Tinh Thần Châu

Chương 1014: Minh Tuyết



Trong lúc đang nói chuyện, lại thêm tiếng "bang bang" truyền tới, chấn đến Dược Thiên Sầu lảo đảo ngã lên trên lóp màng trong người Thận Vưu, chỉ nghe Thận Vưu cười khổ nói: "Hiện tại các ngươi đi ra ngoài rất dễ bị người của Đại Tuyết sơn phát hiện, để ta nghĩ biện pháp, xem có thể chạy thoát khỏi hắn hay không."
 
Sở dĩ Thận Vưu phải tận hết trách nhiệm như vậy cũng vì không có biện pháp, bên trong thân thể bị Dược Thiên Sầu hạ cấm chế còn chưa được giải khai, hai người khác có gặp chuyện không may hắn cũng không quan tâm, nhưng Dược Thiên Sầu không thể xảy ra chuyện a! Nếu tên gia hỏa này xảy ra chuyện, chính mình cũng chơi xong, cho nên không tận trách nhiệm cũng không được.
 
"Biện pháp cái rắm!" Dược Thiên Sầu bị chàng đụng vào người Thận Vưu đến gương mặt đen thui, giận dữ hét: "Mở ra cho lão tử, làm thịt hắn là biện pháp tốt nhất. Nếu không mở ra lão tử sẽ đánh thủng một lỗ đi ra."
 
"Được rồi!" Thận Vưu không đường chọn lựa, rất nhanh vừa lướt đi vừa cấp tốc mở ra một lỗ hổng, kỳ quái chính là dòng nước bên ngoài vẫn bị cách trở không chảy vào trong.
 
"Đừng cho hắn có cơ hội chạy." Dược Thiên Sầu hướng hai người còn lại ném một câu liền không thấy bóng người. Gần như đồng thời khi Dược Thiên Sầu lách ra ngoài, Thương Vân Tín cùng Đinh Tương gương mặt thật âm trầm đi theo, bị người chơi thâm như vậy, mặc cho ai cũng sẽ không cao hứng.
 
Trong nước sông Minh Hà lạnh lẽo đen kịt, Dược Thiên Sầu vừa đi ra lập tức nhìn thấy được một con Minh Hà Hắc Lý dài tới gần hai mươi thước, đang hướng phía trước bơi tới, không cần nói, nhất định là Ly Cung thái tử Ly Trung không thể nghi ngờ.
 
Ly Trung vừa nhìn thấy vỏ sò mở ra, thì lập tức biết có người sẽ đi ra, gần như không chút chần chờ cấp tốc chuyển phương hướng, trực tiếp thoán ra khỏi Minh Hà, hóa thành hình người liên tục thuấn di trên không trung, biến mất ngay vực thẳm Tuyết sơn phía trước. Ngoại trừ tốc độ trong nước nhanh hơn, đây cũng chỉ sợ chính là nguyên nhân hắn dám chủ động khiêu khích.
 
Tốc độ của Dược Thiên Sầu ở trong nước tuy rằng thật nhanh, nhưng đã bị đối phương chiếm tiên cơ, chờ khi hắn vừa đi ra Minh Hà, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ly Trung. Thương Vân Tín và Đinh Tương cũng nhanh chóng ra tới, ánh mắt hai người nhìn về phía Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc, thấy được tốc độ xuyên toa trong nước của Dược Thiên Sầu, không nghĩ tới hắn ở trong nước lại có thể dùng tốc độ di chuyển nhanh tới như vậy. Họ không biết Dược Thiên Sầu tu luyện Thủy quyết, tốc độ trong nước cũng không chậm hơn loài cá.
 
Hai người ở trên không trung quét mắt khắp chung quanh một phen, Thương Vân Tín trầm giọng hỏi: "Người đi đâu rồi?"
 
Khuôn mặt Dược Thiên Sầu thật âm mai nhìn quanh bốn phía nói: "Không biết! Nhưng hắn chạy lên bờ chỉ có mục đích dẫn dụ chúng ta đi lên, muốn để chủ nhân nơi này phát hiện chúng ta. Nhưng nếu như vậy cũng không chạy xa, hắn phải hiểu rõ nếu rời khỏi nước bằng vào tốc độ sẽ không chạy khỏi sự truy sát của cao thủ như ngươi, chỉ đoán là đã trốn vào địa phương nào đó."
 
Hai người kia gật đầu, đối với sự phân tích của hắn thật đồng ý. Thương Vân Tín lại liếc mắt nhìn bốn phía trầm giọng nói: "Nơi này là Minh Giới, chúng ta lại không quen thuộc bằng hắn, có một tên âm hiểm như vậy ở phía sau tính toán, để lâu sẽ là họa hại, chúng ta phân ra đi loại trừ hắn."
 
Ngay lúc này Thận Vưu cũng đã hóa thành hình người đi tới, bay tới trước mặt ba người cười khổ nói: "Chúng ta nên nhân hiện tại lập tức xuống Minh Hà để rời khỏi thôi! Nếu không chờ Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu phát hiện được, đến lúc đó các ngươi có muốn chạy cũng không chạy được nữa."
 
Thương Vân Tín đối với lời này không quan tâm, mặc dù hắn không muốn trêu chọc phiền phức, thế nhưng hiện tại hắn tự tin đối với thực lực của chính mình, không đến mức phải sợ Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu. Mà Đinh Tương lại có chút do dự, ra vẻ không muốn vì ân oán của người khác làm liên lụy tới chính mình cũng đánh mất luôn tính mạng.
 
"Đi? Chạy đi đâu?" Dược Thiên Sầu trừng mắt nhìn Thận Vưu lại liếc mắt nhìn quanh bốn phía nói: "Hắn sáng tỏ là muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, ngươi có tin chúng ta vừa bước chân xuống nước, hắn lập tức sẽ đuổi theo chúng ta đảo loạn, mãi cho đến khi Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu phát hiện được chúng ta mới thôi...
 
Lời này vừa nói rạ, ánh mắt Thương Vân Tín cùng Đinh Tương sáng lên, Dược Thiên Sầu cũng ngây rạ, ba người đưa mắt nhìn nhau cùng nảy sinh một kế, đó chính là giả vờ rời đi, dẫn dụ Ly Trung ra tru sát!
 
Nhưng ngay khi kế sách còn chưa thực hiện, lỗ tai bốn người chợt động, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên vô số đốm xám từ trên không trung phiêu phiêu bay xuống.
 
Đốm xám bay xuống thật gần mới phát hiện là màu trắng, không ngờ là tuyết rơi, tuyết thật lớn! Tuyết thật dày rơi xuống Minh Hà cùng hai bên bờ, đầy khắp trong núi đồi, mơ hồ có thể nghe được thanh âm sàn sạt...
 
"Sao đột nhiên tuyết rơi?" Dược Thiên Sầu giật mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Thận Vưu nhìn quanh bốn phía nói: "
Hay là Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu đã phát hiện chúng ta?" Lời này nói ra làm ba người kia không kìm lòng được cảnh giác nhìn quanh, Thương Vân Tín nhịn không được hừ lạnh nói: "Đã như vậy, cũng không cần chơi đùa quỷ kế gì cả, phân ra tìm, tên gia hỏa kia khẳng định trốn ở gần đây, nói không chừng đang nhìn chúng ta, trước tiên tìm ra làm thịt hắn, sau đó ứng phó Tuyết Hoàng Tuyết Hậu." Nói xong vừa phóng xuất thần thức điều tra bốn phía, cũng đã phi ra ngoài, quả nhiên là cao nhân lớn mật.
 
Dược Thiên Sầu không còn lời gì để nói, lão gia hỏa này có chút tự tin quá mức, hiện tại còn chưa xác định có đúng là bị Tuyết Hoàng Tuyết Hậu phát hiện được hay không, hà tất có biện pháp tốt không cần, mà lại đi dùng phương pháp ngu ngốc đó. Nhưng nếu đã như vậy, chỉ đành than thở một hơi nói với Thận Vưu: "Ta và Đinh trưởng lão đi qua bờ đối diện tìm, ngươi canh giữ nơi này, không nên cho Ly Trung thừa cơ hội chạy vào trong sông."
 
"
Việc này...Thận Vưu do dự cười khổ nói: "Ta làm sao dám động thủ đối với thái tử Ly Cung, nếu không ta sẽ bày Thận Vụ đại trận ngay đoạn sông này, nếu như hắn thực sự muốn trốn vào Minh Hà, nhiều ít sẽ bị Thận Vụ đại trận của ta vây khốn một hồi, còn nên làm thế nào, các ngươi tự mình giải quyết thôi!"
 
Mẹ nó! Làm như vậy có khác gì động thủ! Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn: "Tùy ngươi thôi, tóm lại không được cho hắn trốn vào Minh Hà bỏ chạy, nếu không bắt ngươi thay thế." Hắn lập tức phi về bờ đối diện, bắt đầu phóng xuất ra thần thức lục soát từng chút một.
 
Đinh Tương có chút không còn đường chọn lựa đi theo qua, cùng Dược Thiên Sầu phân ra hai hướng lục soát. Kỳ thật hắn không muốn kết thù với Ly Cung, nhiều ít thật hối hận đã cùng đi chung đường, nhưng nếu đã đi tới nông nỗi này, bản thân đang ở ngay giữa Đại Tuyết sơn, nếu không cùng hai tên gia hỏa này đi chung đường, nói không chừng sẽ bị hai người ném bỏ, hắn không dám nắm chắc có thể một mình rời khỏi Đại Tuyết sơn mang mang này.
 
Thận Vưu lao xuống sông cấp tốc phóng thích từng đám đám sương xám, tràn khắp hai bờ Minh Hà...
 
Nhưng Ly Trung dám một mình gây hấn, tất phải có điều cậy vào, nếu không sẽ không có ai lấy chính tính mạng của mình đem ra nói giỡn. Đám sương màu xám phong tỏa khắp mặt sông, tuyết lớn liền sái sái phi dương rơi xuống hai bờ Minh Hà, ba người tìm tòi trong phương viên vài dặm, kết quả vẫn không phát hiện được chút dấu
 
Vết của Ly Trung. Dự đoán Ly Trung có trốn cũng không được quá xa, ba người lại phẫn nộ hội hợp trên khoảng không Minh Hà...
 
Chuyện tới nước này cả ba người cũng không có biện pháp, thế nhưng ba người có chín thành chắc chắn hắn đang trốn ở địa phương không xa, một mình không biết hắn đã thi triển thủ đoạn gì mà có khả năng trốn khỏi sự lục soát của mọi người. Phí một phen công sức cũng vô ích, bất đắc dĩ ba người âm thầm truyền âm bàn bạc một trận, cuối cùng vẫn quyết định sử dụng biện pháp trước đó, giả vờ rời khỏi để dẫn dụ tên gia hỏa kia ra. Ngay khi Thận Vưu vừa thu hồi thận vụ chuấn bị hóa thành nguyên hình, từ xa xa truyền tới thanh âm đinh linh đinh linh thật thanh thúy, mọi người ngần ra, ánh mắt cùng xuyên qua màn tuyết nhìn ra phía sau núi tuyết. "Đinh linh đinh linh" Thanh âm thanh thúy không ngừng truyền tới, không bao lâu, một nữ tử mặc bạch cừu váy dài thướt tha xuất hiện, nhẹ như lông tơ rơi lên trên núi tuyết, trên đầu đội một chiếc mũ cừu nhung mao, mái tóc đen nhánh buông xõa phiêu vũ dưới cơn gió.
 
Chỉ thấy hình như nàng đang tìm gì đó, bước chậm trên núi tuyết, dây lưng đeo một cái chuông nhỏ cỡ nửa ngón cái, theo nàng di động, một mực phát ra thanh âm "đinh linh đinh linh" thật thanh thúy vui tai.
 
Thiểu nữ đi tới trên băng nhai ở mép núi thì dừng lại, tựa hồ đã phát hiện vật gì, cúi người xuống giống như muốn hái thứ gì đó, là một đóa hoa trắng tinh giống như Tuyết Liên, đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó nhẹ cười bỏ vào trong thủ trạc.
 
Một trận gió mạnh thổi tới, bọc theo băng tuyết thổi lên vùng cổ được vây kín, thiếu nữ ngẳng đầu nhìn lên bầu trời đêm rơi đầy tuyết, tùy ý cho tuyết điểm điểm va chạm lên chính khuôn mặt của mình. Thậm chí nàng còn vươn đầu lưỡi tươi hồng liếm liếm nhẹ hoa tuyết rơi trên môi, sau đó mở rộng hai cánh tay đón lấy tuyết rơi xoay tròn trên đỉnh núi, chiếc váy dài bằng bạch cừu tung bay như hồ điệp, chiếc chuông treo trên thắt lưng lại liên tục "đinh linh đinh linh" vang lên.
 
Đại tuyết tung bay, đêm đen cô tịch, núi tuyết cô tịch, thiểu nữ cô tịch một mình nhảy múa, gió tuyết mang theo thanh âm sàn sạt hỗn hợp với chiếc chuông "đinh linh đinh linh" vang lên, làm cho người ta có loại cảm giác thê mỹ. Trên khoảng không Minh Hà, mấy người Dược Thiên Sầu nhìn đến ngây người, chỉ cảm giác thiếu nữ kia phảng phất là băng tuyết tiên tử từ trên trời giáng xuống, từ trên người nàng không nhìn thấy chút khí tức khói lửa, chỉ là sự duy mỹ siêu phàm thoát tục, đẹp tới mức làm người phải kinh tâm trợn mắt, lại áy náy tâm động...
 
Thiểu nữ xoay tròn vài vòng, đột nhiên dừng ngay tại chỗ, ánh mắt lăng lăng nhìn mấy người đang đứng lơ lửng trên Minh Hà, ra vẻ hiện tại mới phát hiện có người đang nhìn mình, đôi cánh tay cũng bỏ xuống, thanh âm "đinh linh đinh linh" cũng tùy theo biến mất. Biểu tình trên khuôn mặt thiếu nữ hiện lên một tia ngượng ngùng, tựa hồ vì bị người nhìn thấy sự phóng túng của mình mà xấu hổ. Đợi sau khi bình phục lại tâm tình phức tạp, nàng vươn một cánh tay, nhẹ nhàng xuyên qua màn tuyết bay tới, rơi lên bên bờ Minh Hà, nhìn mấy người trên không trung.
 
Ban đầu mấy người kia nhìn thấy nàng còn có vẻ cảnh giác, đợi sau khi phát hiện bất quá nàng chỉ có tu vi mình Tôn sơ kỳ, lại âm thầm dàn xếp lẫn nhau, nhất thời đều yên tâm, lại bay xuống trước mặt thiếu nữ.
 
Lúc này đứng đối diện, mọi người mới hoàn toàn nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, phần duy mỹ siêu phàm thoát tục tựa hồ chỉ tăng thêm mà không giảm, nhưng có vẻ gầy yếu, nhất là đôi má oánh nhuận sáng bóng lại hàm chứ vẻ hồng hồng như bệnh hoạn, làm cho người ta có cảm giác thân thế nàng yếu ớt nhiều bệnh.
 
Bên trong Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm, tuyết dày không lối, một mành ngân trang bao phủ, chỉ có vài người đang đứng ngay bờ Minh Hà là mặc quần áo mong manh. Mấy người thật đang đoán thân phận của thiếu nữ, thiếu nữ giống như từ trong mộng huyễn đi ra đang liếc mắt nhìn mọi người, hơi nhíu mày nhẹ nói: "Người trong Tiên giới sao lại dám tới đây? Các ngươi hãy mau đi thôi! Chậm trễ muốn đi cũng không kịp nữa."
 
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
 
— QUẢNG CÁO —