_ Hiện tại tôi không thể nói cho ngài. Nếu như ngài biết, chắc chắn bị vây trong nguy hiểm.
Tống Kiêu cau mày. Không nghi ngờ gì nữa, cậu có biết Berkley, Tống Kiêu nghiêng mặt, cẩn thận quan sát đối phương.
_ Đây không phải khuôn mặt chân chính của tôi, thưa ngài.
Berkley vừa nói như vậy, Tống Kiêu lập tức nhớ tới Nhật Ảnh giả trang Thiệu Trầm như thế nào.
_ Nói vậy, anh cũng không phải phục vụ cho gia tộc Simon.
_ Tôi phục vụ cho Tống gia.
Đáp án này, khiến Tống Kiêu hoàn toàn sửng sốt.
_ Tôi không tin tưởng lời của anh lắm.
Berkley khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt Tống Kiêu, ngẩng đầu lên nhìn cậu:
_ Thưa ngài, tôi không cần ngài tin tưởng mình trăm phần trăm. Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài, Warm Wind đúng là một địa phương tốt đẹp, nhưng Tyler thì không đâu.
Tống Kiêu dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Berkley:
_ Anh đang nói nhảm gì vậy? Tyler rất tôn trọng Tống Nhiên, nếu ý anh là tân vương muốn có được Băng Liệt, thì khắp tinh tế này có ai mà không muốn nó chứ?
Tống Kiêu đến nay vẫn nhớ rõ Tyler giữ gìn thư từ Tống Nhiên gửi cho y thế nào.
Nếu như Tyler không đáng tin tưởng, Tống Nhiên sẽ không tặng nhiều lễ vật… như vậy cho đối phương.
_ E rằng y vốn biết Băng Liệt ở nơi nào.
Lời nói của Berkley làm lòng Tống Kiêu rối bời.
_ Tôi cảm giác bây giờ anh như đang gieo mầm móng nghi ngờ vào lòng tôi, chờ đến khi nó nảy mầm, lúc thời gian chín mùi anh chỉ cần thu hoạch quả chín là xong.
_ Tôi biết ngài không dễ dàng tin tưởng lời nói của mình. Nhưng chí ít trong lòng ngài có mầm móng nghi ngờ, trước khi ngài bước vào bẫy rập, sẽ không lơ là mất mất cảnh giác.
Berkley đứng dậy.
_ Nếu như Tyler thật sự đáng nghi vậy gia tộc Fawn thì sao? Chẳng lẽ tôi cũng cần đề cao cảnh giác với bọn họ à?
Tống Kiêu dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Berkley, cậu rất muốn biết đối phương đánh giá thế nào về gia tộc Fawn.
_ Cho tới bây giờ, gia tộc Fawn vẫn là đồng minh tốt nhất của Tống gia.
Những lời này, khiến Tống Kiêu cảm thấy Berkley thật khó lý giải. Nếu như y có ý đồ bất chính muốn lung lạc niềm tin của cậu với những người xung quanh, gia tộc Fawn sẽ là trở ngại lớn nhất, thế nhưng Berkley lại không làm vậy, trọng điểm của y là Tyler.
Berkley đi tới sát biên giới sân phơi, gió thổi tóc y bay phất phơ.
_ Thưa ngài, mong ngài nhanh chóng nắm vững được năng lực của mình, ngài là Hỏa chủng duy nhất của Tống gia.
Những lời này hung hăng đánh vào lòng Tống Kiêu.
Berkley biết cậu là Arthur! Còn có câu “Ngài là Hỏa chủng duy nhất của Tống gia” nữa, y nghe được nó từ đâu?
_ Này! Anh nói rõ cho tôi!
Tống Kiêu bước nhanh về phía trước nỗ lực níu lấy đối phương, Berkley lại nhảy xuống.
Y mở tứ chi, theo gió chìm vào màn đêm.
_ Khốn kiếp! – Tống Kiêu đập mạnh tay xuống đất.
_ Ai khốn kiếp cơ?
Giọng nói hơi lạnh mang theo cảm giác áp bách truyền đến từ phía sau, Tống Kiêu quay đầu lại, thấy Oz bước qua bức tường đã bị nghiền nát.
Anh nhất định đã biết tin kẻ đột nhập cung điện Mùa Đông trong lúc bị truy đuổi đã đâm vào ký túc xá của bọn họ, cho nên lập tức chạy về.
_ Tên đâm nát tường ấy! – Tống Kiêu nhổm người dậy.
Oz không nói gì, chậm rãi nghiêng đầu, tia sáng lướt trên gương mặt anh, mang theo mỹ cảm, cũng mang theo cảm giác áp bách.
Anh không chút che giấu biểu lộ sự hoài nghi của mình với Tống Kiêu.
Tống Kiêu cũng không trả lời ngay, mà là nói:
_ Anh có thể sửa lại tường cho tôi không?
_ Em tự sửa đi.
Oz đang định xoay người, Tống Kiêu đã nhanh chóng tiến lên níu lấy cổ tay đối phương:
_ Vậy anh dạy tôi cách làm đi!
Người này nhất định đang mất hứng.
_ Anh dạy tôi rồi, tôi sẽ kể cho anh những lời kẻ phá tường kia nói với tôi nhé?
Tống Kiêu cố ý vòng qua vòng lại trước mặt Oz, muốn nhìn thật rõ biểu tình của đối phương.
Oz dùng tay kia xoa thật mạnh lên đầu Tống Kiêu.
Tống Kiêu mím môi, cúi đầu nở nụ cười.
Đừng xem Oz Fawn kia lạnh như băng, thật ra anh rất dễ dụ!
Oz nâng tay Tống Kiêu lên, đặt nó áp vào mặt tường.
_ Nó không làm từ Cesi biến dị, em có thể dễ dàng truyền lực lượng của mình vào trong.
Tống Kiêu bình tĩnh trở lại, cảm thụ lực lượng của mình đang hòa làm một với bức tường, giống….
Oz cúi đầu, gò má nhẹ nhàng cạ lên gò má cậu, cảm giác ấm áp này làm lực lượng Tống Kiêu truyền vào bức tường cũng nhẹ nhàng theo.
_ Tái tạo là cải biến vật chất phân tử hay biến đổi phương thức liên kết năng lượng giữa các nguyên tử. Chúng nó là một mạng lưới liên kết hoàn chỉnh, nếu em cương quyết không cắt đứt liên kết giữa chúng rồi mới tạo liên kết mới, độ khó sẽ rất lớn, hơn nữa chúng nó sẽ chống lại em.
_ Đúng vậy… Không cẩn thận sẽ biến thành phân giải chứ không phải tái tạo nữa.
_ Nếu chúng liên kết với nhau, khi em kích thích một nguyên tử bất kỳ trong phân tử, các nguyên tử khác sẽ chịu ảnh hưởng theo. Em phải nghĩ thật kỹ trong đầu, từng mức lực lượng sẽ tạo ra những cải biến nào. Một cơ giới sư năng lực cao cấp dự đoán các mức lực lượng rất chuẩn, nhưng em chưa có kinh nghiệm, hãy bắt đầu từ bước đầu tiên.
Tống Kiêu gật đầu.
_ Hiện tại thử dùng lực lượng của em thúc đẩy các nguyên tử của bức tường liên kết với nhau đi.
_ Ừm.
Chỉ nghe thấy bức tường truyền đến một tiếng động nhỏ, phần tường vốn đã vỡ nát bên trái giống như đang sinh trưởng tràn về phía bên phải, các vết nứt dần liền lại, trở thành một chỉnh thể.
Tống Kiêu nhìn mặt tường, thở dài.
_ Sao tôi có cảm giác… nó hơi xấu nhỉ?
Tuy rằng trên mặt tường không còn lỗ hổng nào nữa, tất cả đều rất tự nhiên, nhưng lỗ hổng lúc nãy sau khi liền lại thì lõm xuống, nhìn qua quái dị vô cùng. Tống Kiêu biết, đây là do lực lượng mình thi triển không đều. Cậu chỉ thúc đẩy một phần của bức tường, chứ không phải toàn bộ.
_ Làm lần thứ nhất, em đã vượt quá dự liệu của tôi.
_ Ồ, anh dự liệu thế nào cơ?
_ Xấu hơn thế này.
Tống Kiêu quyết định sau này không bao giờ hỏi Oz về vấn đề này nữa.
Mặt tường giống như ảo giác lại biến đổi, xoay vòng, phần tường xung quanh dũng mãnh tràn vào chỗ lõm, khi tất cả dừng lại, một mặt tường nguyên vẹn nhẵn bóng xuất hiện, không có chút dấu vết sửa chữa nào.
_ Hiện tại, có phải em nên nói một chút về kẻ phá nát tường kia?
_ Cái này… Trước khi nói, tôi muốn hỏi một câu, anh có đặc biệt tin tưởng và tôn trọng Tyler không?
_ Dù là vị quân vương nào, dù y tài đức sáng suốt đến đâu, y cũng không có khả năng thẳng thắn với các bề tôi của mình trăm phần trăm. Để củng cố địa vị và quyền lực, cũng rất có thể làm ra những chuyện kém vinh quang. Nếu như em muốn nói đến chuyện có liên quan với Tyler, có thể nói thẳng.
Tống Kiêu mím môi, ngoại trừ Tống Phái Lưu, người cậu tin tưởng nhất trên thế giới này là Oz.
_ Người lái tàu con thoi là quan phụ tá Berkley đi theo Herwin. Mỗi khi anh ta nhìn tôi đều tỏ vẻ rất tôn trọng, loại tôn trọng này không chỉ là lễ nghi đơn thuần, cũng không giống như biểu diễn. Y nói cho tôi, y nghi ngờ Tyler, nên lẻn vào cung điện Mùa Đông để tìm đáp án. Y muốn tôi đề phòng Tyler, mặt khác, còn biết tôi là Arthur… Còn nói tôi là Hỏa chủng duy nhất của Tống gia! Người y thuần phục cũng không phải gia tộc Simon, mà là Tống gia… Y dặn tôi nhất định phải mau chóng nắm giữ năng lực của mình! Nó khiến tôi nghi ngờ. Liệu anh ta có phải do gia tộc Simon phái tới để lung lạc tin tưởng tôi dành cho Tyler không?
Gương mặt Oz không có chút biến hóa nào, điều này khiến Tống Kiêu thấp thỏm.
_ Anh có định bắt Berkley không?
_ Đương nhiên sẽ không, nhưng tôi sẽ cho người chú ý y.
_ Y nói Tyler không đáng tin tưởng, anh không tức giận sao? – Tống Kiêu thử hỏi.
Trên mặt Oz vẫn không có biểu tình, cậu không thể đoán được tâm tình của anh.
_ Y là quân vương góc vuông thứ mười. Làm bề tôi của y, tôi phải trung thành, nhưng không có nghĩa là y đáng giá tin tưởng, mỗi khi y ra một quyết định, đều có thể không chút do dự hy sinh hết bề tôi của mình bất cứ lúc nào. Đây là quân vương. Tín nhiệm một quân vương, là chuyện ngu xuẩn nhất.
Tống Kiêu thật không ngờ Oz sẽ nói như vậy.
_ Không hề nghi ngờ Tyler ôm cảm tình đặc biệt với Tống Nhiên, có lẽ người khác cho rằng đây chỉ là thưởng thức, nhưng tôi biết… đó là chấp nhất. Nếu như Berkley là thuộc hạ cũ của Tống gia, y lẻn vào cung điện Mùa Đông, thì rất có thể chuyện Tống Nhiên mất tích có liên quan đến Tyler.
Cõi lòng Tống Kiêu chấn động.
_ Đương nhiên, những dự đoán này đều dựa trên cơ sở Berkley thực sự thuần phục Tống gia. Cho nên… Tiếp theo nếu như có thể lấy được mẫu máu của y, chúng ta có thể tiến hành so sánh với các hạm viên trên tinh hạm của Tống Nhiên, kiểm chứng thân phận của y.
_ Ừm… – Tống Kiêu gật đầu.
Chỉ là lấy được mẫu máu của Berkley dễ như vậy sao.
_ Trừ cái này, tôi còn chuyện khác muốn nói với em. – Oz lên tiếng.
_ Gì thế?
_ Tôi nhận được tin Tống tiên sinh gửi tới, căn cứ vào dung lượng tinh hạch của Băng Liệt, bước nhảy xa nhất của nó đủ để từ góc vuông thứ sáu xuyên tới góc vuông thứ hai.
_ Góc vuông thứ hai?
Đây là một trong những góc vuông được nhân loại khai phá sớm nhất. Nhưng do khai phá quá độ, gần như hủy diệt hầu hết các tinh cầu thích hợp cho nhân loại sinh sống. Góc vuông này chứa số ít dân lưu vong của tinh tế, cuộc sống của họ vô cùng khó khăn. Vì góc vuông thứ hai vô cùng cổ kính, cho nên có rất nhiều đội khảo cổ đến đây, mà dân di cư ở đây thì lấy hướng đạo mưu sinh. (Dẫn đường cho đội khảo cổ)
_ Ừ. Anh nói nhanh một chút! – Tống Kiêu hiện tại chỉ muốn biết tin tức liên quan tới Tống Nhiên, không muốn Oz thừa nước đục thả câu như vậy.
_ Cho nên, Tống tiên sinh vẫn luôn giúp đỡ Tống Nhiên duy trì đội khảo cổ. Mà đội khảo cổ này tìm được một phần nhỏ thuộc về thân hạm Băng Liệt ở góc vuông thứ hai.
Tim Tống Kiêu nhói lên. “Một phần nhỏ” có nghĩa Băng Liệt trong thời gian xuyên đến góc vuông thứ hai thì bị phân giải, cũng có thể là một số bộ phận vì tổn hại nghiêm trọng mà tróc ra.
_ Cho nên các anh muốn đến góc vuông thứ hai?
_ Đúng vậy, tinh hệ hồng hoang của góc vuông thứ hai.
Tống Kiêu ngẩn người. Đây là tinh hệ bị nhân loại khai thác quá nhiều tài nguyên, hoang tàn không còn sự sống, ngay cả dân di cư của tinh tế rất ít khi đến đây. Để đến tinh hệ này, cần cung cấp đầy đủ nhu phẩm, cùng với năng lực ứng phó các tình huống đặc biệt.
_ Tống Nhiên là thầy của tôi, nên tôi sẽ đi tìm anh ấy.
_ Tôi cũng muốn đi! – Tống Kiêu rất kiên định nói – Tôi là em trai của anh ấy!
_ Nhưng tôi nghĩ Tống tiên sinh sẽ không mong muốn tôi mang theo em đi mạo hiểm.
_ Anh để tôi ở lại Warm Wind sẽ an toàn sao? Dù Bạch Dĩnh năng lực cao siêu đến mấy, anh ta cũng không có khả năng thời thời khắc khắc bảo hộ tôi! Nếu như anh rời khỏi Warm Wind, những kẻ vẫn luôn rục rịch kia nhất định sẽ ra tay! Bạch Dĩnh khó lòng mà phòng bị! Cho nên tôi nhất định phải đi chung với anh!
Đùa à! Khó khăn lắm mới có được tin tức liên quan đến Tống Nhiên, sao cậu có thể không đi chứ?
_ Được rồi. – Oz gật đầu.
Tống Kiêu thở phào, mong chờ vốn đã chìm thật sâu trong đáy lòng lại một lần nữa trào dâng.
_ Chờ một chút… – Tống Kiêu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì – Anh hai tôi có được tin tức quan trọng như thế sao không nói cho em trai là tôi một chút, mà lại nói cho anh? Vì sao chứ!
_ Bởi vì tôi đáng tin tưởng hơn em.
Tống Kiêu bị nghẹn nói không ra lời.
Tối hôm đó, Tống Kiêu ôm gối chạy vào phòng Oz, nằm ở bên người anh.
Oz không nói gì, chỉ là nghiêng mặt sang lành lạnh nhìn Tống Kiêu, ý là: Sao em lại đến đây ngủ.
_ Lỡ như lại có Arthur hay quân đoàn Ảnh Tử trốn ở trong tường thì sao? – Tống Kiêu làm bộ không nhìn thấy tầm mắt của Oz, mặt dày như trước đây đưa tay cuốn chăn.
Thời điểm Tống Kiêu cuộn tròn người lại, non nửa phần eo lộ ra khỏi áo.
Đường cong mảnh khảnh trước kia giờ đã ngầm chứa lực độ.
Ngón tay Oz chạm vào cột sống Tống Kiêu, cậu lập tức khẩn trương.
_ Xem ra mỗi ngày ngoại trừ vui chơi giải trí, em cũng rèn luyện thân thể.
_ … Đương nhiên rồi! Tôi cùng Niên Cẩn và Ryan chơi bóng đấy!
Bắp thịt sau lưng cậu buộc chặt.
_ Em khẩn trương như vậy, thể hiện em biết nếu ngủ cạnh tôi sẽ có hậu quả gì.
Tống Kiêu có thể cảm giác được Oz đang che phía trên mình, hơi thở của anh phả xuống từ trên cao, lượn quanh vành tai cậu rồi biến mất.
_ Anh sẽ không làm chuyện gì khiến tôi khổ sở nhỉ.
Bởi vì anh thật lòng muốn bảo vệ tôi rời xa tất cả tổn thương.
Dù là đến từ những người khác, hay là chính anh.
_ Em là đồ tồi.
Oz cúi đầu, khẽ nhấp vào vành tai Tống Kiêu.
Vai cậu co lại, đầu lưỡi của anh đỉnh vào phần xương mềm trong tai cậu, chậm rãi trượt tới rái tai cậu.
_ Bây giờ em vẫn còn nghĩ tôi sẽ không làm gì với em sao?
Giọng nói của Oz lạnh như băng, nhưng lại mang theo ý trêu ghẹo lòng người.
_ Ừm.
_ Được rồi.
Cảm giác bị chèn ép rời xa, Oz nằm trở lại.
Đèn trong phòng tối xuống, không bao lâu sau Tống Kiêu liền chìm vào mộng đẹp.
Trưa hôm sau, toàn bộ hình chiếu đa chiều trên các đảo huyền phù đang đưa tin quan trọng của ngày hôm nay.
Đầu đề là Tyler và đại biểu Herwin của gia tộc Simon ký hiệp ước trao đổi trang thiết bị.
Tống Kiêu không có chút hứng thú nào với nội dung của tin tức, mà nhìn chằm chằm Berkley đứng bên cạnh Herwin.
Vẻ mặt người này bình tĩnh, Tống Kiêu thật sự tò mò rốt cuộc y đã trải qua những chuyện gì, nhìn thấy gì ở cung điện Mùa Đông, tại một nơi mà Oz hình dung là hung hiểm, y toàn thân trở ra như thế nào?
_ Aizz, hiệp ước này ký hay không ký cũng như nhau. Gia tộc Simon chắc chắn sẽ không đem kỹ thuật ưu tú nhất trao đổi cho chúng ta đâu. Còn nói cái gì trao đổi học sinh với nhau? Ai chẳng biết bọn họ đang muốn gửi qua thật nhiều gián điệp, sau đó giữ chân các chuyên gia chúng ta cử qua. – Niên Cẩn cười nhạt.
_ Yên tâm yên tâm, tân vương bệ hạ không có ngốc đâu! – Ryan cảm thấy toàn bộ đều không vấn đề.
Đường nhìn của Tống Kiêu trở lại trên người Tyler.
Vẻ mặt của y từ đầu đến cuối đều thản nhiên, hoàn toàn nhìn không thấy chấp nhất với quyền lực.
Vị tân vương bệ hạ vẫn hứa hẹn sẽ bảo vệ mình này, rốt cuộc mang theo động cơ ẩn tàng nào?
Tin đầu qua đi, ngay sau đó là một tin tức khác về nghị viện.
Gương mặt anh tuấn không chút biểu tình của Oz xuất hiện, hầu hết những người đang thư giãn trên cỏ nói chuyện trời đất đều nhìn qua.
Mà Oz trong hội nghị đề nghị tăng cường đảm bảo an toàn cho học sinh, quan trọng nhất cần dùng nguyên liệu vững chắc để gia cố lại toàn bộ trường học cùng các công trình liên quan. Đương nhiên nó cũng bao gồm Vân Hà.
Tin tức đêm qua có tàu con thoi đụng vào Vân Hà đã sớm truyền khắp học viện, nhưng mọi người không xác định được là phòng của ai. Mà cung điện Mùa Đông bên ngoài tuyên bố với mọi người đây là cấm quân diễn luyện, đụng vào Vân Hà là một phần của cuộc tập diễn, muốn thử xem năng lực phản ứng của học sinh ở Vân Hà ra sao.
Đương nhiên, kết quả cuộc kiểm tra này khiến cung điện Mùa Đông cảm thấy vô cùng “đáng tiếc”, bởi vì học viện dĩ nhiên không kịp sơ tán học sinh trong thời gian quy định, điều này làm viện trưởng của Reventie cảm thấy áp lực vô cùng.
Đề nghị của Oz trên cơ bản đều nhận được hầu hết phiếu thông qua. Tống Kiêu biết mục đích thực sự khi Oz muốn dùng Cesi dị biến gia cố lại các công trình liên quan đến học viện, là để bảo vệ Tống Kiêu.
_ Sao thế, bị Oz làm choáng váng đầu óc à?
Tống Kiêu ngạc nhiên, nghiêng người sang:
_ Cevil! Cậu đến đây từ bao giờ thế?
_ Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt Oz Fawn, sao chú ý tới tôi chứ?
Cevil nhếch môi, trong nụ cười mang theo châm chọc. Thiếu niên tức giận, nhưng nhịn được.
Tống Kiêu bật người lộ ra khuôn mặt tươi cười:
_ Cậu đến tìm tôi, vậy là tôi vui rồi!
_ Đêm nay ở dãy St. Neuss có thể gặp hạt giống phân tán của một loại cây tên tiểu tâm nhãn.
_ Loại cây này có gì đặc biệt không?
_ Hạt giống của nó có màu vàng, phân tán theo gió, dưới ánh trăng nhìn như biển vàng.
_ Thật à? Tôi muốn nhìn!
_ Vậy sau khi tan học gặp. – Cevil đứng dậy rời đi.
Khi thiếu niên đi xa, Niên Cẩn lại gần Tống Kiêu, không hiểu hỏi:
_ Tại sao Cevil lại muốn dẫn cậu đến St. Neuss chứ?
_ Có vấn đề gì sao? – Tống Kiêu hỏi.
_ Đến St. Neuss ngắm tiểu tâm nhãn… Đó là việc các đôi tình nhân ở Warm Wind nhất định phải làm. Cevil hẹn cậu đến đó, xem ra muốn theo đuổi cậu?
_ Hả? Không thể nào?
_ Là thật! – Ngay cả Ryan cũng gật đầu – Cha mẹ tớ sau khi hẹn hò ở đây thì có ông anh Fanser của tớ!
_ Ha ha… Ha ha ha ha…
Tống Kiêu cười gượng. Lẽ nào Cevil thực sự thích cậu?
Tuy rằng vấn đề này theo Tống Kiêu có tám mươi phần trăm trở lên là tự mình đa tình, nhưng cậu vẫn tỉ mỉ nghiêm túc suy tư suốt buổi chiều.
Tan học, Tống Kiêu thấy phi hành khí của Cevil thật sự đến đón mình, nhanh chóng gửi cho Oz một tin nhắn: Tối nay tôi đi chơi với bạn nhé, đừng gọi Bạch Dĩnh đến đón tôi!
Khi Tống Kiêu bước vào trong phi hành khí của Cevil, liền ngửi thấy mùi thức ăn.
Trên bàn nhỏ đã chuẩn bị đủ loại điểm tâm làm người thèm nhỏ dãi.
Tống Kiêu không đợi Cevil dựa ở bên giường mở lời, đã cầm luôn một miếng bỏ vào miệng.
Vỏ ngoài xốp giòn vừa miệng cùng nhân bánh mềm ngọt mà không ngấy, Tống Kiêu nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Cevil chậm rãi nghiêng đầu, nhìn biểu tình của Tống Kiêu, lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.
_ Chỉ có cậu mới thích ăn mấy thứ trẻ con này.
_ Điểm tâm ngon như vầy, dù là người lớn cũng thích ăn!
_ Sở thích của cậu khiến người ta dễ tìm như thế, chưa đến một phút đã bị người xấu lừa bắt rồi. – Cevil lắc đầu.
_ Sở thích của tôi? Cậu biết tôi thích gì không? – Tống Kiêu ghé sát đầu.
Cevil nghiêng người về trước, đối diện với Tống Kiêu:
_ Đồ ăn ngon, cùng những người dáng dấp xinh đẹp.
Tống Kiêu hết ý kiến.
Thời điểm phi hành khí rời khỏi đảo, một phi hành khí khác vừa vặn đáp xuống.
Oz đưa tay lên nhìn máy truyền tin, mặt không đổi nhìn tin nhắn.
_ Hạm trưởng, chúng ta cần chờ bao lâu? Phu nhân và tiểu thư đang chờ ngài trở lại.
_ Không cần nữa, trở về đi. – Oz dùng máy truyền tin nói với Bạch Dĩnh – Tống Kiêu muốn đến St. Neuss, anh giúp tôi trông chừng cậu ấy. Không cần đến quá gần.
_ Ồ? Cậu ta không quay về Fawn gia với ngài sao? Hôm nay là sinh nhật ngài mà.
_ Ừ. – Oz chấm dứt liên lạc.
Lúc này Tống Kiêu và Cevil đã bay đến St. Neuss.
Không chỉ có bọn họ, đã có vài chiếc bay giữa không trung, cùng đợi mùa gió một năm một lần tiến đến.
Tống Kiêu đã ăn gần hết bàn điểm tâm, cậu mút nhân bánh dính trên đầu ngón tay, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Cevil chống cằm dựa vào cửa sổ nhìn mình.
_ A… Ngại quá, tôi thực sự rất đói, cậu cũng chưa ăn nhỉ?
_ Cậu còn biết ngại à?
_ Vậy cái này cho cậu.
Tống Kiêu cầm lấy phần điểm tâm cuối cùng còn dư lại trên bàn, đưa tới trước mặt Cevil.
Là chiếc bánh lớn hơn ngón cái một chút làm từ đường đậu — Tống Kiêu vẫn chưa ăn nó, là vì vẻ ngoài của nó quá trẻ con.
Cậu đang đợi Cevil quay đầu đi chỗ khác lộ ra vẻ mặt đáng ghét nói “không ăn”, ai ngờ đối phương dĩ nhiên cúi đầu, hé miệng ngậm lấy điểm tâm.
= Hết chương 65 =
Chương sau: Một hồi ngược tâm Oz và ngược thân Tống Kiêu.