"Báo cho mọi người, mười ngày sau chúng ta xuất phát!" Ai Duy Ngang hùng tâm tráng chí ra lệnh.
Có Lai Lạp Uy Nhĩ, rồi giờ lại có hai phu nhân của gia tộc Bái Đức Lỗ, mình còn không thắng được sao? Nực cười! Chỉ cần trên tay mình có tư liệu của Lai Lạp Uy Nhĩ, cùng với hai con tin kia, hừ hừ, cửa lớn của tinh tế cũng phải mở rộng ra cho mình!
"Lão đại, ngài nói hết với nguyên soái rồi chưa?" Gã bỉ ổi cúi người hỏi.
"Báo rồi, nguyên soái đại nhân rất vui!" Đa Lợi Đạt chớp con mắt thứ ba, nở nụ cười: "Mười ngày sau vùng đất này chính là của Lan Đặc tinh hệ chúng ta! Ha ha ha ha...."
"Vâng?" Gã bỉ ổi cười làm lành. "Lai Lạp Uy Nhĩ kia làm sao đây?"
"Lai Lạp kia à..." Đa Lợi Đạt nhíu mày, "Thằng đó mềm không được cứng không xong, nhưng tư liệu trong tay hắn lại rất khẩn với chúng ta...."
"Lão đại, nếu không thì em nói chuyện với hắn một chút?" Gã bỉ ổi nịnh nọt nói: "Thằng này không phải là muốn biết tình huống của vợ hắn sao? Chúng ta không ngại để hắn gặp vợ hắn một chút!"
"Mày thằng ngu này! Mày cho rằng bố không nghĩ tới cách này hả? Nếu không phải là vợ hắn mất từ lâu rồi, thì chúng ta rầu đến nỗi này à?" Đa Lợi Đạt nghi ngờ nhìn gã bỉ ổi: "Chuyện này mày không biết hả? Sao còn có thể ra cái chủ ý cùi bắp như thế?!"
"Ù ôi, lão đại, ngài hiểu lầm ý của em rồi!" Sao gã bỉ ổi không biết sự nghi ngờ của Đa Lợi Đạt? Gã vẫn tự tin cười: "Tất nhiên chúng ta không để cho thằng đó gặp vợ nó thật rồi, chúng ta có thể dụ dỗ mà!"
"Dụ dỗ? Dụ dỗ làm sao?" Đa Lợi Đạt bán tín bán nghi, Lai Lạp Uy Nhĩ này rất là cẩn thận, sao lại sẽ mắc lừa chứ? Quên đi, ngựa chết thành ngựa sống rồi, để gã thử xem. Ngược lại bây giờ lại có hai con tin quan trọng, không sợ bị phát hiện, "Vậy thử đi."
"Vâng, lão đại!" Gã bỉ ổi nở nụ cười tràn đầy tự tin, nhận được sự đồng ý của người đàn ông ba mắt liền đi tới phòng.
Mặc dù không biết Lai Lạp Uy Nhĩ ở nơi nào, thế nhưng dù sao Lai Lạp thuộc về đối tượng chăm sóc trọng điểm, dựa theo lệ cũ hẳn là ở trong phòng trong. Gã bỉ ổi sắc mặt không thay đổi đi tới phòng trong, quả nhiên mở cửa phòng trong ra, gã bỉ ổi liền gặp được tộc trưởng Lai Lạp của gia tộc Uy Nhĩ.
"Lai Lạp tộc trưởng, ngài khỏe không?" Gã bỉ ổi nháy mắt với Lai Lạp, Lai Lạp hiểu ý: "Tàm tạm, không biết tình hình bên ngoài ra sao rồi, chúng ta có thể thuận lợi thoát hiểm hay không?"
"Ngài cứ yên tâm việc này đi!" Gã bỉ ổi vòng vo một vòng,"Hôm nay tới là báo cáo cho ngài một tin tốt."
"Tin tốt gì?" Lai Lạp nhìn như tùy ý, thật ra lại ra hiệu với gã bỉ ổi, dường như tò mò hỏi.
"Ha ha, hôm nay tôi bắt được hai phu nhân của gia tộc Bái Đức Lỗ, cậu nói xem chúng ta dùng hai vị phu nhân này uy hiếp Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ, cậu nói coi anh ta có thiên về bọn tôi không?"
"Cái này hả..." Lai Lạp cười cười: "Cái này ai biết được? Dù sao gia tộc Bái Đức Lỗ nổi danh là thiết huyết hãn tướng, ai biết anh ta có nhớ nhi nữ tình trường và tình thân không!"
"Ha ha, cái này hả, Uy Nhĩ tộc trưởng đừng suy nghĩ nhiều, bọn tôi sẽ nghĩ cách để cho Khoa Nhĩ nhường đường cho bọn tôi, bây giờ, bọn tôi hy vọng có thể lấy được tài liệu liên quan trên tay ngài, bằng không bọn tôi không có cách nào phá tan vòng vây trùng điệp tinh tế để về Lan Đặc tinh hệ bọn tôi, vậy nên, làm phiền ngài rồi."
"Hả?" Lai Lạp Uy Nhĩ nở nụ cười nhạt nhòa: "Sao mấy người chắc là tôi có thể gặp vợ của tôi?"
"Cái này hả, tôi chỉ có thể lấy nhân cách của tôi ra để bảo đảm thôi." Gã bỉ ổi liền nhận được ánh mắt giễu cợt từ Lai Lạp, thế nhưng không để ý, nói tiếp: "Nếu ngài nói, tối thiểu ngài có một nửa tỷ lệ nhìn thấy vợ ngài, thế nhưng nếu ngài không nói, vậy thì....."
Gã bỉ ổi cười nói, thế nhưng ánh mắt lạnh lùng: "Tất cả chúng ta đều mai táng ở tinh tế, quên đi, ngược lại ngài sẽ không gặp được vợ của ngài, tôi chắc luôn!"
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?" Dù sao cũng là người bề trên nhiều năm, uy áp không phải người bình thường có thể chịu nổi, gã bỉ ổi cắn răng nói: "Đây là nói thật, tự ngài suy nghĩ mà làm!!"
"Đi ra ngoài đi, tôi sẽ cân nhắc!" Lai Lạp khoát khoát tay.
"Vâng, ngài suy nghĩ đi." Gã bỉ ổi mau chóng ra khỏi phòng, khóe miệng hơi nhếch một cái.
Lai Lạp lưng đưa về góc tường, ánh mắt trầm tĩnh: "Cuối cùng cũng đến ngày này rồi."
Nếu không phải dị năng của mình có thể nhận biết sức sống của vợ, chỉ e mình thật sự cứ vậy mà bị lừa mà vẫn không hay. Bối Nhĩ, vợ anh, Lai Lạp nhắm mắt: "Chờ anh, anh nhất định sẽ mang tro cốt của em bình an về nhà của chúng ta."
Bất kể có bao nhiêu trắc trở, anh sẽ mang em về cạnh anh.
Lại nhớ tới người nam ban nãy, Lai Lạp khẽ cười, tin vừa rồi mà gã mang tới cho mình thật đúng lúc, quả không uổng công mình kéo dài thời gian như thế.
Nên bố trí đều đã bố trí rồi, bây giờ chỉ kém thu lưới thôi.
"Tình huống hiện tại sao rồi?" Mạnh Hinh vừa chỉnh lý quân trang cho chồng vừa hỏi.
"Tình huống ổn định, bây giờ chỉ kém thu lưới nữa thôi." Hách Nhĩ nhìn vợ mình, dịu dàng nói. Mỗi lần đi chinh chiến, Mạnh Hinh đều tỉ mỉ chỉnh lý quân trang cho ông như thế này, xử lý tốt tất cả. Trường hợp như vậy, ông đã trải qua vô số lần, thế nhưng lần nào cũng khiến Hách Nhĩ mềm lòng.
"Vậy là tốt rồi." Cuối cùng Mạnh Hinh vuốt lên nếp uốn không tồn tại trên quân trang, mỉm cười: "Bình an trở về."
"Được, em yên tâm đi." Hách Nhĩ hôn lên trán Mạnh Hinh: "Anh không ở nhà, em tự chăm sóc tốt cho mình và Tiểu Vũ với hai cháu trai nhé."
"Ừm, anh yên tâm đi!" Mạnh Hinh ôm vai rộng của Hách Nhĩ: "Em sẽ chăm sóc tốt."
"Anh cũng phải bình an trở về đó!"
"Ừm."
"Cha, ngài chú ý an toàn, bình an trở về nhé!" Trương Vũ cảm động, tiễn biệt Hách Nhĩ lên chiến trường.
"Ừ, ta biết rồi!" Hách Nhĩ gật đầu với Trương Vũ: "Trong khoảng thời gian này hai người phải chú ý an toàn, không có chuyện thì đừng ra khỏi phủ."
"Ừm/ Vâng, em/con sẽ chú ý. "
Đưa Hách Nhĩ đi, bầu không khí của phủ Bái Đức Lỗ lập tức trầm xuống, rõ ràng là Hách Nhĩ không phải là một người thích nói chuyện, thế nhưng thiếu Hách Nhĩ trong phủ lại khiến tất cả mọi người cảm thấy không quen.
Mạnh Hinh đã coi như là quen chồng hay chiến chinh rồi, Trương Vũ và Khoa Nhĩ chia lìa cũng hơn nửa năm, cho nên sau một hồi mất mác thì cũng khôi phục bình thường, tối thiểu thì biểu hiện ra thế.
Muốn nói ai không buồn nhất, vậy chính là hai bé cưng.
Đại Bảo và Tiểu Bảo tuy cũng nghi hoặc tại sao ông nội đẹp trai lại mất tiêu, nhưng tuổi nhỏ không biết buồn ra sao, huống chi hai bé lại không sao nhớ được, rất nhanh lại bắt đầu tự sướng.
Bộ tư lệnh tinh tế bố trí quân sự nghênh đón thiết huyết nguyên soái xa cách nhiều năm: Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ.
Ánh mắt của Hách Nhĩ rắn rỏi, toàn thân đều là khí tức tiêu điều, nhìn mấy trăm vị sĩ úy, tướng quân dưới đài.
"Chín ngày sau là ngày chúng ta quyết chiến với Lan Đặc tinh hệ, các người sợ không?"
"Không sợ!" Trong mắt của sĩ úy và tướng quân chứa sự kích động, lòng sùng bái khó nén nhìn Hách Nhĩ trên đài, cùng quát to lên.
"Cái gì? Tôi không nghe thấy, lớn giọng chút!" Hách Nhĩ hơi cúi đầu, tay kề sát lỗ tai, lớn tiếng hỏi.
"Không sợ! Không sợ! Không sợ!" Người phía dưới lớn tiếng rống, mặt đỏ, gân xanh trên cổ đều rõ vô cùng.
Hách Nhĩ nghe bọn lính rống ba tiếng vang vọng trên quảng trường, hài lòng nở nụ cười.
"Vậy mới được chứ!" Hách Nhĩ lớn tiếng tán dương, "Đàn ông con trai tinh tế chúng ta cần can đảm và tâm chí mạnh mẽ như vậy, sau người của chúng ta có triệu tỉ tỉ đồng bào chờ chúng ta bảo hộ, chúng ta có thể để cho đám người ba mắt kia làm hại tinh cầu của chúng ta không?"
"Không thể! Không thể! Không thể!"
"Tốt!" Hách Nhĩ lớn tiếng nói: "Dũng cảm, kiên cường, trí tuệ!"
"Dũng cảm, kiên cường, trí tuệ!"
Ngày này quân đội toàn bộ tinh tế cũng bắt đầu triển khai hành động, các đường quân cũng bắt đầu bố trí an bài.
Đồng thời, vũ trụ, chỗ cách tinh tế ba chục ngàn năm ánh sáng.
Khoa Nhĩ nghiên cứu cẩn thận tất cả các bản đồ bố trí canh phòng, lại sửa đổi nhiều lần, cuối cùng thoả mãn với bản đã được sửa.
Chín ngày, thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, tất cả kế hoạch đều phải hoàn chỉnh thực thi nối liền nhau, nếu một chỗ xuất hiện lỗ thủng, thì kế hoạch này cũng sẽ bị mắc cạn, nhìn thấu. Cho nên Khoa Nhĩ phải nghĩ đến tất cả các vấn đề có thể xảy ra, phải cẩn thận mà dò lòng địch, nghiên cứu an bài kế hoạch chiến lược tốt nhất.
Nhìn bản thảo được sửa xong cuối cùng, Khoa Nhĩ lại lật tất cả kế hoạch ở trong đầu một lần, sau khi xác định không có sai lầm, mới tới phòng hội nghị.
Phòng hội nghị đã ngồi đầy người, đa số họ đều bằng tuổi hoặc không xê xích với Khoa Nhĩ bao nhiêu, thế nhưng đều là thân kinh bách chiến, tướng quân kinh nghiệm phong phú, chỉ là quân hàm thượng tướng của Khoa Nhĩ là cao nhất, mà những người khác đều là thiếu tướng, trung tướng mà thôi.
"Bây giờ bắt đầu họp." Khoa Nhĩ đưa từng tư liệu cho các tướng quân đang ngồi.
"Đây là kế hoạch tôi mới vừa lập ra, mọi người có thể xem xem có gì muốn bổ sung không." Mắt Khoa Nhĩ mang theo tơ máu, đây là do cả ngày không nghỉ ngơi, nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, Khoa Nhĩ thản nhiên nhìn đồng sự kiểm tra, ngón tay gõ nhẹ trên bàn.
"Không có..." Một thiếu tướng tuổi còn trẻ lên tiếng đầu tiên. Khoa Nhĩ là thượng tướng xuất sắc nhất cùng tuổi, kế hoạch anh bố trí từ trước đến nay đều chặt chẽ, chưa từng xuất hiện lỗi, tự mình muốn moi ra khuyết điểm cũng rất khó.
"Không có..."
"Không có..."
...
Sau khi mọi người nhất trí không có ý kiến, Khoa Nhĩ nhìn về phía tất cả thành viên đang ngồi.
"Chín ngày sau là trận chiến sống còn, có thể liên quan tới cuộc sống an ổn sau này của chúng ta." Từ trước đến nay Khoa Nhĩ nói rất ngắn gọn, không nói nhảm: "Nếu mấy người ai thấy sợ thì bây giờ có thể đi, bởi vì tooi không thể bảo đảm đến lúc đó có xuất hiện thương vong hay không."
... Tất cả mọi người đều giữ im lặng, chiến tranh trước mặt, không ai bằng lòng làm kẻ đào ngũ.
"Tốt." Khoa Nhĩ chỉ tùy ý quét mắt qua phòng hội nghị một lần: "Từ giờ trở đi nghiên cứu kế hoạch của tôi, cẩn thận tỉ mỉ chấp hành yêu cầu của tôi một cách tuyệt đối."
"Tôi không cho phép xuất hiện bất kỳ một chút sơ suất nào, nghe rõ không?"
"Vâng! Thượng tướng!" Tất cả mọi người đứng lên, lớn tiếng bảo đảm.
"Ừ, tan họp." Khoa Nhĩ đứng lên: "Bắt đầu làm việc."
Trời sao mênh mông luôn xinh đẹp lại rung động, nhưng ai có thể nghĩ tới trời sao này cũng tràn đầy mùi giết chóc chứ? Xuyên qua cửa sổ phi thuyền Khoa Nhĩ nhìn về phía vũ trụ trời sao thần bí, nghĩ.