chỉ là giấc mơ?

Dù sao cũng không thể ngủ nữa.

Tống Kiêu ngồi dậy, nắm tóc.

Cậu nôn nóng muốn hỏi Oz, rốt cuộc những khoảnh khắc trong giấc mơ có phải là ký ức trước kia?

Cậu nhảy xuống giường, vừa mở cửa ra, hơi nghiêng đầu, đã nhìn thấy một bóng hình tựa ở cạnh cửa.

Ngoại trừ Oz, không thể là ai khác nữa.

_ Sao em tự giác dậy được thế? – Thanh âm hơi lạnh truyền tới trong màn đêm, trêu chọc thần kinh Tống Kiêu.

_ Tôi…

Tống Kiêu há miệng, cậu thực sự muốn hỏi Oz có phải anh vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng tôi không?

_ Tôi phải đi. Hạm đội đang tập kết.

Tống Kiêu lúc này mới chú ý tới, trên người Oz mặc đồng phục hạm trưởng. Anh một bên chỉnh sửa lại găng tay trắng của mình, một bên đi về phía Tống Kiêu.

_ Đi học không kẻo muộn.

_ Để vườn hoa hồng của nàng vĩnh viễn không héo tàn, để chiếc cốc bạc đựng lấy ánh trăng không cạn mất, và để đôi mắt nàng là mọi vì tinh tú nơi vũ trụ của ta.

– Tống Kiêu vô thức nói ra, cậu phát hiện mỗi lần mình nói ra một từ, đầu ngón tay của anh lại đang nhẹ nhàng rung động, – Lúc còn ở Sao Song Tử, có phải anh đã đọc cho tôi không?

Thân hình của Oz cương cứng, giống như một pho tượng.

Tống Kiêu lui về phía sau:

_ Xin lỗi, tôi nghe được nó trong giấc mơ.

Mà Oz lại xoay người sang chỗ khác, đi về phía cửa.

Một khắc kia, Tống Kiêu bỗng nhiên rất muốn níu anh lại, như trong giấc mơ ấy, đụng vào bờ vai của anh, muốn nghe được câu trả lời của anh, dù là chỉ có một âm tiết.

Thế nhưng Oz lại ngày càng rời xa.

Thời điểm Tống Kiêu cúi đầu, thân ảnh đã đi xa chợt xoay người, bước nhanh đến, níu lấy vai Tống Kiêu, bỗng nhiên ngắt lấy cánh môi cậu.

Tất cả đến quá bất ngờ khiến Tống Kiêu trở tay không kịp.

Dường như phá bỏ mọi xiềng xích, đầu lưỡi Oz tiến đến, điên cuồng quấy mút một hồi, cuốn lấy cuống lưỡi cậu.

Tống Kiêu không chịu nổi lực lượng kia, lảo đảo lui về phía sau, mà Oz ngày càng ép sát.

Đôi tay níu vai Tống Kiêu chậm rãi tiến về trước, gắt gao giam cầm cổ cậu, không cho cậu từ chối lui về phía sau.

Phần sau đầu gối Tống Kiêu đánh vào mép giường, trong nháy mắt ngã ngửa.

Đầu ngã vào chăn rối um tùm, cậu có thể cảm nhận rõ ràng một chân Oz đặt trên giường, cả người đều đè lên trên mình, tựa như tinh hạm hạ xuống hành tinh.

Cằm Tống Kiêu vì đối phương dùng sức quá nhiều mà tưởng như không thể khép lại, giống như Oz muốn mượn nụ hôn này xâm nhập vào cơ thể cậu.

Mặt anh nghiêng qua, thay đổi các góc độ khác nhau mà càn rỡ mút vào, khiến tất cả tế bào trong người Tống Kiêu đều rung động, lưỡi anh mạnh mẽ chèn ép Tống Kiêu, cậu không thể nào khống chế được mà liên tục bại lui. Đối phương không cần tạo ra lực lượng nào, nụ hôn này đã khiến Tống Kiêu không thể động đậy.

Một cảm giác khó nhịn hành hạ Tống Kiêu, hai chân cậu chậm rãi cong lên, Oz kéo lấy nó, lực hôn môi ngày càng suồng sã, Tống Kiêu cảm giác mình sắp bị đối phương nhào nát.

Cuộc đời của cậu chưa bao giờ có cảm nhận như vậy.

Cứ như cam tâm tình nguyện bị đối phương phá hỏng.

Ngón tay Oz luồn vào tóc Tống Kiêu, theo nụ hôn ngày càng mất khống chế thì dùng sức ép đầu cậu.

Không thể hô hấp làm Tống Kiêu không thể không giãy dụa, nhưng càng vùng vẫy, nụ hôn của Oz lại mang thêm nhiều ý tứ đàn áp, thậm chí Tống Kiêu còn nghĩ đầu của mình sẽ bị nứt ra.

Nước mắt Tống Kiêu rơi xuống, bởi vì cằm và ót thực sự rất đau, cũng không phải vì sợ hãi Oz.

Cảm giác được cơn ẩm ướt kia dọc theo gò má Tống Kiêu rơi xuống cổ tay mình, vai Oz cứng đờ, rời khỏi bờ môi của cậu.

Tống Kiêu nghiêng mặt sang bên thở dốc, cảm giác mình rốt cục sống lại.

Mà Oz lại chống người bên trên Tống Kiêu, cậu có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp đè nén của đối phương.

Giống như chấm nhỏ trong bóng tối, nó thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Hai tay anh đặt ở hai bên đầu Tống Kiêu, cậu mới vừa đưa tay xoa xoa phần đầu bị bóp đau thì, Oz chợt ghìm cổ tay cậu xuống chăn, Tống Kiêu có thể nghe thấy tiếng “răng rắc” truyền đến bên tai, cậu hoài nghi chỉ cần Oz dùng sức thêm chút nữa, xương cổ tay cậu sẽ vỡ vụn ra.

Hơi thở của anh nặng nề, cũng không duy trì được nhẫn nại bao lâu, anh cúi đầu, dùng lực nâng cằm Tống Kiêu, ép cậu phải ngẩng đầu lên. Anh hôn lên cổ cậu, lực mạnh đến nỗi như muốn hút hết máu Tống Kiêu mới hả dạ.

Vai cậu co lại, Oz thế này cậu chưa từng gặp qua.

Cậu sợ hãi, giơ đầu gối muốn đẩy đối phương ra, nhưng đầu gối của cậu mới chỉ cọ qua thắt lưng Oz, hai tay anh đã buông lỏng cổ tay Tống Kiêu, nắm lấy bắp chân cậu.

Trong nháy mắt, tim Tống Kiêu như nhảy khỏi họng.

Ngay lúc đó, máy truyền tin của Oz phát ra thanh âm của Fanser.

_ Hạm đội tập kết hoàn tất, có thể xuất phát.

Oz chợt chống người lên.

Tống Kiêu vừa nhìn qua mặt anh, bàn tay Oz đã đặt lên ánh mắt cậu.

Cậu không biết vẻ mặt hiện tại của anh là như thế nào, cậu chỉ biết lòng bàn tay anh rất nóng, bên tai cậu là tiếng rên khàn khàn và hô hấp đang đè nén cực độ của anh.

Oz đang điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Ba giây sau, anh cấp tốc rời khỏi căn phòng này.

Tống Kiêu nằm ngây ngốc, trên người vẫn còn lực độ đối phương lưu lại.

Thẳng đến khi chân trời thấp thoáng tia nắng, lúc này Tống Kiêu mới ngồi dậy.

Cậu cúi đầu, phát hiện quần áo của mình đã bị xé tự lúc nào.

Tống Kiêu lúc này mới ý thức được, tin nhắn của Fanser đã cứu mình.

Rời khỏi Vân Hà, Tống Kiêu một mình ngồi trong phi hành khí. Rõ ràng không gian hạn hẹp, lại khiến Tống Kiêu cảm thấy trống trải.

Cậu không kìm được mà tưởng tượng, nếu Oz thực sự thực hiện việc anh muốn làm với mình, cậu có hận anh không?

Những điều Lâm phu nhân giảng, Tống Kiêu không nghe lọt được câu nào.

Giờ nghỉ trưa, cậu lẳng lặng nằm trên cỏ.

Những ký ức cậu quên, Oz đều nhớ.

Cho dù là những điều nhỏ nhặt mà Tống Kiêu coi là không có ý nghĩa, Oz đều nhớ nhất thanh nhị sở.

Ngay lúc đó, có người dùng mũi chân cà vào khuỷu tay cậu.

_ Làm gì vậy… – Tống Kiêu bĩu môi.

_ Trông cậu cô đơn nhỉ. Là vì Oz Fawn phải rời Warm Wind đi biên ải sao? Từ khi nào anh ta đã ảnh hưởng lớn đến cậu thế?

Thanh âm của Cevil vang lên.

Tống Kiêu bật dậy, thấy đối phương cũng mặc đồng phục học viện như mình.

_ Cevil? Cậu học ở Reventie hả?

_ Nói thừa. Đây là học viện tốt nhất của Warm Wind. – Cevil dựa vào cây, lười biếng nhìn Tống Kiêu.

_ Cho nên chúng ta là bạn học.

_ Đúng. Có muốn đến lớp của tôi học không? – Cevil đến gần rồi hỏi.

Trong lớp của Cevil nhất định toàn là Arthur.

_ Không cần, tôi ở đây tương đối theo kịp tiến độ, ha ha… – Tống Kiêu gãi đầu.

_ Vậy buổi tối có muốn sang ở với tôi không? – Cevil hỏi.

Bỗng dưng, bên tai Tống Kiêu vang lên câu nói tối hôm qua của Oz: Xin đừng mê luyến ai đó không phải tôi quá rõ ràng như vậy, coi như là tôn trọng tôi đi.

Oz rời khỏi Warm Wind là vì bảo hộ cậu. Cho nên cậu không muốn làm chuyện gì khiến Oz khổ sở.

_  Ừm… Nếu đổi chỗ tôi sẽ không ngủ được… Hay là cậu đến ngủ với tôi đi?

_ Mơ đẹp nhỉ! – Cevil hung hăng gõ đầu Tống Kiêu.

_ Cậu vốn rất đẹp mà! – Tống Kiêu híp mắt làm bộ muốn ôm Cevil.

Cậu cho rằng Cevil sẽ đẩy mình ra, nhưng đối phương lại để mặc cậu ôm vào lòng.

Tống Kiêu kinh ngạc nhìn đối phương:

_ Này! Sao cậu lại…

_ Lại thế nào? – Cevil cúi đầu, cố ý dí mặt vào sát Tống Kiêu, tư thế giống như muốn hôn cậu vậy.

Tống Kiêu giật mình thu tay lại, Cevil thế nhưng lại vòng tay qua cổ cậu.

_ Cậu nghĩ tôi sẽ đánh cậu đến gãy xương hả… Hay là đẩy cậu ra? Hay thuận theo mộng đẹp của cậu…

Thanh âm của Cevil kéo dài, Tống Kiêu thậm chí không biết từ khi nào người ấy đã biết cách dùng giọng nói để dằn vặt người khác.

Tống Kiêu vô thức lui về phía sau, Cevil lại cười từng bước một tới gần, thậm chí nghiêng mặt sang, hơi cúi đầu, muốn hôn môi Tống Kiêu.

Trái tim đập thình thịch, Tống Kiêu nhớ tới hình ảnh bị Oz đè xuống giường hôn sáng nay.

Cậu đẩy mạnh Cevil ra.

Cevil chỉ là lui về phía sau một bước nhỏ, nụ cười trên mặt cũng không còn.

Thế nhưng Tống Kiêu cũng không để bầu không khí xấu hổ thêm nữa, mắt cậu híp lại, cười nói:

_ Cậu đẹp thế, để tôi chủ động thì hợp hơn!

Biểu tình trên mặt Cevil vẫn lạnh lùng như cũ.

_ Đẹp? Gần đây cậu có nhìn xem bộ dáng của mình không?

_ Hả? – Tống Kiêu có chút ngạc nhiên.

Cevil đi tới, một tay dùng sức ghìm đầu Tống Kiêu, ép sát cậu vào gò má mình:

_ Cậu nghĩ tôi không nhìn ra cậu là Arthur?

Vai Tống Kiêu cứng đờ.

Cevil đã nhìn ra… Là vì mình thay đổi quá rõ ràng sao?

_ Từng ngày từng đêm, cậu và Oz Fawn ở cùng một chỗ, anh ta nhìn cậu ngày càng giống một Arthur, nhất định có ý xấu nhỉ?

Tống Kiêu nói không nên lời.

_ Anh ta không những phải đề phòng những Arthur muốn bóp chết cậu trước khi trưởng thành, còn phải trông nom xung động trong lòng nữa, đúng không?

Mấy câu nói đó, Cevil gần như nghiến răng mà nói ra.

Cevil như vậy, hoàn toàn khác biệt với Cevil cao quý ưu nhã được giáo dục tốt đẹp mà Tống Kiêu biết.

_ Anh ta đã hôn cậu, đúng không?

Tống Kiêu nỗ lực đẩy bàn tay đang ghìm đầu mình của Cevil ra, thế nhưng khí lực đối phương rất lớn.

_ Nhưng cậu có biết anh ta không chỉ muốn hôn cậu thôi không?

Một khắc lời nói lạnh lẽo của Cevil dọc theo khoang tai tiến thẳng vào đầu cậu, chợt có lực lượng nào đó tràn ra, Cevil bỗng buông tay mình xuống.

Chiếc cúc trên ống tay áo thiếu niên “rắc” một tiếng, trong nháy mắt tan thành bột phấn, dưới ánh mặt trời trông như bụi vàng đang bay.

Tống Kiêu ngây dại.

_ Cậu muốn phân giải không phải là nút áo, mà là tôi đúng không? – Khuôn mặt ưu nhã của Cevil trong nháy mắt u ám đến khiến Tống Kiêu sợ hãi.

_ Xin lỗi… Tôi không cố ý, tôi bị mất khống chế! Tôi… Tôi còn chưa thuần thục…

_ Là Oz Fawn dạy cậu, hả?

Cevil khẽ cười một tiếng.

_ Cevil! Tôi biết việc tôi không nói cho cậu mình là Arthur khiến cậu thất vọng, nhưng tôi cũng vừa mới biết chuyện này mà thôi! Xin cậu đừng…

_ Đừng gì? Cậu nghĩ tôi sẽ nói cho người khác biết? – Cevil giơ tay lên, bụi vàng trong không khí ngưng tụ lại thành cúc áo, bay về tay áo thiếu niên, – Oz Fawn có thể dạy cậu, tôi cũng có thể. Những thứ anh ta cho cậu, tôi cũng có thể cho cậu. Thế nhưng cậu lựa chọn tin tưởng anh ta, chứ không phải tôi.

Nói xong, Cevil xoay người rời đi.

Bóng lưng người ấy tựa như lưỡi dao lạnh lẽo, đâm sâu vào mắt Tống Kiêu.

Suốt một buổi chiều, Tống Kiêu chỉ ngồi suy tư.

Cậu không ngu ngốc nghĩ rằng mình ở Warm Wind là tuyệt đối an toàn, cũng sẽ không trốn dưới sự che chở của Fawn gia cả đời.

Cevil có thể phát hiện cậu ngày càng giống một Arthur, những người khác cũng sẽ.

Tình cảnh của cậu ngày càng nguy hiểm, mà Oz vẫn bảo vệ mình cũng phải chịu thêm càng nhiều áp lực.

Chương trình học hôm nay, Lâm phu nhân giảng cho mọi người cách thao tác hệ thống tàu con thoi. Nó bao gồm làm sao để kết nối với đại não của Arthur, làm sao để tiếp thu tín hiệu tư duy, cách xử lý tay lái khi gắn hệ thống điều khiển lửa vào tàu con thoi.
— QUẢNG CÁO —