Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 59: Quyết chiến



"Giám thị tốt từng phi thuyền cập bến, các chỗ bến tàu." Mệnh lệnh phát ra từ quân bộ bắt đầu kéo dài đến mỗi một góc, tất cả mọi người, đều đâu vào đấy chuẩn bị công tác, làm xong phòng ngự. Trái tim tất cả mọi người đều buộc chặt, lẳng lặng chờ đợi chiến hào vang lên.

Tám ngày sau.

"Nhận được báo cáo của thám tử, Lan Đặc tinh hệ phái đi một nhóm lớn phi thuyền lái tới phía của tinh tế."

"Nhận được báo cáo từ phía trước, lần này Lan Đặc tinh hệ phái chiến giáp X-1202L mới nhất, giá trị hỏa lực của nó có thể sánh với sức chiến đấu của bốn phi thuyền tổng hợp lại..."

"Nhận được báo cáo của thám tử..."

Trong vũ trụ tinh không, Khoa Nhĩ ngồi ngay ngắn ở trên ghế trong phòng hội nghị nghe các vệ binh báo cáo, ánh mắt nghiêm nghị.

"Xem ra Lan Đặc tinh hệ đã bị lừa." Tây Tư cười cười nói với Khoa Nhĩ, phái ra nhiều phi thuyền như vậy, ngay cả số chiến giáp kiểu mới nhất cũng phái ra, xem ra ôm niềm tin tất thắng rồi.

"Ừ." Khoa Nhĩ chỉ gật đầu.

Nghĩ đến mấy hôm trước Ai Duy Ngang bên Lan Đặc tinh hệ phát quang não tới mình, Khoa Nhĩ chỉ cười nhạt một hồi.

"Khoa Nhĩ thượng tướng, đã lâu chúng ta không gặp, cậu và cha cậu đều là dũng sĩ như nhau, tôi rất kính phục." Ai Duy Ngang lười biếng ngồi trên ghế, lắc chén rượu trong tay, dịch thể đỏ tươi thoáng như máu, Khoa Nhĩ thờ ơ lạnh nhạt.

"Quên nói nữa, tôi nghĩ cậu cũng nhận được tin rồi nhỉ? Vợ cậu và mẹ cậu đều ở trên tay của tôi, thấy sao nào? Có bất ngờ không nào?" Ai Duy Ngang cười " Ha ha ha", sắc mặt run run dữ tợn.

"Nói đi, ông muốn thế nào?" Khoa Nhĩ lạnh lùng hỏi, mặc dù biết vợ và mẹ bình an vô sự, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến nếu không phải mình và cha thiết lập sẵn kế hoạch trước, vậy thì mẹ và Trương Vũ cũng sẽ bị người ba mắt đáng chết này bắt cóc, trong lòng Khoa Nhĩ khó nén tức giận.

"Tôi biết người của gia tộc Bái Đức Lỗ các cậu trước giờ đều si tình và hiếu thuận,"Ai Duy Ngang cũng mặc kệ ánh mắt lạnh lùng của Khoa Nhĩ, tương phản với Khoa Nhĩ đang tức giận, trong lòng của hắn ngược lại lại thoải mái, điều này càng chứng minh rằng mẹ và vợ của anh quả thực mất tích? Ha hả, Đa Lợi Đạt cừ lắm, đợi trận chiến này kết thúc, nhất định phải tưởng thưởng cho hắn ta thật tốt! Ai Duy Ngang híp mắt: "Tôi biết trong lòng cậu bây giờ nhất định là hận không thể lột da tôi nhỉ?"

Ai Duy Ngang làm bộ không nhìn thấy không nhìn thấy ánh mắt quả thực có thể hóa thành thực chất của Khoa Nhĩ: "Ha hả, tôi hiểu tôi hiểu, thật ra cậu muốn cứu họ rất đơn giản."

"Chỉ cần cậu bằng lòng giao cho tôi tất cả bản đồ bố trí canh phòng của tinh tế bọn cậu, chắc chắn tôi sẽ thả họ, hơn nữa,"Con mắt thứ ba của Ai Duy Ngang bắt đầu biến đổi ánh mắt, bớt sâu đi, giọng nói lẩm bẩm mê hoặc Khoa Nhĩ: "Sau khi chuyện thành rồi, tôi nhất định sẽ tôn sùng cậu làm khách quý, đảm bảo vinh hoa phú quý cho cậu, đến lúc đó cậu và vợ cậu muốn đi nơi nào thì liền đi nơi đó, so với cậu bây giờ làm một thượng tướng nho nhỏ tốt hơn nhiều, đúng không?"

Theo giọng nói thay đổi của Ai Duy Ngang, ánh mắt Khoa Nhĩ bắt đầu thay đổi theo, dần dần từ rõ ràng sang hơi loạn, cuối cùng có hơi đần độn.

"Muốn bản đồ bố trí canh phòng?" Khoa Nhĩ lẩm bẩm lặp lại.

"Đúng vậy, Khoa Nhĩ thượng tướng, giao bản đồ bố trí canh phòng cho tôi....." Con mắt thứ ba của Ai Duy Ngang phát ra vầng sáng nhàn nhạt quỷ dị, nhìn kỹ thì như ngàn vạn ngôi sao lóe lên, khiến người ta sa vào.

"Được." Động tác của Khoa Nhĩ ngừng theo, mở cái túi quân sự chữ U mang theo bên người ra, gửi đến quang não cho Ai Duy Ngang.

"Cậu làm tốt lắm, Khoa Nhĩ." Ai Duy Ngang kiềm chế tâm tình kích động lại, thấp giọng khích lệ, Khoa Nhĩ không hổ là thượng tướng nổi danh tinh tế, lực ý chí cứng cỏi, dị năng thôi miên của hắn có thể tùy ý thôi miên bất kỳ một thứ có trí khôn nào, không nghĩ tới dị năng của mình phải mở đến mức mạnh nhất, mới miễn cưỡng thôi miên được đối phương. Hơn nữa thời gian còn không dài: "Được rồi, Khoa Nhĩ, cậu phải quên việc hôm nay đi, mọi thứ chưa từng xảy ra."

Cúp quang não, Khoa Nhĩ lập tức liền ngồi liệt xuống ghế, dị năng thôi miên của Ai Duy Ngang quá lợi hại, nếu không phải anh đã kịp chuẩn bị, nói không chừng anh đã bị thôi miên. Khoa Nhĩ nhíu mày một cái, hậu bối rất cừ, may mắn, lừa được Ai Duy Ngang.

Khoa Nhĩ lấy lại tinh thần, nhìn chỉ lệnh của tướng quân.

"Dựa theo kế hoạch, tất cả mọi người bố trí xong chưa?"

"Thưa thượng tướng, đều bố trí xong!" Trong phòng hội nghị, tất cả tướng quân trẻ tuổi, sĩ quan cấp uý đều đứng lên lớn tiếng trả lời.

"Tốt!" Khoa Nhĩ trầm giọng gật đầu: "Chiến dịch ngày mai là một trận chiến có quy mô lớn nhất mà thế hệ này của là chúng ta từng trải."

"Chỉ được thắng không được bại! Nghe rõ không?"

"Nghe rõ!" Mọi người đồng thanh lớn tiếng trả lời.

"Được rồi, đi thủ vững cương vị của mình đi!!" Khoa Nhĩ vung tay lên, "Giải tán!"

Lan Đặc tinh hệ.

Hầu gái diêm dúa lòe loẹt cung kính mặc quân trang cho thượng tướng Ai Duy Ngang, tỉ mỉ cài chắc từng khuy áo. Ai Duy Ngang hưởng thụ từng khoảng thời gian xuất chinh, hắn thấy thời gian xuất chinh tựa như chinh phục một mỹ nữ kiêu căng khó thuần, mỗi một lần thắng lợi tựa như thuần phục mỹ nữ này rồi tận tình cuồng hoan chè chén. Ai Duy Ngang cũng không che giấu sự nhiệt tình yêu thương của hắn đối với mỹ nữ, thích con gái và rượu ngon chính là thú vui lớn nhất trong đời của Ai Duy Ngang. Ai Duy Ngang tinh tế vuốt ve làn da mềm mại của hầu gái xinh đẹp, vuốt ve, quanh co sờ mó mỗi một tấc da thịt của hầu gái.

Nếu không phải là sẽ phải xuất phát, tất nhiên là Ai Duy Ngang muốn ôm lấy hầu gái để phát tiết lửa dục. Nhưng, nghĩ đến mình đánh một trận thế nào cũng thắng, vì bản đồ bố trí canh phòng đã vào tay mình, còn sợ thua à? Ha ha ha

Ai Duy Ngang bóp cái ngực cao vút của hầu gái một cái: "Tắm cho sạch vào rồi chờ bản nguyên soái trở về, ha ha ha..."

Hầu gái đỏ mặt, lẳng lơ thấp giọng đáp: "Dạ, nguyên soái."

Ai Duy Ngang tiếp quang não: "Đa Lợi Đạt, tình huống chỗ cậu sao rồi?"

"Thưa nguyên soái, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, bây giờ chỉ còn xuất phát nữa thôi!" Người đàn ông ba mắt cung kính trả lời.

"Ừm, tốt, tất cả chấp hành theo kế hoạch." Ai Duy Ngang hài lòng gật đầu, dừng một chút lại nói: "Hai người kia của trói buộc Bái Đức Lỗ cậu quản tốt cho tôi, còn Lai Lạp Uy Nhĩ kia, cậu có thể quẳng đi rồi, giữ lại thành phiền toái." Ngược lại tư liệu mình cũng tóm được rồi, Lai Lạp Uy Nhĩ cũng không còn giá trị.

"Vâng, nguyên soái!" Đa Lợi Đạt âm độc gật đầu, không cần nguyên soái phân phó, hai người nhà Bái Đức Lỗ mình cũng biết phải trông kỹ, đây chính là liên quan tới tài sản và mạng của mình, còn Lai Lạp Uy Nhĩ, mình lại hầu hạ tựa cháu trai thời gian dài như thế cũng chỉ lộ ra tí xíu manh mối, tốt xấu gì thì mình cũng là là một tướng quân ở Lan Đặc tinh hệ, nói thế nào cũng được vạn dân kính ngưỡng, kết quả ở tinh tế lại bị tức con chem như vầy, quả là nếu không giết thì khó có thể giải mối hận trong lòng của mình!

"Được rồi, cậu có thể chuẩn bị." Ai Duy Ngang khó được thái độ ôn hòa một lần, đóng quang não.

"Vâng, nguyên soái đại nhân."

Đa Lợi Đạt thấy Ai Duy Ngang đóng quang não, trong lòng nhất thời âm u, suy nghĩ một chút, hắn cười âm hiểm.

"Lạp Sa Đức!" Đa Lợi Đạt hô, Lạp Sa Đức chính là người đàn ông tướng mạo bỉ ổi, đối với kẻ lập công lớn này, Đa Lợi Đạt cũng không có ý tiếc tài, đối với thuộc hạ đoạt danh tiếng của mình, Đa Lợi Đạt không ưa.

"Đây, lão đại." Lời vừa dứt, Lạp Sa Đức liền chạy vào, "Lão đại ngài nói chuyện với Nguyên soái xong rồi à?"

"Ừ, nói xong rồi, nguyên soái nói hắn phải thưởng cho mày thật tốt, mày phải biểu hiện tốt một chút đấy!"

"Lão đại thực quá khen rồi, còn không phải là lão đại ngài dạy tốt à? Nếu không nào có em ngày hôm nay?" Lạp Sa Đức khiêm tốn nịnh bợ Đa Lợi Đạt, thấy Đa Lợi Đạt bị lay động bởi rắm ngựa của mình, khóe miệng nhếch lên ý cười, thừa cơ sấn tới hỏi: "Nguyên soái có nói chừng nào chúng ta xuất phát không ạ? Em đợi ở chỗ này đủ rồi."

"Ha ha ha, nguyên soái nói, xuất phát chúng ta có thể xuất phát, thừa dịp bọn hắn bây giờ đều phòng ngự chung quanh, chúng ta liền trực tiếp xuất phát." Đa Lợi Đạt cười híp mắt nói trở lại: "Không nghĩ tới thằng như mày lại còn là một người lưu luyến gia đình, tinh tế phồn hoa như thế mày không thương, vậy mà lại thích cái chỗ rách của bọn tao?!"

"Lão đại nói đùa, còn không phải là bởi vì trong nhà có người yêu chờ em về sao!" Lạp Sa Đức ngượng ngùng gãi đầu.

"Ha ha, thì ra là nguyên nhân này!" Đa Lợi Đạt ngoài miệng cười, trong lòng khinh bỉ, quả nhiên là một thằng không ra gì, gái trên Lan Đặc tinh hệ so với gái nuột thướt tha trên tinh tế, quả thực đều là tinh tinh, cường tráng thô lỗ. Em gái mềm mại đếch gì, đều phải ngàn chọn vạn chọn, đều thuộc về người xã hội thượng lưu hưởng dụng. Thằng này tới tinh tế rồi thì hưởng thụ tốt mỹ nữ dịu dàng trên tinh tế đi sao còn muốn "Đại tinh tinh" ở nhà? Qủa là một thằng ngu!

"Bây giờ giao cho mày một nhiệm vụ, nếu mày hoàn thành thì mày có thể về nhà gặp người yêu của mày, nếu làm không xong, vậy thì chúng ta sẽ bị nhốt lại đây!!" Đa Lợi Đạt nói không đàng hoàng, nhận là tốt.

"Nhiệm vụ gì? Lão đại, ngài trực tiếp phân phó đi!!" Lạp Sa Đức nắm đầu, vội hỏi.

"Mày giết Lai Lạp Uy Nhĩ đi!" Đa Lợi Đạt thấp giọng nói: "Giết hắn, đây là mệnh lệnh của nguyên soái."

"Vậy à?" Ánh mắt của Lạp Sa Đức lóe lên tia sáng, nhanh đến nỗi Đa Lợi Đạt tưởng là ảo giác: "Việc này không được đâu?!"

"Có gì không được?" Đa Lợi Đạt nổi giận nói: "Sao thế mày muốn làm trái với mệnh lệnh của nguyên soái à? Chờ đã, mày muốn làm gì? Mày muốn.... "

Đa Lợi Đạt mang theo ánh mắt không thể tin nhìn Lạp Sa Đức, mình vẫn chưa kịp ra tay, sao lại....

Lạp Sa Đức khinh miệt cười một cái, nhìn Đa Lợi Đạt ngã xuống đất. Đi lên trước đá Đa Lợi Đạt hai cái. Đa Lợi Đạt không có bất kỳ phản ứng gì.

"Tao muốn làm gì hả?" Lạp Sa Đức tự tay vỗ vỗ mặt của Đa Lợi Đạt: "Đương nhiên là chiếm rồi!"

"Lão đại, giải quyết rồi sao?" Một nam một nữ bước vào, nhìn thi thể trên đất, cô gái "chậc chậc" cảm khái: "Tướng mạo của người Lan Đặc tinh hệ lạ ghê, lại là ba con mắt, cũng không biết hắn dựa vào con mắt thừa đó để làm gì?!"

"Được rồi, đừng càu nhàu nữa." Lạp Sa Đức cảnh cáo nhìn thoáng qua cô gái: "Người bên ngoài giải quyết rồi sao?"

"Thưa đội trưởng, đều giải quyết rồi." Cô gái thay đổi vẻ mặt cười đùa, trả lời.

"Ừ, vậy là tốt rồi." Lạp Sa Đức gật đầu: "Tộc trưởng Lai Lạp đâu?"

"Hắn đi rồi." Chàng trai kế bên trả lời: "Hình như là hắn tới phủ của Mạc Lý trưởng lão rồi, không biết là đi làm gì nữa."

"Chao ôi, sao mày đần vậy, tất nhiên là đi gặp vợ hắn chứ gì nữa!" Cô gái trừng mắt chàng trai một cái, không nhịn được nói.

"Ủa, tao nhớ là Uy Nhĩ phu nhân đã qua đời rồi mà, sao lại lòi ra một phu nhân nữa?"

"....." -_-^ đổ mồ hôi.

"Mày không coi tin tức sao? Không phải là lại có một người mang thai sao? Người đó chính là vợ mới của gia tộc Uy Nhĩ!"

"Bây giờ làm sao?" Cô gái rầu rỉ đánh một quyền chậm rì lên ngực của chàng trai, "Thật là, nếu như lỡ chuyện lớn, mày chịu đi á!"

"Được rồi!" Lạp Sa Đức nhíu mày ngăn lại: "Bây giwof chúng ta mau chạy tới căn cứ, hoàn thành xong nhiệm vụ trước."

"Vâng! Đội trưởng!"