Tinh Thần Châu

Chương 617: Thiên lại sậu khởi



Tâm tình tốt đẹp suốt mấy ngày nay của Âm Bách Khang, chi một thoáng đã biến mất không còn một mảnh, mỗi lần đụng phải người này hắn đều phải khó chịu một đoạn thời gian, nhưng hết lần này tới lần khác đều không biện pháp làm gì được hắn. Hắn cố gắng dằn xuống lửa giận trong đáy lòng, truyền âm nói: "Lộng Trúc, mọi việc đừng làm quá mức, ngươi đừng cho rằng trên đời này sẽ không có ai là đối thủ của Tất Trương Xuân. "
 
Rốt cục hắn đã hiểu rõ, nếu như Lộng Trúc nhất định không chịu buông tha, vạn nhất đưa Tất Trường Xuân tới, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp cầu Ngưu Hữu Đức xuất thủ. Hắn cũng không tin thinh được tiên nhân xuất thủ, còn không đối phó được Tất Trường Xuân.
 
Lộng Trúc bị hắn nói xong thoáng sửng sốt, trên đời này còn có người là đối thủ của Tất Trường Xuân sao? Tên cáo già này cũng sẽ không đem chuyện như vậy nói ra để vui đùa, vô ý thức hỏi: "Ai nha? "
 
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, là ai không cần ngươi quản. " Âm Bách Khang truyền âm nói: "An bài một tòa nhà cho ngươi, ngươi ở được rồi chứ? "
 
Lời nói đã như chịu thua, dù sao hắn còn không dám chọc tới trên đầu Tất Trường Xuân. Vạn nhất nếu như không cầu được Ngưu Hữu Đức xuất thủ, vậy thảm!
 
"ở, thế nào không ở, đương nhiên ở. " Lộng Trúc trả lòi.
 
Kỳ thực hắn và ẢÂm Bách Khang cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là xem tên cáo già không vừa mắt, cho nên mỗi lần đều nhịn không được muốn kích thích hắn. Trên thực tế, ẢÂm Bách Khang cũng không hề chủ động trêu chọc hắn.
 
Hôm nay hắn cố tình ừêu chọc ẢÂm Bách Khang, chỉ là vì nghe nói Ngưu Hữu Đức đang ở trên sườn núi phòng thủ sâm nghiêm, hắn cũng muốn ở đây, phương tiện dây dưa với Dược Thiên Sầu. Hiện tại đã hãm hại đối phương được một lần, lại đạt được mục đích, tự nhiên gặp tốt thì thu, chuyện liều mạng với tên cáo già cũng không thể làm, cáo già này cũng không phải kẻ ngồi không.
 
Bất quá trong lòng còn đang đẽo gọt câu nói của tên cáo già, trên đời này thực sự còn có người là đối thủ của Tất Trường Xuân?
 
Nghe nói như thế, vẻ tức giận của ẢÂm Bách Khang cũng tiêu bớt một ít, quay đầu nói với Tư Không Tuyệt: "Phù Dung cô nương mới đến, ngươi an bài một chút! " Hắn không đề cập tới Lộng Trúc, trái lại nhắc tới Phù Dung, hiển nhiên là vì bán mặt mũi cho Phù Dung. Nói xong liền lắc minh bay vào trong Kính Tài Điện, miễn cho tăng thêm xấu hổ.
 
Tân Lão Tam nhìn về phía Phù Dung, càng thêm khẳng định chính suy đoán của mình, nàng hãn là đồ đệ của người nọ.
 
"Lộ thần y, Lộng Trúc tiên sinh, Phù Dung cô nương, mời theo ta. " Tư Không Tuyệt tự minh dẫn mấy người đi xuống phía dưới.
 
Không bao lâu, Tư Không Tuyệt lại từ dưới chân núi bay lên thật nhanh, vội vã chạy vào Kính Tài Điện. Âm Bách Khang có chút phiền muộn phảng phất như sau lưng mọc thêm con mắt, trầm giọng nói: "Đều an bài xong rồi? "
 
"An bài được rồi. " Tư Không Tuyệt chắp tay nói: "Sư phụ, Băng Thành Tử mang theo Yến Truy Tinh vào Tụ Bảo Bồn. "
 
Âm Bách Khang bỗng nhiên xoay người, hai mắt nheo lại hắc hắc nói: "Còn dám tới, lá gan không nhỏ! Ánh mắt Ngưu Hữu Đức không tầm thường, lần trước chúng ta đều bị Băng Thành Tử lừa gạt. Yến Truy Tinh! Trên người tiểu tử này khẳng định có mê hoặc, ngươi an bài người canh chừng hắn. Chú ý, không nên đả thảo kinh xà. Nếu phát hiện hắn đơn độc ra Tụ Bào Bồn, lập tức nói cho ta biết, ta tự minh xuất thủ. "
 
Ánh mắt Tư Không Tuyệt sáng lên, trách không được sư phụ không truy cứu chuyện lần trước, thì ra chính bản thân Yến Truy Tinh có chuyện, nói như thế, chuyện lần trước chính mình cũng có công lao. Lúc này hắn trả lòi: "Sư phụ yên tâm, hiện tại nhân số trong Tụ Bảo Bồn đông đảo, cắm thêm một hai người giám thị Yến Truy Tinh, ai cũng không phát hiện được. Đệ tử đi an bài. "
 
Nhóm người Băng Thành Tử cũng không nhiều, chỉ dẫn theo Yến Truy Tinh và Man Hổ. Ba người vì muốn tránh phiền phức không tất yếu, trực tiếp đi tới hậu viện cửa hàng Thu nhưng quốc. Người chủ sự nơi đây, đã sớm dẫn người đến chờ đợi.
 
Man Hổ trực tiếp gọi tản mấy người đến nghênh tiếp, ai biết không bao lâu, người chủ sự đã trở về, nói tam tử Hồ Vân Thiên của Hồ Trường Thọ đến đây bái kiến. Man Hổ liếc mắt nhìn sư phụ, lập tức cho người chủ sự dẫn người tiến vào.
 
Hồ Vân Thiên vừa đến, chuyện hành lễ liền không tránh được, sau đó nói rõ ý đồ đi đến. Nguyên lai là Hồ Trường Thọ gọi hắn tới, nói là thỉnh Băng Thành Tử đến gặp, có việc thương nghị.
 
Băng Thành Tử trước khi đi, liếc mắt nhìn Yến Truy Tinh, không nói thêm gì, liền ly khai. Kỳ thực lần này hắn vốn không muốn mang theo Yến Truy Tinh tới, chủ yếu là vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thế nhưng Yến Truy Tinh kiên quyết muốn tới, nói nếu như thực sự còn có người muốn đối phó với hắn, hắn tách ra khỏi Băng Thành Tử sẽ càng nguy hiểm. Băng Thành Tử ngẫm lại cũng phải, hơn nữa lại không miễn cường được Yến Truy Tinh, đành dẫn hắn tới. Nhưng lại lần nữa dặn dò, để hắn tận lực không nên chạm mặt với Ngưu Hữu Đức, sâu cạn của người này không ai biết, phải tìm hiếu rõ gốc gác của Ngưu Hữu Đức rồi hãy nói.
 
Trong hậu viện còn lại ba người, Man Hổ dĩ nhiên rất quen thuộc với Hồ Vân Thiên, hai người khách khí hàn huyên.
 
"Hồ huynh, vị này chính là tệ sư đệ Yến Truy Tinh. " Man Hổ giới thiệu nói. Yến Truy Tinh hơi chắp tay chào hỏi.
 
"Đoán được. " Hồ Vân Thiên ha ha cười, lập tức phất tay nói: "Lần đầu gặp Yến lão đệ, huynh đệ làm chủ, mang hai người đến địa phương thú vị. "
 
Man Hổ nga một tiếng nói: "Không biết là địa phương gì, có thể làm cho Hồ huynh cảm thấy thích thú. "
 
"Không biết hai vị có nghe nói qua Xuân Miên Lâu? " Hồ Vân Thiên cười nói.
 
Trong con ngươi Yến Truy Tinh hiện lên một tia lãnh ý. Con mắt Man Hổ thoáng khép hờ, ai có tin tức linh thông một chút đều biết hiện tại Ngưu Hữu Đức đang ở tại Xuân Miên Lâu, người này lại muốn đem Yến Truy Tinh đưa đến Xuân Miên Lâu, tâm địa đáng chết!
 
"Bất quá chỉ là một thanh lâu mà thôi, còn có cái gì thú vị, không có hứng thú. " Man Hổ không tỏ vẻ gì, liền cự tuyệt.
 
Ai biết Yến Truy Tinh lại nói tiếp lời: "Đó là Xuân Miên Lâu do chính Ảm tiền bối và Ngưu tiền bối cùng viết bài thơ đó sao? "
 
"Không sai, không sai, chính là do hai vị tiền bối liên thủ viết bài thơ, vì thế Xuân Miên Lâu mới có một phen tư vị khác. " Hồ Vân Thiên bao hàm thâm ý hòi: "Thế nào? Lẽ nào Yến lão đệ có hứng thú? "
 
Hắn chính là phụng mệnh phụ thân đến thăm dò. Sau khi ẢÂm Bách Khang gặp mặt Ngưu Hữu Đức, không ngờ không hề truy cửu chuyện của Yến Truy Tinh, đã sớm làm Hồ Trường Thọ nổi lên lòng nghi ngờ, cho nên mới bào nhi tử đến nghĩ biện pháp thử hắn. Kỳ thực hoài nghi việc này đâu chi một minh Hồ Trường Thọ.
 
"Nghe nói Ngưu tiền bối có một tình nhân tại Xuân Miên Lâu, gọi Nhan Vũ? " Yến Truy Tinh tiếp tục hỏi.
 
"Ha ha! Nói đến Nhan Vũ, ánh mắt Ngưu tiền bối thật đúng là không tệ. " Hồ Vân Thiên cười nói.
 
"Đại sư huynh. " Yến Truy Tinh nhìn Man Hổ mỉm cười nói: "Xuân Miên Lâu thiên hạ nghe tiếng, hơn nữa thịnh tình của Hồ huynh không thể chối từ, nếu không chúng ta cũng đi kiến thức thế nào? "
 
Man Hổ ngẩn ra, nhưng biết rất khó khuyên Yến Truy Tinh, có một số việc ngay cả sư phụ cũng không nói được, hắn khuyên cũng vô dụng, vì vậy không hé răng. Hồ Vân Thiên cười cười, vung tay lên, làm một thủ thế như thinh, ba người cùng nhau rời đi.
 
Có hoa tươi vờn quanh, có rượu ngon món ngon, còn có mỹ nữ ca vũ như tiên, giá votranhhỉ[email protected]
 
Tiền lại cao đến dọa người, tu sĩ đến Xuân Miên Lâu tầm hoa vẫn nhiều không đếm hết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Đều nói người tu hành phải thanh tâm quả dục, tu chân giới cũng vẫn luôn đề xướng việc này. Nhưng trên thực tế, chân chính có thể làm được thanh tâm quả dục lại có mấy người? Tất cả mọi người nếu thanh tâm quả dục, không tranh nhân thế, còn ở trong tu chân giới đánh đánh giết giết cái gì? Không phải là vì có thể giữ mạng để có được sinh mạng kéo dài hưởng thụ hay sao?
 
Ngươi cũng muốn vô câu vô thúc tùy ý hưởng thụ, hắn cũng muốn vô câu vô thúc tùy ý như thế, tất cả mọi người đều muốn được tự do. Nhưng khi một người có được tự do hưởng thụ chân chính, nhất định sẽ làm mất đi tự do của người khác, đi trên đường không chú ý rất có thể đạp trúng một hòn đá làm vấp té, ngươi có thể đơn giản đá vãng ra, mà khi phía trước có một tòa núi lớn chặn đường, cá nhân ngươi có thế đơn giản đá vãng ra hay sao?
 
Có tự do bao nhiêu, cũng phải có lúc nháo tâm với hòn đá hay ngọn núi lớn. Khác nhau ở chỗ, sự tự do và năng lực vĩnh viễn có quan hệ trực tiếp, phía trước luôn luôn có vật ngăn trở, năng lực của ngươi có thể phá được ngăn trở đó, nhưng muốn san bằng một ngọn núi lớn? Đều làm được, phía trước còn có một tòa núi cao hơn đang chờ ngươi!
 
Thanh tâm quả dục khắc khổ tu hành, chỉ là một quá trình đề cao năng lực, mà không phải diệt trừ nhân tính. Thử hỏi có mấy tu sĩ nguyện ý tu luyện đến mức không còn nhân tính? Thật tới nông nỗi vô tri vô giác, tu hành đối với bọn họ mà nói, còn có ý nghĩa gì? Chẳng khác gì đống gỗ mục!
 
Xuân Miên Lâu với tiêu phí thấp nhất cho mỗi người là mười vạn thượng phẩm linh thạch, tuy là giá trên ừời, nhưng không thể nghi ngờ là một cánh cửa cho những tu sĩ muốn thể hiện năng lực lớn hay nhỏ của mình.
 
Nơi đây danh tiếng trăng hoa, ai cũng đều có thể tiến đến hưởng thụ, tự do vui chơi.
 
"Chuyện cũ không nên nhắc lại, nhân sinh biết bao mưa gió, ký tức dĩ vãng xóa không mờ, yêu và hận vẫn còn ghi khắc trong lòng... " cầm khúc tươi mát lại rất cảm động bỗng nhiên từ bên trong Xuân Miên Lâu vang lên.
 
Thấy nhưng không thể trách, tuy rằng danh tiếng của Xuân Miên Lâu đại chấn, nhưng mọi người ủng hộ lâu ngày không khỏi có chút mệt nhọc. Trước lâu không còn vòng vây lớp lớp như mấy ngày trước đó, tu sĩ đi ngang nhiều lắm chi dừng bước quan sát một chút. Lúc này lực chú ý của mọi người đều tập trung trên Phá Cấm Đan ở Trân Bảo Lâu trong Tụ Bào Bồn, cơn sóng đã bắt đầu khởi động.
 
Nhưng khi bên trong Xuân Miên Lâu phiêu ra cầm khúc ưu thương nhàn nhạt, nhất thời làm cho thần tình những người qua lại vội vã chợt cứng đờ, đều quay đầu lại lắng nghe thiên lại chi âm kia, thần tình vô cùng kinh ngạc. Tuy chăng bao giờ nghe qua cầm khúc cùng tiếng hát này, nhưng mọi người chi có thể dùng hai chữ êm tai để mà hình dung! Người dừng trước cửa Xuân Miên Lâu càng ngày càng nhiều...
 
"Không uổng là Xuân Miên Lâu do chính tay âm tiền bối và Ngưu tiền bối liên thủ đề thơ, không nghĩ tới còn có vưu vật có một không hai như vậy! "
 
"Đúng vậy! Phong tình của nữ nhân này còn hơn Nhan đương đia, chậc chậc! Chỉ nhìn ánh mắt đủ làm tâm viên ỹ mã! Làm cho người nghĩ không ra chính là, Xuân Miên Lâu có thể hát được tác phẩm xuất sắc của Dược Thiên Sầu. Tuy rằng Dược Thiên Sầu không được tốt lắm, nhưng cầm khúc hắn sáng tác không thể nghi ngờ thiên hạ nhất tuyệt! "
 
"Ngươi không có nghe nói sao? Ngưu tiền bối tương đối quen thuộc với cầm khúc của Dược Thiên Sầu, không chuẩn từ khúc này do chính Ngưu tiền bối dạy cho Xuân Miên Lâu! "
 
"Rất có khả năng! Nhưng thật sự đáng tiếc, sao lúc này Phá Cấm Đan lại bán ra, làm ta bị sư môn triệu hoán buộc chạy trở về. Nhưng nói thì nói lại, mười vạn thượng phẩm linh thạch tuyệt đối có giá trị! " Hai gã tu sĩ vội vã từ trong Xuân Miên Lâu đi ra, thở dài không ngớt, mọi người vây xem bên ngoài nghe được trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thế nhưng đại khái trong túi họ đều ngượng ngùng, người có thể tùy thời đi vào trong cũng không nhiều lắm...
 
— QUẢNG CÁO —