_ Thật ngại quá, tôi phải ôn chuyện với bạn cũ của mình! Lần sau xin mời mọi người đồ nướng nhé!
Cevil nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác vẫn không thể bỏ mặc Tống Kiêu trước bao người, nếu làm vậy nhất định sẽ rước lấy lời đồn đãi, thậm chí Tyler cũng sẽ quan tâm.
Tống Kiêu thấp giọng nói với thiếu niên:
_ Sau khi dạ tiệc chấm dứt, tôi chờ cậu ở sân thượng học viện.
_ Tôi không đến đâu. – Cevil kiềm chế tức giận lạnh lùng nói.
_ Nếu cậu không đến, cậu có nghĩ liệu mỗi buổi tối tôi đều đứng đó chờ cậu không?
_ Đâu có liên quan tới tôi?
_ Tôi nói này, lúc này tôi vẫn chờ cậu, nhưng sau này chắc sẽ không. Tống Nhiên đã từng nói, trong cuộc đời chúng ta có rất nhiều…, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Cho nên tôi chờ cậu ở sân thượng, tôi rất nghiêm túc chờ cậu, nhưng tôi chỉ chờ cậu lúc này thôi.
Nói xong, Tống Kiêu liền buông lỏng tay Cevil.
Cậu xoay người hòa mình vào các khách mời.
Cevil nắm chặt tay, hung tợn thấp giọng mắng:
_ Cậu là đồ vô lại trơ tráo!
Lòng bàn tay Tống Kiêu đều là mồ hôi, cậu rất khẩn trương, e rằng Cevil sẽ không chịu đến.
Cậu tiện tay cầm một ly nước màu bạc, vừa muốn đưa lên miệng, đã bị người chặn lấy miệng ly.
_ Thưa ngài, đây là rượu có nồng độ rất cao.
Tống Kiêu lúc này mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mà nhắc nhở cậu là nhân viên đi theo Herwin.
_ Cảm ơn. – Tống Kiêu lễ độ gật đầu.
Bởi vì đối phương đến từ gia tộc Simon, Tống Kiêu nhiều ít đều có đề phòng với đối phương, thế nhưng vị thuyết khách đi theo này lại làm Tống Kiêu có một loại cảm giác quen thuộc. Có lẽ khi còn nhỏ cậu đã từng gặp qua đối phương, thế nhưng không nhớ ra được.
_ Xin hỏi tên của ngài là…
_ Tên của tôi là Berkley, thưa ngài.
Không biết vì sao, tiếng “ngài” này của Berkley mang theo tình cảm không đồng dạng những người khác. Nghị viên ở thủ đô trong hội nghị gọi cậu là “ngài” vì đối Tống gia lấy lệ, thậm chí còn mang theo mấy phần trào phúng, quan sự vụ Constantine của cung điện Mùa Đông gọi “ngài” thể hiện sự tôn trọng, mà một tiếng “ngài này của Berkley … Khiến Tống Kiêu cảm giác mình trời sinh nên được người đối đãi đặc biệt.
_ Xin chào, xin hỏi chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
Berkley cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ là thấp giọng nói:
_ Thưa ngài, có đôi khi nơi ngài cho là an toàn nhất, thì lại rất nguy hiểm; cũng có khi, người ngài nghĩ rằng hắn vô hại, lại có thể khiến ngài vạn kiếp bất phục. (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Lưng Tống Kiêu cảm thấy lạnh lẽo, trong nháy mắt cậu nhớ lại Nhật Ảnh giả trang Thiệu Trầm, loại cảm giác ngâm mình trong nước ấm đang được đun nóng, sơ ý một chút đã bị chết cháy khiến ý thức nguy cơ sâu trong đáy lòng cậu dũng mãnh tiến vào tâm trí. Cậu vừa định hỏi những lời của Berkley có ý gì, đối phương lại xoay người rời đi.
Tống Kiêu nghĩ cậu nhất định từng gặp.., coi như cậu không nhớ rõ, chỉ cần Oz gặp qua nhất định nhớ kỹ. Không được, cậu phải đi hỏi Oz!
Trong bữa tiệc, Tyler và Herwin sóng vai cùng đi, mà đường nhìn Tống Kiêu không thể rời khỏi Berkley.
Độ tuổi của người này không khác Tống Phái Lưu là mấy, vẻ mặt trầm liễm, đối đãi những người khác tao nhã lễ độ, nhưng lại rất ít nói chuyện.
_ Tôi thật không ngờ, Berkley cũng là loại hình em thích.
_ Này! Oz Fawn! Tôi là hạng người như vậy hả? – Tống Kiêu bất mãn xoay người lại nhìn Oz – Tôi chỉ là cảm thấy mình hẳn đã từng gặp Berkley… Còn anh? Có ấn tượng gì với y không? Có phải đối phương là người quen cũ của Tống Nhiên không?
_ Tôi không có ấn tượng với người này, đây cũng có thể là lần đầu tiên y tới Warm Wind. Nhưng mà, tôi có thể thu thập một chút tài liệu về y.
_ Cảm ơn!
_ Tiệc tối sắp kết thúc, tôi sẽ nói Bạch Dĩnh đưa em đến sân bay.
_ Anh không đi… – Tống Kiêu nói xong mới nhớ tới Oz làm một thành viên của Fawn gia, đợi đến khi tiệc tối kết thúc, Tyler nhất định sẽ bàn luận với Oz về ý đồ cùng một vài lời nói của Herwin ở tiệc tối.
_ Nếu như tôi đi, Cevil lại càng không tha thứ cho em.
Oz rời khỏi Tống Kiêu, đi về phía Tyler.
Tống Kiêu ngồi phi hành khí đi đến sân thượng.
Thời khắc này sân thượng đang được ánh trăng bao phủ, đã không còn những tiếng ồn ào huyên náo ban ngày, nó có vẻ thuần túy mà vắng lặng.
Tống Kiêu dựa vào một chiếc tàu con thoi, mí mắt sắp không mở được nữa, lúc này Cevil mới đến.
Thiếu niên lạnh lùng đi về phía Tống Kiêu, đập một tiếng bốp bên tai cậu, Tống Kiêu liền giật mình tỉnh giấc.
_ Cevil! Cậu đến rồi!
_ Nói đi, cậu gọi tôi tới đây để làm gì?
_ Tôi muốn thi đấu với cậu.
_ Thi đấu? Cevil dùng ánh mắt hoang đường nhìn Tống Kiêu – Trận đấu ban ngày đều không phải đã kết thúc sao? Không phải cậu đã nhờ Oz Fawn đánh rơi tôi à?
_ Nhưng cậu nói cậu không thừa nhận kết quả kia. Tôi không thể thú nhận với toàn bộ Warm Wind mình là một Arthur, nó sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho người bảo hộ tôi, cũng sẽ khiến tôi rơi vào nguy hiểm.
_ Cho nên? – Đuôi lông mày Cevil nhướn lên.
_ Tôi biết cậu không hy vọng cuộc tranh tài của tôi và cậu có những người khác, cũng không hy vọng tôi tiếp tục giấu diếm cậu. Cho nên tối hôm nay, tôi khiêu chiến với cậu. Nếu như tôi thắng được cậu, những chuyện không vui giữa chúng ta đều xóa bỏ hết, chúng ta bắt đầu lại. Nếu như tôi thua cậu, nếu cậu muốn tuyệt giao với tôi, tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của cậu.
Tống Kiêu nhìn Cevil, trên sân thượng chỉ có hai người bọn họ. Gió lướt nhẹ qua mái tóc đen mềm mại của cậu, lộ ra vầng trán trơn bóng và đôi mắt sáng ngời.
Cevil đẩy cậu ra, bước vào một chiếc tàu con thoi.
_ Cậu đừng nghĩ là mình có thể dễ dàng thắng nổi tôi.
Tống Kiêu cười cười, đi sang phía bên kia.
Không có hiệu lệnh bắt đầu trận đấu, không có trọng tài và khán giả, đây chỉ là trận đấu giữa hai người họ.
Tàu con thoi của Cevil mạnh mẽ xông ra ngoài, Tống Kiêu theo sát phía sau.
Không cần dè chừng bị gia tộc Simon chú ý nữa, Tống Kiêu triển khai toàn bộ mã lực, làm một đường vòng cung quyết liệt đuổi kịp rồi vượt lên trước Cevil.
Cevil không chút lưu tình bắt đầu xạ kích, tia laser mô phỏng pháo ion gần như xẹt qua thân hạm Tống Kiêu, nhưng hết lần này tới lần khác không có một lần bắn trúng cậu.
Khả năng phản ứng của Tống Kiêu thay đổi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cevil, nếu như không có kinh nghiệm thực chiến, Cevil quả thực khó mà tưởng tượng Tống Kiêu có được kỹ xảo phi hành này từ đâu. Rất nhanh, nửa vòng bay đầu sắp hoàn thành, Tống Kiêu trong lúc vòng qua tượng người sáng lập học viện thì thoải mái thực hiện một kiểu phi hành cấp S, đồng thời chuyển thủ thành công, bắt đầu tiến công mãnh liệt với Cevil.
Cevil phát hiện, mỗi khi mình tránh thoát một vòng công kích luân phiên của cậu, Tống Kiêu đã chuẩn bị cho vòng công kích tiếp theo, loại cảm giác bị đối phương hiểu rõ và đoán được này, khiến Cevil giận nghiến răng.
Cevil muốn đoạt lại nhịp điệu tấn công, nhưng không thể đoán được bước tiếp theo của Tống Kiêu.
Tống Kiêu thậm chí phách lối kề mặt phi hành với thiếu niên, dùng phương thức đun nóng động cơ đốt cháy đáy khoang điều khiển của Cevil, Cevil thật muốn chửi ầm lên, không biết người này học được thủ đoạn kia từ đâu.
Trong nháy mắt Cevil bắt đầu tấn công cự ly gần, Tống Kiêu bỗng dưng rời xa, nhằm về phía trước.
Cevil nắm lấy cơ hội, bắn một quả tên lửa về phía cậu, Tống Kiêu lại phóng ra một quả tên lửa trực tiếp bắn về phía tên lửa của Cevil, tiếp theo vòng sang sườn trái thiếu niên, một mạch mãnh liệt truy đánh Cevil.
Cảm giác khẩn trương này, Cevil đã lâu không trải qua.
Tâm trí Tống Kiêu tập trung không gì sánh được, càng kéo càng căng, mỗi một lần né được công kích và ngăn trở của Cevil, người ấy đều không bỏ qua mà tiếp tục phát động tấn công, ồ ạt không dứt, chỉ cần thả lỏng một chút, cậu chắc chắn xong luôn.
Bọn họ cùng hoàn thành vòng bay thứ nhất.
Nếu đây là một trận thực chiến, Reventie đã trở thành phế tích.
Sang vòng cuối cùng, giao chiến giữa hai người chuyển sang chiều hướng xấu.
Phương thức truy kích của Cevil ngày càng hung ác tàn nhẫn, nhưng cậu cũng không mất bình tĩnh, mà vẫn thận trọng. Nếu không cẩn thận sẽ ngã vào bẫy rập của đối phương. Cevil trong nửa giây ở góc mười hai giờ phát động công kích bắn pháo ion về phía cậu, Tống Kiêu tránh cũng không thể tránh, phải bỏ qua phần đuôi động cơ, lực thúc đẩy và độ linh hoạt bị hạn chế, trong nửa vòng cuối cùng rơi vào cảnh thụ động chịu đòn.
Mặc dù vậy, cậu luôn trong thời điểm chỉ mành treo chuông né được tất cả công kích của Cevil.
Khi đích đến gần ngay trước mắt, Tống Kiêu cắn răng, hoàn toàn từ bỏ phản kích, thúc đẩy tốc độ động cơ vượt quá phụ tải, xông thẳng về đích.
Quy tắc của trận đấu này là xem ai hoàn thành ba vòng phi hành trước, cũng không phải là ai bị đối phương bắn rơi trước.
Trong nháy mắt Tống Kiêu vượt qua đích, cậu bị tên lửa của Cevil đánh trúng, hệ thống thông báo khoang điều khiển bị phá huỷ, người điều khiển tử vong.
Tàu con thoi của Tống Kiêu chật vật hạ xuống sân bay, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cevil dừng ở bên người cậu.
Một lúc lâu, hai người đều không mở cửa khoang.
Sắc trời dần sáng, Tống Kiêu lúc này mới mở máy truyền tin.
_ Cevil, tôi thắng cậu.
_ Tôi bắn cậu banh xác.
_ Đúng vậy, cậu bắn banh xác tôi, nhưng đó là lúc tôi thắng cậu. – Tống Kiêu rất nghiêm túc cường điệu.
_ Còn sống mới tính là thắng.
_ Tôi còn sống mà.
_ Da mặt của cậu thật quá dày!
_ Dù sao thì tôi thắng cậu rồi nhé, cậu phải làm hòa với tôi.
Da mặt dày hay không lại là một chuyện khác.
_ Cậu học được cách lái tàu con thoi từ đâu?
_ Tôi thiết kế một hệ thống mô phỏng, dùng để luyện lái tàu con thoi. Tôi còn nhập dữ liệu phi hành tàu con thoi của Tống Nhiên vào, dùng làm tư liệu huấn luyện.
_ Tên ngốc cậu… Dĩ nhiên gạt tôi làm nhiều chuyện như vậy.
_ Tôi thực ra cũng không ngốc như cậu nghĩ.
_ Như vậy tôi hỏi lại cậu, cậu bây giờ là thích… Oz Fawn?
Thanh âm của Cevil phát ra từ máy truyền tin, cảm giác như người ấy rất xoắn xuýt quan tâm đến vấn đề này.
Một lúc lâu, Tống Kiêu mới mở miệng nói:
_ Cevil… Tôi trước đây cho rằng thích là một chuyện rất đơn giản. Giống như chỉ cần người đó xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền muốn nhìn theo người đó mãi, đó chính là thích.
_ Nhưng bây giờ cậu phát hiện hóa ra nó không phải như vậy? – Giọng nói của Cevil mang theo chút chế giễu lạnh giá.
_ Kỳ thực dù là cậu hay tôi, thực sự thích người kia cũng không có nghĩa là nhất định không có chút giấu diếm và lừa dối nào với đối phương. Nhưng đối với tôi mà nói, thích một người thật giống như lao vào wormhole đang sụp đổ, cho dù biết kết cục cuối cùng là bị hủy diệt, nhưng vẫn khắc chế không nổi buông tay đánh một trận.
_ Tống Kiêu, cậu trông không giống mấy tên chấp nhất vì người kia trả giá hết thảy. Nhưng tôi biết, cậu chính là vậy.
_ Cảm ơn. Cevil, dù cậu tin tưởng hay không, trước đây tôi vẫn nghĩ mình là người thường. Dù tôi tự nhủ với mình, người thường cũng có thể sáng tạo ra các góc vuông càng thêm rộng lớn so với Arthur, nhưng sâu trong nội tâm tôi vẫn hướng đến họ. Mà cậu, có bề ngoài đẹp đẽ, khí chất ưu nhã của quý tộc, năng lực vượt qua rất nhiều Arthur cùng tuổi, tôi nhìn cậu, thưởng thức cậu, càng thêm khát vọng được dung nhập vào cuộc sống của cậu, trở thành người như cậu. Nên tôi không chút kiêng kỵ thể hiện ước mơ đối với cậu…
_ Cho nên, cậu muốn nói cho tôi biết, bởi vì hiện tại cậu phát hiện mình là Arthur, cho nên không còn hướng về tôi nữa, cũng không còn thích tôi nữa?
_ Phải nói là, tôi từ hướng tới “Trở thành người như cậu” chuyển sang “Nhất định phải vượt qua cậu”. – Tống Kiêu kiên định nói.
_ Cậu thật đúng là tự phụ. Vượt qua tôi? Cậu muốn vượt qua tôi, bởi vì mục tiêu của cậu không còn là giành được sự thừa nhận của tôi nữa, mà là muốn đuổi theo Oz Fawn nhỉ?
Trái tim Tống Kiêu như bị hung hăng bóp một chút, sau đó khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười bất đắc dĩ.
_ Đúng vậy.
_ So với lúc nói dối, khi cậu thành thật lại càng khiến người chán ghét. Bởi vì tên đó là nhân vật phong vân của Warm Wind? Có thể một mình lái tinh hạm? Cứu cậu thoát khỏi tay Nhật Ảnh và Tulio? Còn đưa cậu đến đây tỏ vẻ cho cậu cuộc sống an nhàn ổn định?
Thanh âm của Cevil nghe bình tĩnh, thế nhưng ở nơi Tống Kiêu không nhìn thấy, thiếu niên đã nắm tay thật chặt.
_ Không phải. Nếu là như vậy, mục tiêu tôi muốn vượt qua là anh Tống Nhiên, rồi Tống Phái Lưu. Bởi vì bọn họ mới là người luôn bảo hộ tôi, cho tôi cuộc sống an ổn… Oz Fawn khiến tôi biết mình là ai, tôi muốn trở thành người thế nào, và tôi nên làm thế nào. Cevil, tôi đang ỷ lại anh ấy. Nhưng ỷ lại là một chuyện rất đáng sợ, vì có một ngày loại ỷ lại này có thể sẽ thương tổn tôi. Cho nên so với ỷ lại, tôi lựa chọn vượt qua.
_ …. Cậu không giống như trong tưởng tượng của tôi.
_ Cho nên, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Xin đừng coi tôi là tên ngốc hay ngủ trong lớp kia, chúng ta nhận thức lại nhé! Tôi muốn trở thành người bạn có thể tin cậy của cậu. Còn nhớ cậu đã đáp ứng tôi, nếu có một ngày tôi có thể lái tinh hạm, cậu nguyện ý làm cơ giới sư của tôi không?
Tống Kiêu dùng giọng vô cùng chân thành nói.
_ Tôi có quyền từ chối à? Tên đáng ghét này.
Thanh âm của Cevil nghe không cam lòng, thế nhưng Tống Kiêu biết người ấy không còn giận cậu nữa.
Tống Kiêu lập tức mở cửa khoang, chạy ra, dùng sức vỗ vào tàu con thoi của Cevil.
_ Quá tốt nha! Nếu như cậu lại tiếp tục giận tôi, tôi sẽ không ngủ được mất! – Tống Kiêu ôm cổ Cevil.
Cánh tay Cevil cương giữa không trung, một giây sau mới vỗ vỗ Tống Kiêu.
_ Cậu lừa ai đó? Dù cả đời này tôi không tha thứ cho cậu, cậu vẫn có thể ăn có thể ngủ như thường!
_ Ha ha!
Tống Kiêu hít một hơi thật sâu, hương mai khôi trắng nhàn nhạt trên người Cevil thực sự là thấm vào ruột gan!
Cevil ghét bỏ đẩy Tống Kiêu ra.
Bạch Dĩnh khoanh tay đi tới, từ bên người Cevil níu lấy cổ áo Tống Kiêu, kéo cậu về phía mình.
_ Này, nhóc con, đêm khuya lắm rồi, cậu phải đi ngủ. Nếu không ngủ, coi chừng biến ngốc đấy.
_ Biết rồi.
Tống Kiêu liếc mắt với Bạch Dĩnh. Cậu hiện tại rốt cuộc hiểu, Bạch Dĩnh tuyệt đối là cấp dưới trung thành nhất của Oz.
_ Cevil, ngày mai gặp lại ở học viện!
_ Gặp lại cái beep, tôi và cậu không cùng một lớp.
Cevil khẽ hừ một tiếng, dựa vào tàu con thoi nhìn Tống Kiêu theo Bạch Dĩnh lên phi hành khí.
Thời điểm phi hành khí rời khỏi sân thượng, mi tâm của Cevil chậm rãi chau lại.
_ Em thực sự cho rằng tôi sẽ cam tâm chỉ làm cơ giới sư của em?
Bạch Dĩnh chống cằm, liếc mắt nhìn phía dưới.
_ Này, Bạch Dĩnh, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
_ Nếu như là vấn đề rất đơn giản, tự mình lên đám mây tìm đáp án. Nếu là vấn đề phức tạp, về hỏi Oz nhé.
_ …. Người như anh nhất định ngày thường không có bạn bè.
Về tới ký túc xá, Tống Kiêu nhìn thấy đầu tiên là là bóng dáng Oz đang ngồi ở salon trong phòng khách đọc văn kiện.
Cảm giác được chờ đợi, khiến trong lòng Tống Kiêu thấy ấm áp.
Cậu không nói hai lời, đi tới ngồi xếp bằng trên salon, rõ ràng chỗ ngồi hạn hẹp, cậu lại kiên quyết đè chân lên đùi Oz.
Oz cũng không tức giận, chỉ là cong chân lại, chừa không gian cho Tống Kiêu, không khác gì cổ vũ Tống Kiêu tiếp tục kiêu ngạo, duỗi nốt chân còn lại.
_ Tôi đã điều tra Berkley bên người Herwin, năm năm trước y đảm nhận sĩ quan phụ tá bên người Herwin, biểu hiện rất bình thường, không có gì xuất sắc. Mặc dù hiện tại ở bên người Herwin, y vẫn rất khiêm tốc, hơn nữa y chưa từng gặp Tống Nhiên.
_ Ồ… Có lẽ là tôi quá đa nghi…
_ Em không đa nghi. Herwin là thân tín gia tộc Simon, ở góc vuông của mình bọn họ có địa vị tương đối cao, bị vây ở trung tâm quyền thế. Có thể trở thành người đi theo Herwin, y không thể không có chỗ đặc biệt. Càng khiêm tốn, đại biểu người này càng am hiểu che giấu.
_ Cho nên anh định tiếp tục điều tra y?
_ Đó là đương nhiên.
Bầu không khí có một chút nghiêm túc, hai người đều im lặng.
_ Đúng rồi, Oz! Tôi thắng Cevil đấy! Tôi và cậu ấy có thể làm lại từ đầu!
Ngón tay đang trượt trên văn kiện của Oz dừng lại, anh không nâng mắt, chỉ là dùng thanh âm bình tĩnh nói:
_ Tống Kiêu, tôi mong mình và em vĩnh viễn không cần “Làm lại từ đầu”.
Tống Kiêu hơi sững sờ, cúi đầu khẽ đáp.
_ Ừm.
_ Đêm nay Tinh Vân phải tiến hành kiểm thử điều chỉnh hệ thống đo lường, tôi phải đi rồi. Em ngủ cho tốt.
_ Hm. – Tống Kiêu không khỏi hơi mất mát.
Kiểm thử hệ thống đo lường của tinh hạm là chuyện mà cách một khoảng thời gian lại cần phải làm, thân là hạm trưởng, Oz có trách nhiệm duy trì tinh hạm của mình ở trạng thái tốt nhất.
Khi Oz tắt đám mây, đứng dậy rời đi, Tống Kiêu vô ý thức gọi đối phương.
_ Này…
Trên thực tế lại không biết phải nói gì. Tống Kiêu chẳng qua chỉ là cảm thấy, có lẽ trừ Bạch Dĩnh và Fanser, mình coi như là người gần gũi với Oz nhất, thế nhưng cậu và bọn Bạch Dĩnh vốn bất đồng.
Oz xoay người lại, ngón tay không luồn vào tóc mái Tống Kiêu, mà chỉ nhẹ xoa bên ngoài:
_ Chờ vận hành thử chấm dứt, tôi dạy em cách lái tinh hạm.
_ Gì cơ? Thật à?
_ Ừ. Bắt đầu từ tài công.
Lời hứa của Oz làm Tống Kiêu tràn đầy chờ mong.
Vào một buổi tối, Warm Wind cũng không yên tĩnh như trước.
Tống Kiêu đang ngủ say bị một tiếng nổ dữ dội làm thức giấc. Cậu bật dậy, thấy có hơn mười chiếc tàu con thoi xuyên qua màn đêm, đuổi theo một chiếc tàu khác.
Tống Kiêu chạy nhanh tới sân phơi, nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát quỹ đạo phi hành của bọn họ.
Bởi vì năng lực Arthur đang dần thức tỉnh, khả năng phân biệt của Tống Kiêu tăng lên gấp bội so với trước kia. Cậu có thể thấy rõ hoa văn của mười chiếc tàu con thoi kia, chúng thuộc về cấm vệ của cung điện Mùa Đông. Mà tàu con thoi bị truy đuổi kỹ thuật điều khiển cực kỳ cao siêu, có thể bỏ rơi cấm vệ cung điện Mùa Đông phía sau, Tống Kiêu không khỏi khâm phục.
Chỉ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Các chùm pháo ion giống như mưa ánh sáng, mà chiếc tàu con thoi bị truy đuổi dĩ nhiên lại làm một vòng quanh co bay về phía Vân Hà.
Tống Kiêu cho rằng đối phương sẽ đổi hướng, thế nhưng đối phương chỉ là né công kích của cấm vệ, trong phút chốc vọt tới trước mắt Tống Kiêu.
Luồng khí nóng xông vào mặt, chùm pháo ion xẹt qua vai cậu bắn vào bức tường phía sau.
Có lầm hay không!
Tống Kiêu ngã bệch xuống đất, ôm lấy đầu của mình.
Mà chiếc tàu con thoi bay thẳng đụng vào trong tường, Vân Hà rung động.
Bên tai Tống Kiêu tiếng vang ông ông, cậu còn chưa ngẩng đầu lên, hơn mười chiếc tàu con thoi đã bay quanh sân phơi phòng cậu.
Tia sáng mạnh mẽ chiếu vào, Tống Kiêu căn bản không mở mắt ra được.
Thân thể Tống Kiêu chậm rãi bay lên không, bị một cỗ lực lượng đẩy sang một bên.
Cả căn phòng đều bị quét qua, giống như bị phân chia ra một tầng lại một tầng. Ngay cả Tống Kiêu cũng bị tiến hành rồi quét gen, thông tin về thân phận cậu bị đưa đến chỗ cấm vệ cung điện Mùa Đông.
Chiếc tàu con thoi khảm vào tường bị hút ra, lỗ hổng trên bức tường càng rõ ràng, nó chậm rãi rời khỏi bức tường, lơ lửng giữa không trung.
Cửa khoang bị mở ra, bên trong lại rỗng tuếch.
Người điều khiển nó rốt cuộc là ai? Dĩ nhiên có thể chạy trốn ngay trước mặt của cấm vệ cung điện Mùa Đông?
Bên tai Tống Kiêu vang lên thanh âm lạnh như băng:
_ Ngài Tống Kiêu, xin hỏi ngài có để ý đến kẻ vừa ra khỏi chiếc tàu con thoi không?
Hỏi cậu là cấm vệ cung điện Mùa Đông, xem ký hiệu cánh chim ngân sắc trên tàu con thoi của bọn họ, có lẽ là tinh anh trong cấm vệ kỵ sĩ ngân sắc. Tại sao bọn họ không đợi ở bên người Tyler, mà đi chấp hành nhiệm vụ truy kích? Lẽ nào trong tàu con thoi là thích khách sao?
Oz nói qua, phòng ngự của cung điện Mùa Đông là nghiêm mật nhất trên toàn bộ góc vuông, dù là kẻ nào xâm nhập cũng không thể trở ra. Thích khách này lại có thể thành công rời khỏi cung điện Mùa Đông, thực sự rất không đơn giản!
_ Nó đụng vào trong tường, tôi lại ngã sấp xuống, thực sự không thấy gì hết.
Đây tuyệt đối là nói thật.
_ Thưa ngài, đây là nhân vật vô cùng nguy hiểm. Dù ngài nhìn thấy bất cứ ai không quen hoặc không thể xuất hiện ở đây, mong ngài báo cho chúng tôi biết.
Máy truyền tin trên cổ tay Tống Kiêu bị ép buộc viết vào một tần số.
Tiếp theo, cấm quân bắt đầu tiến hành quét toàn bộ Vân Hà.
Gió thổi phần phật vào phòng, Tống Kiêu ngồi dưới đất, dùng sức nhìn lỗ hổng tồn tại trên bức tường kia.
_ Shit! Các Arthur kia thì không thể tiện tay chữa lại bức tường rồi mới đi sao?
Đáng tiếc cậu mới chỉ học thao túng chất lỏng, còn chưa học được tái tạo.
Tống Kiêu thò đầu vào lỗ hổng kia, nghiêng mặt tính quan sát mặt cắt của bức tường, bỗng dưng, có ai đó bưng kín miệng cậu, một thân ảnh nhảy ra khỏi tường, mạnh mẽ đè Tống Kiêu xuống đất.
Chẳng lẽ là quân đoàn Ảnh Tử?
Dù sao quân đoàn Ảnh Tử am hiểu nhất là ẩn mình trong đồ vật.
Thế nhưng khi cậu nhìn thấy rõ mặt đối phương thì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Berkley!
Berkley đặt ngón trỏ trái lên môi, ý bảo Tống Kiêu không nên kêu lên.
Mặc dù lực lượng của đối phương rất lớn, áp đảo hoàn toàn Tống Kiêu, thế nhưng cậu không cảm thấy chút áp bách nào.
Thậm chí đối phương còn rất cẩn thận không đè lên cổ Tống Kiêu.
Tống Kiêu nháy mắt một cái, ý bảo mình sẽ không hét lên, y lúc này mới bỏ tay, kéo Tống Kiêu ngồi dậy.
_ Rất xin lỗi đã hù dọa ngài.
Berkley sử dụng lực lượng của mình nâng Tống Kiêu lên, đặt cậu xuống chiếc ghế hoàn chỉnh duy nhất trong phòng.
Cảm giác được tôn trọng từng li từng tí này trở nên rõ ràng.
_ Berkley, vì sao cấm quân của cung điện Mùa Đông lại truy kích anh?
Tống Kiêu nhíu mày hỏi.
_ Bởi vì tôi xâm nhập vào cung điện Mùa Đông.
_ Tôi biết anh nhất định đã xâm nhập vào cung điện Mùa Đông, nhưng anh lẻn vào cung điện Mùa Đông để làm gì? Lẽ nào anh định ám sát tân vương Tyler?
Y lắc đầu:
_ Tôi đến cung điện Mùa Đông, là để tìm một người.