Tử Y le lười mỉm cười hành lễ với Lộ Nghiên Thanh, Phù Dung không nhận thức ai, nhưng vẫn đi theo hành lễ.
"Lộng Trúc, vị cô nương này là? " Lộ Nghiên Thanh liếc mắt quan sát Phù Dung, không giải thích được nói.
Lộng Trúc ha ha cười nói: "Nàng tên là Phù Dung, là đệ tử của một vị lão hữu, theo ta tới kiến thức về hội Tụ Bảo Bồn. "
Bằng hữu của Lộng Trúc cũng không ít, nhưng có thể gọi là lão hữu cũng không nhiều. Ánh mắt quan sát của Lộ Nghiên Thanh đột nhiên dừng lại trên thắt lung của Phù Dung, ngay trên khối ngọc bội màu đen hoa vãn cổ xưa, thình lình có khắc một chữ "Tất" khiến cho người ta run như cầy sấy.
Đệ tử của lão hữu Lộng Trúc? Lộ Nghiên Thanh chợt hô hấp gấp gáp, khối ngọc bội này nàng không phải nhìn thấy lần đầu tiên, hôm nay lại đeo trên người của vị nữ nhân ngượng ngùng này, vậy sư phụ của nàng là...
"Thì ra là Phù Dung cô nương. " Lộ Nghiên Thanh chợt xoay đầu, chủ động hướng một hậu bối chào hỏi thật hiếm thấy.
Lúc ở Đại Ương quốc Tân Lão Tam từng gặp qua Phù Dung, thế nhưng chưa từng nói chuyện gì nhiều, lúc đó nha đầu xen lẫn trong mấy người Lộng Trúc, hắn cũng không cảm giác có gì kỳ quái. Bất quá lúc này thấy sư phụ coi trọng như vậy, nhiều ít liền có chút hiếu kỳ.
Tư Không Tuyệt cũng không phải người mù, tự nhiên cũng nhìn thấy được khối ngọc bội, khối ngọc bội này hắn cũng đã từng gặp qua. Con ngươi hắn chợt co rụt lại, thần tình trên mặt chợt co quắp, nhìn Phù Dung gian nan nuốt nước bọt, thật hiếm thấy hướng Phù Dung chắp tay nói: "Nguyên lai là Phù Dung cô nương. "
Sáu gã đệ tử cũng không phải kẻ ngu si, đồng dạng cảm giác được bầu không khí có chút không thích họp, Tư Không Tuyệt lại chủ động hành lễ đối với một vãn bối? Ánh mắt sáu người cũng kinh nghi bất định rod vào trên người Phù Dung, ai vậy nha?
Phù Dung có chút nhút nhát hướng hai người nhất nhất đáp lễ, nàng không hề hay biết khối ngọc bội trên thắt lung ý nghĩa thế nào, không hề hay biết áp lực đối với nhừng người nhận thức khối ngọc bội đó lớn đến bao nhiêu!
Lộng Trúc bàng quan quan sát, hắn thực sự vô cùng thỏa mãn. Hắn rất bội phục mình đã lợi dụng Dược Thiên Sầu để câu dẫn Phù Dung đi ra, sau đó lại lợi dụng Phù Dung từ chỗ Tất Trường Xuân lấy được khối ngọc bội, khó có được cơ hội làm cáo mượn oai hùm nha! Hắn hắc hắc cười nói: "Đừng dây dưa ở chỗ này nữa, có chuyện đi vào rồi hãy nói! "
"Mòi! " Tư Không Tuyệt trịnh trọng phất taỵ nói. Sau đó dẫn mấy người đi vào Tụ Bảo Bồn, đoàn người bay thẳng lên đinh núi Thần Tài Phong.
Trên Thần Tài Phong Âm Bách Khang vừa tiễn Ngưu Hữu Đức rời đi được một lát, Tư Không Tuyệt đã dẫn mấy người đi tới. Lộng Trúc thu phi hành pháp khí, lập tức chắp tay cười nói với Âm Bách Khang: "Âm Bách Khang, chúc mừng chúc mừng! Ngươi lại muốn phát tài rồi. "
"Lộng Trúc đã tới. " Âm Bách Khang âm dương quái khí trả lòi một câu, đối với Lộng Trúc hắn luôn luôn không có hảo cảm gì. Người này ỷ vào việc là bạn tốt của Tất Trường Xuân, cho tới bây giờ không hề xem minh vào trong mắt, nếu không phải cố kỵ Tất Trường Xuân, có mấy lần không hài lòng minh đã nghĩ muốn giết chết hắn.
Lộng Trúc cười hắc hắc, cũng không thèm để ý. Thầm nghĩ, biết ngươi không thích gia gia, ngày hôm nay cố ý lộng tới một khắc tinh cho ngươi.
Âm Bách Khang lộ khuôn mặt tươi cười nhìn Lộ Nghiên Thanh, đưa tay cười nói: "Khách hiếm đến, khách hiếm đến! Lộ thần y đại giá quang lâm, Tụ Bảo Bồn của ta rạng rờ mặt mũi, ha hả! "
"m lão ca quá khiêm nhượng, hi vọng không quấy rối mới tốt. " Lộ Nghiên Thanh thi lễ nói.
"Ha hả! Quý khách mời cũng mời không được, làm sao có câu nói quấy rối, ta chi hi vọng ngươi mỗi ngày đều đến quấy rối. " Âm Bách Khang sang sảng cười, ngược lại phân phó Tư Không Tuyệt nói: "ở sườn núi an bài một khu nhà thanh tĩnh một chút, đừng cho người đến quấy rối Lộ thần y. "
Nhừng thế lực khắp nơi đều có địa phương đặt chân của mình tại Tụ Bảo Bồn, Linh Phương Cốc Lộ Nghiên Thanh ở tại Tụ Bảo Bồn cũng không có bất luận cửa hàng gì, tự nhiên không có địa phương đặt chân. Nhưng không thể để cho nhân vật nằm trong tứ đại kỳ nhân tới Tụ Bảo Bồn có phải bỏ tiền ra ở khách sạn nha! Âm Bách Khang còn chưa đến nỗi kém cỏi đến như vậy. Huống chi Lộ Nghiên Thanh còn là một đại mỹ nhân, mặc dù Âm Bách Khang già thì có già một chút, nhưng đối với chuyện hộ hoa vẫn luôn rất có hứng thú.
Trọng yếu nhất chính là người thiếu nhân tình của Lộ Nghiên Thanh trong tu chân giới rất nhiều, bao quát Âm Bách Khang cũng từng thiếu nhân tình của Linh Phương Cốc. Đừng xem người ta vô tranh nhân thế, tu vi cũng không phải đinh cấp, nhưng năng lượng không phải ai cũng có thể khinh thường, về phần có dùng đến hay không thì lại là chuyện khác. Nói đi thì nói lại, có thể được mọi người đề cử làm một trong tử đại kỳ nhân, cũng không có ai là người giản đơn.
"Âm Bách Khang, cũng an bài cho ta một chỗ thanh tĩnh đi! Ngươi xem ta mang theo hai nha đầu, chạy khắp nơi cũng không an toàn. " Lộng Trúc không chút khách khí mở miệng yêu cầu.
Âm Bách Khang lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: "Lộng Trúc tiên sinh giao tế rộng khắp, còn có chuyện không nơi dừng chân? Không phải là nói giỡn đi! " Ý tử lời này chính đang cự tuyệt.
Lộ Nghiên Thanh đứng một bên không nói gì, ánh mắt dưới lớp lụa mỏng xanh nhìn Phù Dung, miệng vừa mấp máy lại khép trở lại. Nàng muốn nói gì đó với Âm Bách Khang, bất quá ngẫm lại thấy không thích họp, ở đây dù sao không phải địa bàn của chính mình, thật không thể thay Âm Bách Khang làm chủ.
"Bỏ đi. " Lộng Trúc làm ra vẻ không tránh được nhún vai, ngược lại như có chút xin lỗi nói với Phù Dung: "Phù Dung, mặt mũi của ta quá nhỏ, làm cho ngươi đi theo chịu ủy khuất. Đi, chúng ta xuống xem khách sạn dưới chân núi còn phòng trống hay không. Tin tưởng tìm cũng sẽ tìm được một gian phòng trống. Tử Y, đi, chúng ta xuống núi. "
"Không sao. " Phù Dung nhược nhược đáp lời, nàng cũng không cho rằng ở trên núi hay dưới núi có gì khác nhau. Phía dưới náo nhiệt, còn chơi vui hơn. Tử Y lại nhìn Âm Bách Khang bĩu môi.
Trong xoang mũi ẢÂm Bách Khang vang lên một tiếng hừ lạnh, Lộng Trúc rõ ràng đang giả vờ thương cảm, Thần Tài Phong của lão phu đâu phải địa phương bất cử ai cũng có thể ở lại?
Thần tình Lộ Nghiên Thanh bên dưới lụa mỏng xanh chợt trở nên quái dị, nàng thế nào có cảm giác Lộng Trúc đang cố ý hãm hại Âm Bách Khang? Nếu ẢÂm Bách Khang thực sự đắc tội người nọ, bằng thủ đoạn sấm sét của người kia chỉ sợ lúc đó có đạo lý cũng không có chỗ để nói, hội Tụ Bảo Bồn sẽ...
Nói đùa sao! Nếu như nữ tử này là đồ đệ của người kia, vậy đắc tội người ta tới mức như vậy, ai dám không để lại mặt mũi cho hắn? Trên trán Tư Không Tuyệt toát mồ hôi lạnh vì hoảng sợ, thì ra sư phụ vẫn còn chưa phát hiện. Hắn liền nhanh chân chắn ngang trước mặt Lộng Trúc, xấu hổ chắp tay nói: "Lộng Trúc tiên sinh, chờ, ta sẽ theo sư phụ thương lượng thương lượng. "
"Không cần, Thần Tài Phong của ngươi không phải địa phương người bình thường có thể ở lại, mặt mũi ba người chúng ta còn mỏng một chút, không dám quấy rối. Để ta mang theo hai nha đầu này xuống dưới tìm chỗ xin dừng chân đi thôi! " Lộng Trúc âm dương quái khí cười lạnh nói. Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ các ngươi chờ coi, đến lúc đó sẽ cho các ngươi nếm mùi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Xuống đường xin ngủ nhờ! Tư Không Tuyệt thiếu chút nữa bị những lời này làm sặc chết, liên tục cười làm lành nói: "Tiên sinh xin chờ..
Còn chưa nói xong, liền nghe Âm Bách Khang quát: "Tư Không, ngươi muốn làm
Gì? " Thật đúng là phản rồi, đệ tử không ngờ dám đối nghịch với sư phụ.
Sư phụ a! Lão nhân gia làm ơn nhìn cho rõ một chút đi a! Tư Không Tuyệt thiếu chút nữa muốn khóc, nhanh truyền âm cho Âm Bách Khang nói: "Sư phụ, ngài xem trên người vị cô nương tên Phù Dung, khối ngọc bội trên thắt lung nàng, hình như đệ tử từng gặp qua ở đâu. "
Sự tình nháo đến nước này, hắn cũng không dám nói rõ. Nói rõ ra sẽ khiến sư phụ không xuống đài được, đến lúc đó khăng định sẽ trách minh vì sao không nói sớm. Chi đành đi quanh nhắc tỉnh sư phụ, cho sư phụ tự minh làm chủ đi thôi! Âm Bách Khang đầy mặt tức giận, tùy ý quét mắt.
Nhưng chi một lần tùy ý quét mắt, thần tình ẢÂm Bách Khang cứng đờ, trên mặt hiện biểu tình không biết nên nói thế nào, nói chung biểu tình rất phong phú đặc sắc....
Ngọc bội màu đen nhỏ cờ nửa bàn tay, ra vẻ cũng không có chút nào thu hút. Nhưng điểm chết người chính là, mặt trên còn khắc một chữ "Tất". Vật này nếu hỏi Âm Bách Khang có từng gặp qua hay không, hắn sẽ nói với ngươi đã gặp qua, hơn nữa còn gặp qua vài lần.
Đừng xem vật này nhìn không có gì nổi bật, nhưng đối với chút người mà nói, còn là bùa đòi mạng, lúc này Âm Bách Khang có loại cảm giác như thế.
Ngọc bội tùy thân Tất Trường Xuân mang theo nhiều năm, thế nào lại ở trên người nàng? Trong đầu Âm Bách Khang vẫn một mực tự hỏi vấn đề này.
"Vị cô nương này, khối ngọc bội trên người ngươi từ đâu mà có? " Thần tình Âm Bách Khang phức tạp chỉ vào thắt lung Phù Dung hỏi.
Nghe xong một phen lời thương cảm hề hề của Lộng Trúc, Phù Dung đối với vị lão nhân gia trước mặt này không có hảo cảm gì. Hơn nữa nàng lại quá mức đơn thuần, căn bản không biết che giấu vui buồn giận ghét của bản thân, vẻ mặt chán ghét nói: "Sư phụ ta cho, quan hệ gì tới ngươi? "
Âm Bách Khang bị lời này chinh muốn nghẹn, chỉ là một tiểu nha đầu Kết Đan kỳ, không ngờ dám nói như thế với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ một trong mười đại cao thủ, quà thực là chán sống. Nhưng không thể nghi ngờ từ góc độ này nói rõ một điếm, tuy rằng tu vi người ta không được tốt lắm, nhưng căn bản không hề xem hắn vào trong mắt. Thiên hạ có mấy người dám không xem tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ vào trong mắt? Huống chi chỉ là một nha đầu nho nhỏ.
Ngọc bội là của Tất Trường Xuân, nàng lại nói là sư phụ nàng cấp cho, vậy sư phụ nàng là.. . Thần tình Âm Bách Khang co quắp, đôi mắt giận dữ trành hướng Lộng Trúc, tàn bạo truyền âm nói: "Lộng Trúc, ngươi có ý tử gì? Ngươi đang cố ý hãm hại ta, muốn gây xích mích quan hệ giữa ta và Tất Trường Xuân? "
Kiêu ngạo? Hù chết ngươi! Trong bụng Lộng Trúc đã cười đến ngất trời, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh như băng truyền âm trả lòi: "Đừng tưởng rằng tu vi ngươi cao là có thể tùy ý oan uổng người khác, ta lúc nào gây xích mích quan hệ giữa ngươi và Tất Trường Xuân, vừa rồi ta có nói câu nào có quan hệ gì tới Tất Trường Xuân? "
"Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không biết sư phụ của nha đầu kia là ai? " ẢÂm Bách Khang nghiến răng nghiến lợi.
"Ta có biết sư phụ của nàng là ai hay không quan hệ cái rắm gì tới ngươi. Lẽ nào ngươi còn đòi ta phải bấm báo với ngươi sao? Ai bảo ngươi tập ra thói xấu như vậy? " Lộng Trúc mắng một câu lại một câu thật sảng.
Hai người trầm mặc không hé răng, thế nhưng Lộ Nghiên Thanh và Tư Không Tuyệt há có thể nhìn không ra, chỉ sợ hai vị kia đang truyền âm cãi ngất trời.
Tân Lão Tam vốn chưa từng gặp qua Tất Trường Xuân, thế nhưng lúc này thấy cao thủ Hóa Thần hậu kỳ lại nhắc tới ngọc bội của Phù Dung, không khỏi liền quan tâm lên. Trên ngọc bội màu đen có khắc chữ "Tất", vừa nhìn thấy chân mày hắn nhảy lên không ngừng. Đây rõ ràng chì là một ngọc bội bình thường mà thôi, thế nhưng chữ "Tất" kia không có cơ hội được nhìn thấy nhiều lắm. Sự quan tâm của cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, còn có thái độ của sư phụ trước đó, nhất thời để Tân Lão Tam liên tưởng đến một nhân vật họ Tất, hắn nhớ kỹ cô nương tên Phù Dung này hình như là nữ nhân của Dược Thiên Sầu!