Tinh Thần Châu

Chương 933: Tái sấm Thần Khư Cảnh



Cổ Thanh Vân thật ra không có ý kiến gì, trực tiếp lĩnh mệnh, nhưng Hồng Thất có chút do dự nói: "Sư phụ, trước đó ngài đã dặn đệ tử chuyện này, bây giờ đệ tử còn chưa hiểu rõ ràng tình huống, sợ rằng trong lúc nhất thời thật khó có thể triệu tập đầy đủ tu sĩ biết luyện đan của nhân gian, hay là.., sư phụ cho đệ tử thêm chút thời gian?"
 
"Không có nhiều thời gian cho ngươi chậm rãi chuẩn bị như vậy nữa." Dược Thiên Sầu xoay người lại nhìn hắn nói: "Trực tiếp hướng toàn bộ tu chân giới hạ lệnh mộ binh, sau đó nếu phát hiện có người tránh né mộ binh, giết không tha. Bây giờ không có thời gian cùng họ chơi trò mèo bắt chuột, ai thích chơi thì cứ đem mạng mà chơi."
 
"Hiểu được." Hồng Thất chắp tay ứng mệnh, Dược Thiên Sầu đã đem sự tinh dặn dò rõ ràng xong, cũng không dừng lại, đảo mắt liền biến mất.
 
Bên trong Thần Khư Cảnh, Dược Thiên Sầu hiện thân ngay sơn cốc ngày trước cứu Thủy Minh Thanh, chuyến này hắn đến là vì dò đường, vì động tác ngày sau mà làm chuần bị.
 
Sơn cốc vẫn là sơn cốc, cũng không có điều gì thay đổi, Dược Thiên Sầu cần cần thận thận kiểm tra bốn phía một lần, chỉ có một ít cành cây thấp già cỗi không biết sinh trưởng bao nhiêu năm, đang lượn lờ trong đám sương có vẻ có chút đột ngột dữ tợn, vẫn chưa phát hiện điều gì nguy hiểm, bốn phía thật rất an tĩnh. Lúc này hắn lắc mình bay lên một đỉnh núi, phóng mắt nhìn khắp nơi một chút, cũng giống như ngày trước, trong thiên địa vẫn là một mảnh sương trắng mù mịt, ánh mắt căn bản không thể nhìn quá xa.
 
"Sưu." Dược Thiên Sầu hóa thành lưu quang nhanh chóng bay đi, dùng sơn cốc làm trung tâm, dán sát đất phi hành chuyển quang lòng vòng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít động vật hình dáng kỳ quái dị thường nhát gan bị hắn hù dọa chạy trối chết. Sau khi dạo qua một vòng, cảm giác không có gì nguy hiểm, rốt cục hắn yên tâm hơn không ít, lại điều chỉnh phương hướng, hướng biển sương mù dày đặc ngày trước bay đi.
 
Hôm nay tu vi của hắn đã bước vào Tiên cấp, cảm giác đã có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng hắn thật ra muốn nhìn xem, địa hình bên trong biển sương kia rốt cục đang cất giấu thứ gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Dựa vào độ phi hành hôm nay, còn chưa tới thời gian nửa ngày, hắn đã lăng không đứng bên trên bầu trời của biển mây liên miên dày đặc kia. Tràng diện ngày trước mấy vị Tiên cung cao thủ liên thủ tru sát một con cự xà nhiều ít làm cho hắn có chút do dự có nên đi vào hay không?
 
Sau một phen do dự, hắn vẫn cắn răng lách mình xông vào, bất quá tốc độ phi hành đã chậm lại. Hắn liên tục phóng xuất thần thức điều tra khắp bốn phía chung quanh, chậm rãi bay về phía trước. Ai biết bay hết thời gian nửa ngày, vẫn không ra khỏi màn sương mù dày đặc dù giờ ngón tay cũng khó nhìn thấy, kể từ đó càng làm cho hắn thêm cẩn thận, hiểu ra một điều, càng là địa phương không biết rõ tình huống sẽ càng dễ dàng làm thần kinh trở nên căng thẳng.
 
Bên trong biển sương mù cũng không có điều gì dị thường, thế nhưng theo cự ly thâm nhấp vào càng sâu, bắt đầu dần dần nghe được phía dưới ngẫu nhiên có thanh âm nặng nề như đang nghiền nát thứ gì đó, còn có tiếng hít thở ồ ồ vù vù như gió thổi, tựa hồ có động vật nào đó có hình thể khổng lồ đang đi qua.
 
Dược Thiên Sầu vừa định dùng thần thức điều tra một chút rốt cục là thứ gì, bỗng nhiên phát hiện thân thể mình chợt khựng lại, thoáng sờ sờ một chút, cảm giác tựa hồ bản thân mình dính vào một cái lưới lớn, cả người bị một võng lưới quây kín chặt chẽ.
 
Kháo! Chẳng lẽ có người bố trí bẫy rập nơi này? Dược Thiên Sầu kinh hãi, chính mình luôn một mực dùng thần thức dò đường, thế nào khả năng có chiếc võng lớn như vậy đặt ngay trước mặt mà mình không phát hiện?
 
Vừa nhìn vào địa phương võng lưới cuốn vào tay và chân mình, lúc này mới phát hiện mình không phải bị võng cuốn lấy, mà là bị chiếc võng được đan từ những sợi dây lớn như cánh tay dính chặt, kỳ quái chính là, chiếc võng trong suốt còn có chất dính, thần thức đảo qua phía trên không ngờ lại xuyên thấu như vô hình.
 
Mẹ nó, đây là thứ quý gì vậy? Dược Thiên Sầu thả thần thức ra điều tra, kết quả phát hiện mình đã xông vào một khe sâu, chiếc võng tựa hồ như cố ý thiết trí trong khe sâu làm ra việc ôm cây đợi thỏ, Dược Thiên Sầu cố sức thoát ra, kết quả phát hiện chất dính kia cường hãn không thể tưởng tượng, bằng tu vi của hắn không ngờ không thể thoát khỏi, ngay sau đó một trận cảm giác tê dại từ trong chất dịch kia truyền đến, mà y phục trên người đã bắt đầu bốc lên khói đen bị ăn mòn từ từ, không cần phải nói, võng lưới trong suốt này có kịch độc, bằng không thật khó có thể ăn mòn được tiên thể của mình.
 
Vừa đang tấm tắc kinh ngạc, bỗng nhiên từ hai đầu võng trong suốt phân biệt truyền đến cảm giác chấn động, tựa hồ như đang có thứ gì đang nhanh chóng ở hai bên đầu võng leo lên, đang nhanh chóng tiếp cận chính mình, nhưng lại còn thêm thanh âm xèo xèo làm tim đập nhanh, loại cảm giác này thật giống như bản thân mình chính là một con mồi, có hai vật gì đó đang muốn chạy tới tranh đoạt thực vật chính là bản thân mình.
 
Dược Thiên Sầu không dám do dự, cả người toát ra một cỗ tử sắc hỏa diễm, "ông" một tiếng chiếc võng lưới bao bọc hắn cũng bị thiêu đốt ra một lỗ lớn, bản thân hắn lập tức liền tránh thoát ra ngoài.
 
Khi hắn nhìn lại địa phương vừa giữ chặt mình, sương mù dày đặc tràn ngập, lại không nhìn thấy thứ gì, hắn lần thứ hai phóng xuất thần thức hướng phía trước điều trạ, kết quả phát hiện hai con động vật hình thể thật lớn thuộc loại chân đốt, chính đang nhanh chóng hướng ngay giữa lưới võng ngay khe sâu hội họp.
 
"Gió thổi." Dược Thiên Sầu phát sinh một tiếng quát nhẹ, hai tay nắm Tử hỏa, lúc này trong khe sâu nhấc lên một trận cuồng phong, đem sương mù dày đặc tràn ngập bốn phía nhanh chóng xua tan.
 
Bên trong khe sâu tia sáng hôn ám lúc này hoàn toàn hiển lộ ra gương mặt thật, hai mắt Dược Thiên Sầu dần dần trợn to nhìn về phía trước có vẻ có chút khó thể tin.
 
Đây là một khe sâu lớn rộng chừng trăm thước, cao tới vài trăm thước, tuy rằng khe sâu thật rộng, thế nhưng khi ngấng đầu nhìn lên, lại làm cho người ta có loại cảm giác nhưng chỉ nhìn thấy một khe trời, núi đá hai bên khe sâu thật lởm chởm, mặt trên bám vào hai con động vật ngũ thải ban lan, hình thể thật to lớn, cực lớn không nói, hơn nữa trên lưng mỗi con đều bao trùm ngạnh giập, nếu như cuộn mình bất động, chỉ dùng thần thức điều tra, sợ rằng sẽ làm người ta nghĩ lầm là tảng đá, trách không được trước đó dùng thần thức điều tra hai bên khe sâu cũng không hề phát hiện chúng nó.
 
Hắn lợi dụng Từ hỏa nhấc lên cuồng phong gào thét trong khe sâu, núi đá lởm chởm bắt đầu lộ ra những con côn trùng hình thể thật lớn như ốc sên có hai râu, những con côn trùng này cả người đầy chất dính, đang mở rộng miệng nhìn thật buồn nôn, "hưu hưu" đón gió kêu lên, phảng phất như đang đói bụng muốn tìm thực vật, răng nanh nhìn thật dữ tợn đang không ngừng thò ra thu vào, chất dịch liên tục chảy ròng xuống, nhìn tới làm người ta thật nôn nao khó chịu.
 
Ờ phía dưới khe sâu, nơi nơi phủ kín xương trắng um tùm, trong đó có xương người, nhưng đại đa số là xương khô của đủ loại động vật màu sắc đã vàng lại đen, còn có chút bao trùm một tầng rêu xanh, hiển nhiên đã tồn tại không ít năm, cũng không
 
Biết bên dưới khe sâu vô số năm qua rốt cục đã tích lũy bao nhiêu thi hài xương trắng, một ít động vật ngạc nhiên cổ quái đang leo lên bên trên hài cốt không ngừng ngửi ngửi, tựa hồ đang muốn tìm một ít linh tinh gì đó điền cho no bụng.
 
Dược Thiên Sầu cau mày, không nghĩ tới bên trong Thần Khư Cảnh còn có địa phương làm người buồn nôn như vậy, ánh mắt sau đó rơi vào võng lưới lớn như giữa khe sâu, trung gian tuy rằng bị thủng một lỗ lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cảnh, đó chính là một mạng nhện hình thể đạt tới năm sáu thước, hai con nhện lớn ngũ thải ban lan lông xù đang leo lên tới chỗ lưới nhện bị phá hỏng, trừng đôi mắt đen bóng dò xét khắp nơi không phát hiện con mồi, lại nhanh chóng phun ra tơ nhện trong suốt mang theo chất dính lớn cỡ cánh tay nhanh chóng chữa trị địa phương bị hao tổn.
 
"Sưu." Một đạo sáng mờ từ trong tay Dược Thiên Sầu bay ra, chém lên trên mạng nhện, chỉ thấy một sợi tơ nhện bị cong đi, sau đó bắn ngược trở về, một thanh phi kiếm dính lên trên lung lay lắc lắc, hai con nhện lớn ngừng phun tơ, bỗng nhiên cùng thay đổi thân hình, thân thể cao lớn leo lên mạng nhện bước đi như bay, nhanh chóng vọt tới địa phương sản sinh chấn động, phỏng chừng hai đại gia hỏa này lao tới muốn bắt con mồi.
 
Con nhện lớn ở gần hơn tự nhiên gần quan được ban lộc, giành một bước há rộng chiếc mồm lộ ra hai răng nanh màu vàng nhạt con queo sắc bén, dài như cánh tay tiểu hài tử, chỉ thấy nó kẹp thanh phi kiếm, vui vẻ nhấm nuốt, "đinh" một tiếng thanh phi kiếm bị nó cắn đứt thành hai đoạn, tựa hồ đã phát hiện không phải là thực vật như trong sự tưởng tượng của nó, vì vậy liền quay đầu buông tha, phi kiếm bị cắt thành hai đoạn vẫn dính trên mạng nhện không ngừng lung lay lắc lư.
 
Con nhện đi tới sau cũng nhào tới há miệng cắn, "đinh", cũng cắt đứt thành hai đoạn, lắc lắc đầu thiếu hứng thú quay đầu về tiếp tục chữa trị mạng nhện như trước.
 
Nguyên lai Dược Thiên Sầu muốn thử xem công dụng của mạng nhện, nên xuất thủ thăm dò, hắn thật không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy, lúc này liền hít sâu một hơi, chất lượng thanh phi kiếm kia cũng không tệ, chính do Hỏa Vân Long đưa cho hắn, cũng không nghĩ tới lại bị hai con nhện kia cắn đứt.
 
"Rốt cục là loài nhện gì, răng nanh lại cứng rắn như vậy, còn có tơ nhện phun ra cũng cứng cỏi phi phàm, ngay cả phi kiểm cũng không thể chém đứt." Dược Thiên Sầu lầm bầm nói thầm, hai mắt dần dần chiếu sáng, lấy ra ngọc điệp ghi chép, tìm tới phần ghi chú về mãnh thú kiểm tra.
 
Kết quả tìm tới lui nhiều lần cũng không tìm được hình dáng đối chiếu bên trong, trái lại làm cho hắn thật sự kinh ngạc, theo lý thuyết con nhện lợi hại như vậy không có khả năng là vô danh, vì sao trong ngọc điệp lại không có ghi chép về chủng loại này?
 
Nhìn hoàn cành bốn phía một chút, nếu không phải mình trong lúc vô ý xông vào đây, chỉ sợ cũng không thể phát hiện được chúng nó, cũng không biết bọn chúng đã sinh tồn nơi này bao nhiêu năm.
 
Dược Thiên Sầu phóng mắt nhìn bốn phía, xem tới xem lui khắp bên trong sơn cốc, loại nhện này cũng chỉ có hai con, ánh mắt rơi lên trên mạng nhện, cảm giác thứ này hẳn là có chỗ trọng dụng, chỉ là không biết nên làm sao thu thập mới tốt.
 
Sau đó lại nhìn về phía răng nanh ngoài miệng hai con nhện, cảm giác hẳn là cũng có chỗ trọng dụng...Ngay lúc con mắt Dược Thiên Sầu chợt chiếu sáng, một đạo Từ hỏa phi kiếm ngưng tụ thành hình, chuẩn bị làm thịt hai con nhện để lấy răng nanh của chúng thì chỉ thấy hai con nhện chữa trị xong mạng nhện, cụng đầu cùng một chỗ xèo xòe kêu lên một trận, sau đó cùng nhau bò về một đầu khác của mạng nhện...
— QUẢNG CÁO —