Hai con nhện vừa xuất hiện trên vách núi lởm chởm, những động vật chân đốt và côn trùng mềm xấu xí lập tức nhanh chóng thối lui về phía sau, tựa hồ cực kì sợ hãi chúng, nếu có thể ẩn giấu vào trong khe vách núi thì toàn bộ sẽ đều ẩn đi vào. Nhưng hai con nhện giống như bị nổi điên, bốn chân thon dài rất nhanh múa may, thoáng cái đã xông vào đàn côn trùng đang thối lui thật nhanh như nước thủy triều, bốn đôi lưỡi hái tử thần điên cuồng múa may giết chóc. Tám cái chân sắc nhọn gặp một con liền giết chết một con, tốc độ cực nhanh, hai con nhện giống như hổ lạc bầy dê tùy ý giết chóc, cũng không biết vì điều gì mà phát điên, có vẻ như đám côn trùng kia cũng không hề đắc tội chúng nó. Nhưng con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là những loài vật vốn sống trong cuộc sống không phải thuộc người lương thiện. Chỉ thấy một đám giống như những con rết, thân dài tới một thước, toàn thân đỏ sậm, lại so với hình thể con rết rộng hơn rất nhiều, cả nhóm đang điên cuồng phát khởi phản kích, giống như thủy triều bao trùm về phía hai con nhện. Trong lúc nhất thời trên vách núi đá vang lên những tiếng khanh khách chói tai, trên vách núi loạn thành một đoàn. Dược Thiên Sầu thu Tử hỏa phi kiếm, nhưng vẫn dùng Tử hỏa hộ thể, thật hứng thú nhìn lên đám bò sát đang tiến hành chiến đấu kịch liệt, loại trường hợp này cũng chưa có dịp thấy nhiều! Hắn thật muốn nhìn xem hai con nhện kia có thể thắng được đám bò sát tương tự con rết này hay không. Tình huống thật rõ ràng, nếu hai con nhện kia dám khơi mào chiến tranh, hiển nhiên là sức lực mười phần, căn bản không sợ mấy con côn trùng kia. Chúng quơ tám cái chân sắc bén, rất nhanh từ trong vòng vây trùng điệp giết đi ra, cái chân tùy tiện vung lên, liền có côn trùng rơi xuống. Mà bên dưới lập tức sẽ có loại động vật rất giống chuột lập tức leo ra, rất nhanh cắn ăn con côn trùng rơi xuống kia. Ngàn vạn con bò sát này tuy rằng dũng cảm, nhưng có vẻ như không cắn xuyên nổi giáp xác trên người hai con nhện, cứ như vậy liên tục bị đánh rơi xuống dưới, không bao lâu liền tử thương quá nửa. Đám bò sát biết cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, rất nhanh liền tháo chạy. Hai con nhện lớn cũng dừng cuộc đuổi giết, trong bụng đều phun ra một đạo tơ nhện, "sưu" một tiếng giắt xuống bên dưới, những động vật trông giống chuột lập tức bỏ chạy trối chết, hiển nhiên phi thường sợ chúng nó. Hai con nhện lớn vừa rơi xuống đất, liền lập tức múa may tám cái chân thật lớn trên đống thi thể của loài bò sát bị rơi xuống, không đầy một lát giống như nướng thịt dê xuyến, tám cái chân cắm đầy thi thể của những loài bò sát. Cuối cùng hai con nhện mang theo một đại đội con mồi bò tới một chỗ rẽ ngoặt bên dưới khe sâu biến mất… "Di! Chẳng lẽ phía dưới là nơi ở của bọn nó, đây là quay về ổ sao?" Dược Thiên Sầu nói thầm một tiếng, sờ lên cằm do dự chốc lát, sau đó nhẹ nhàng bay xuống. Đi tới chỗ rẽ ngoặt kia vừa nhìn, cừ thật, quả nhiên đã phát hiện nguyên nhân biến mất của chúng, trên vách núi có một huyệt động đường kính đạt hơn mười thước, động khẩu có không ít dấu vết, hiển nhiên là do hai con nhện kia lưu lại. Dưới cốc xương trắng tích lũy thành đống, bên trong huyệt động mơ hồ còn có mùi tanh tưởi bay ra. Dược Thiên Sầu đứng ngay cửa động nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, rốt cục nhịn không được lặng lẽ nhẹ nhàng đi vào, không có biện pháp, ai kêu lòng hiếu kỳ của hắn luôn quá lớn. Trong sơn động cũng không hề có chướng ngại, lại rộng rãi vô cùng, đoán chừng là bị hai con nhện kia đi ra vào gọt giũa, nhưng thông đạo quanh co khúc khuỷu thật quá mức tối tăm một chút. Lúc này Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tư lợi dụng năng lượng Tử hỏa thao khống những cơn gió bên ngoài, khe sâu ngoài động không đầy một lát đã bị sương mù dày đặc tràn ngập khắp nơi. Đi theo thông đạo sơn động tiến lên ước chừng khoảng một dặm, phía trước bắt đầu mơ hồ nổi lên lân tinh, trên vách động xuất hiện lốm đa lốm đốm điểm sáng, càng đi sâu ánh sáng càng sung túc, đến cuối cùng đã có thể nhìn thấy cảnh vật. Bỗng nhiên, nơi cuối sơn động truyền đến thanh âm ma xát của kim chúc, từ đó có thể nghe ra một loại cảm xúc như nóng giận, hiển nhiên do thứ gì đó di chuyển vọng lại. Dược Thiên Sầu ngây ra, sau đó nhanh chóng bay qua, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy cuối sơn động. Dưới tình huống không rõ ràng, hắn không dám tùy ý bại lộ chính mình, cả người lặng lẽ xuyên vào vách động, ở bên trong đã tìm được vị trí quan sát có lợi, lại ở trên vách động điểm ra một lỗ thủng nhỏ, nheo một con mắt nhìn vào bên trong. Cuối sơn động là một không gian thật lớn giống như một cái lồng lật úp bên trong, mặt trên treo ngược rất nhiều măng đá thật lớn, ở vài cây măng đá lớn có một mạng nhện thật lớn có đường kính đạt tới vài trăm thước, nhưng bên trên không có vật gì. Bên trong võng nhện có một tơ nhện đang huyền phù xuống phía dưới, Dược Thiên Sầu điều chỉnh góc nhìn một chút, theo tơ nhện nhìn xuống vị trí đang phát ra tạp âm cuồng bạo, kết quả không nhìn thì thôi, nhìn thấy rõ ràng liền bỗng nhiên thấy hết hồn. Chỉ thấy một con nhện cực lớn hình thể hơn mười thước đang quơ đôi chân, đem đống thi thể bị hai con nhện trước đó mang về đá bay loạn, cũng không biết là do không hài lòng đối với đống thực vật này, hay là đã chán ăn. Hình thể con nhện này chẳng những lớn hơn hai con đầu tiên, hơn nữa toàn thân còn là màu vàng kim nhạt, nhất là bốn cái chân thật giống như lưỡi mác. Ngoài miệng nó còn có răng nanh, lại có màu giống như nửa đỏ như vàng kim, mơ hồ có tia sáng mờ kỳ dị lưu chuyển ngay trước mặt. Nó không giống như hai con nhện kia trên người có ngũ thải ban lan còn có mao nhung, toàn thân giáp xác trơn bóng, nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ làm người ta tưởng lầm nó là con cua. Đúng lúc này, con nhện lớn kia bỗng nhiên dùng chân sau nhấc lên thân thể, chỉ thấy dưới bụng nó có rậm rạp những quả cầu tròn, một đám cầu tròn lớn cỡ nắm tay, chỉ sợ phải hơn một ngàn viên, vàng óng ánh lại trơn bóng. Bỗng nhiên, nó dùng hai chân trước trích ra một viên hoàng cầu dưới bụng giơ lên, Dược Thiên Sầu đột nhiên có cảm giác, mơ hồ bên trong viên cầu có hình dáng của con nhện con, không cần phải nói, nhất định là trứng nhện. Thật làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy ngoài ý muốn, con nhện vương kia lại đem quả trứng đút vào miệng mình mà nhai, có vẻ như ăn rất ngon lành, ăn một viên không đủ, lại tháo xuống một viên nhét vào trong miệng của mình, cứ như vậy liên tiếp làm thịt mười mấy viên. Lại có thể ăn luôn trứng của mình, quả nhiên là súc sinh vô tình! Vẻ mặt Dược Thiên Sầu không khỏi co rút, chẳng những làm hắn không chịu được, ngay cả hai con nhện lớn ngũ thải ban lan cũng vây quanh con nhện cực lớn kia luống cuống bất an phát ra tiếng rên rỉ xèo xèo, tựa hồ muốn ngăn cản con nhện lớn kia làm như vậy. Ăn hơn chục trứng nhện, con nhện vương mới thỏa mãn dừng tay, nằm bẹp xuống mặt đất. Hai con nhện lớn ngũ thải ban lan lập tức đem thi thể của loài bò sát chung quanh gom lại đặt thành đống trước mặt con nhện vương. Con nhện vương có vẻ có chút thiếu hứng thú chậm rãi cắn nuốt thi thể đám bò sát trước mặt, có vẻ như không quá hợp khẩu vị của nó. Sau khi ăn xong không kiên nhẫn quơ chân trước, đuổi hai con nhện kia ra ngoài. Theo sau con nhện vương xoay người giữ chặt sợi tơ nhện, chậm rãi hướng về phía mạng nhện bò đi. Ngay khi nó sắp leo lên tới mạng nhện, lơ đãng quét ánh mắt xung quanh đột nhiên ngừng lại, thân thể cao lớn cũng huyền phù bất động trên không trung, ánh mắt đã phát hiện lỗ nhỏ trên vách đá, cùng ánh mắt bên trong chống lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Dược Thiên Sầu giật mình, tựa hồ từ trong ánh mắt đối phương thấy nó mỉm cười, con nhện đang cười với ta? Theo sau hắn thầm nghĩ "không xong" chính mình đã bị phát hiện, cũng không biết con nhện vương này có lợi hại hay không, mình không biết có ứng phó được nó hay không. Bất quá nghĩ tới mình tùy thời đều có thể thoát đi, lại an tâm, nhìn xuống bên dưới liếc mắt, kết quả lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy thân ảnh khổng lồ giắt trên tơ nhện kia đã biến mất, nhưng trên mạng nhện lớn lại xuất hiện ra một chiếc võng giường, bên trên nằm một hoa y phụ nhân dung mạo xinh đẹp, đang cười dài nhìn mình. "Trong động phủ của ta, đã lâu không có khách đến, không biết là vi khách quý nào, không ngại đi ra gặp mặt." Hoa y phụ nhân cười nói. Kháo! Mãnh thú này đã có thể hóa thành hình người! Dược Thiên Sầu điều tra tu vi đối phương một chút, phát hiện cũng bất quá chỉ có tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ, không khác gì mình, nhất thời yên tâm không ít. Vách tường ngăn cản phía trước chợt tan rã, Dược Thiên Sầu thoải mái đi vào. "Di! Ngươi là người?" Hoa y phụ nhân nằm nghiêng trên võng chợt ngồi dậy, cả người nhẹ nhàng bay xuống, quay chung quanh Dược Thiên Sầu đánh giá, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi. "Ta đương nhiên là người!" Lời này khiến Dược Thiên Sầu buồn bực, nhưng đứng ở góc độ của đối phương mà nói, người ta cùng mình không phải là đồng loại, lời nói kia cũng không có gì quá mức. Dược Thiên Sầu vẫn duy trì cảnh giác với đối phương, chỉ thấy hoa y phụ nhân gương mặt trắng trẻo mượt mà, tướng mạo coi như phi thường xinh đẹp, trên người có một loại khí chất phu nhân, nhưng bắt mắt nhất vẫn là bụng của nàng đang to ra, bộ dạng như đang hoài thai mười tháng sắp sinh nở. Nhưng khi nghĩ tới vừa rồi nàng ăn luôn cả con của mình, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên thấy buồn nôn. Đi vòng vo vài vòng, hoa y phụ nhân hai tay vuốt ve bụng mình, dừng đối diện Dược Thiên Sầu, lông mày nhăn lại nói: "Kỳ quái, hiện tại làm sao lại có nhân loại tiến vào Thần Khư Cảnh, theo lý thuyết cũng phải đến trăm năm sau mới vào đi! Hay là lần trước Thần Khư Cảnh đóng cửa ngươi không kịp đi ra ngoài?" Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến chỉ "ân" một tiếng, lúc này hoa y phụ nhân tấm tắc ngạc nhiên nói: "Nói đến ngươi còn có vài phần bổn sự, nếu không chỉ bằng tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ của ngươi làm sao có thể sống đến bây giờ." "Không biết gọi ta đi ra có chuyện gì?" Dược Thiên Sầu thản nhiên hỏi. "Yêu!" Hoa y phụ nhân cảm thấy có chút khó tin nói: "Ngươi tự tiện xông vào động phủ của ta, ngươi vẫn còn hữu lý." "Không có việc gì thứ cho không phụng bồi, cáo từ!" Dược Thiên Sầu lắc mình hướng ngoài động bay đi, mặc kệ nàng. "Đứng lại, ngươi cho chỗ của ta là địa phương ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Hoa y phụ nhân cười lạnh nói: "Lão nương đã lâu không ăn qua thịt người, vừa lúc thay đổi khẩu vị." Lập tức đưa ra hai tay, một đạo bạch quang nhanh chóng lóe ra khỏi tay áo, một võng nhện trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa động phủ, vây phủ Dược Thiên Sầu bên trong. Hoa y phụ nhân nắm lấy đầu võng, cười lạnh nói: "Rơi vào trong lưới của lão nương, ta xem ngươi trốn chỗ nào!" Đang muốn túm Dược Thiên Sầu quay lại, đã thấy trên người đối phương toát ra ngọn lửa màu tím, ngay tại chỗ đem chiếc võng vây khốn hắn đốt thành tro bụi…