–Cô cứ nhận đi, đây là một loại nước hoa nữ rất được ưa chuộng. Tôi muốn cô dùng nước hoa này trong những ngày ở Nha Trang.
Anh đã nói vậy thì cô biết nói gì nữa, đành cầm lấy nó và cảm ơn thôi chứ biết làm sao? Từ ngày được Quốc Thành bổ nhiệm làm trợ lý kiêm thư ký cho anh thì Linh Lan luôn tránh gặp anh hết mức có thể. Rất nhiều lần Quốc Thành đến nhà cô, mặc cho anh rủ đi ăn hay uống café cô cũng đều từ chối, nhiều khi cô để cho Quốc Thành gọi cháy máy cũng không dám nghe. Cô biết anh có tình cảm đặc biệt với mình nhưng cô lại không cho phép mình ngã lòng trước anh. Nếu cô đi chơi với Quốc Thành hay thân mật với anh thì sớm muộn Hoài Phương cũng biết, cô không sợ cô ta nhưng lại không muốn gây chiến với bà Trà Giang, điều này mới thực sự nguy hiểm. Chỉ cần bà ấy ra mặt thì việc cô bị đuổi khỏi công ty là điều dễ như trở bàn tay mà cô không hề muốn như vậy.
Sáng hôm sau, mới năm giờ sáng thì toàn bộ nhân viên của công ty đều đã có mặt để chuẩn bị ra sân bay, dự kiến chuyến bay sẽ cất cánh vào 7h30 nên mọi người đều phải dậy sớm để chuẩn bị cho chuyến hành trình của mình. Tất cả thủ tục đã được công ty du lịch checkin trước nên mọi người cũng không phải vội vàng cho việc chen chúc mất thì giờ này. Không biết do vô tình hãy hữu ý mà Linh Lan lại ngồi cùng hàng ghế với Quốc Thành và điều này đã khiến cho Hoài Phương tức điên mà không làm gì được.
Sau hai giờ bay thì mọi người cũng có mặt ở thành phố biển Nha Trang đầy thơ mộng, phải nói cảnh ở đây rất đẹp. Hai bên đường Trần Phú, con đường được mệnh danh là đường biển đẹp nhất Việt Nam với những hàng dừa thơ mộng rợp bóng. Mọi người đi nhận phòng và chuẩn bị sắp xếp tư trang rồi đi ăn trưa sau đó chiều sẽ ra biển và hôm sau hướng dẫn viên của công ty du lịch đưa đến Đảo Ngọc và những điểm tham quan khác. Toàn bộ ban giám đốc và nhân viên là 30 người và đợt này như thường lệ thì vợ chồng chủ tịch Hội đồng quản trị không tham gia mà chỉ có hai vị sếp tổng đi cùng mọi người mà thôi.
Vốn dĩ Linh Lan và Hoài Phương không hợp nhau nên hai người chẳng bao giờ ở cùng phòng rồi, đó là điều đương nhiên. Linh Lan ở cùng với 3 người khác trong căn phòng 4 người. Đêm đó toàn bộ nhân viên được dự tiệc buffet ngoài trời nên ai cũng hào hứng, vui vẻ, âm ly loa đài đã được bên du lịch chuẩn bị rất kỹ càng để cho mọi người có thể quẩy hết mình. Mãi đến hơn 10 giờ tiệc mới tan và ai về phòng nấy. Quốc Thành và Quốc Thái rất vui nên cả hai cũng uống hơi nhiều, đây là đêm đầu tiên vì vậy mọi người có thể ngủ thoải mái, theo như thông báo thì 8 giờ sáng hôm sau tất cả sẽ tập trung ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn và đi tham quan các điểm du lịch tiếp theo.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói cho đến sáng hôm sau, khi mọi người đã lục đục rủ nhau xuống nhà hàng để ăn sáng mà kiểm tra vẫn thấy thiếu hai người đó là phó tổng giám đốc Quốc Thái và Linh Lan. Quốc Thành liền đánh mắt hỏi chị Hằng cùng phòng với cô:
–Linh Lan đâu rồi, cô lên gọi cô ấy xuống đi đừng để mọi người chờ đợi.
Nói xong anh móc điện thoại ra gọi cho Quốc Thái nhưng chỉ thấy vang lên tiếng chuông đổ chứ tuyệt nhiên không có tiếng trả lời, mấy cuộc đều như vậy. Anh càng sốt ruột hơn khi nghe chị Hằng nói:
–Phòng không còn ai đâu sếp, tôi là người đi ra sau cùng và khóa cửa. Hình như Linh Lan dậy sớm, cô ấy ra ngoài trước cả chúng tôi mà.
Nói xong chị liền cầm điện thoại gọi cho Linh Lan nhưng cũng chỉ có tiếng chuông đơn điệu phát ra mà thôi, hai ba lần đều vô hiệu, chị Hằng quay sang sếp tổng lắc đầu. Lạ nhỉ? Vậy thì Linh Lan đi đâu? Quốc Thành liền đi vào thang máy, một vài người cũng bước theo anh để đi lên, dĩ nhiên trong đó có Hoài Phương. Phòng của Quốc Thái ngay bên cạnh phòng của anh nên Quốc Thành đi đến gõ cửa gọi:
–Quốc Thái! Em có trong đó không?
Không có tiếng trả lời, Quốc Thành bèn đưa tay mở nắm cửa, cánh cửa liền mở ra chứng tỏ Quốc Thái đang ở bên trong và anh không hề chốt cửa. Đẩy cửa đi vào Quốc Thành thấy trên giường Quốc Thái vẫn đang ngủ say sưa, nhưng anh bỗng chớp mắt mấy lần vì nằm trên giường không phải chỉ có mình phó tổng mà còn một người nữa. Là ai vậy? Anh đưa tay lên dụi mắt một hồi và định thần nhìn cho kỹ thì tá hỏa khi thấy người nằm bên cạnh em trai mình là một cô gái.
Những người đi bên cạnh anh cũng bất ngờ khi thấy cảnh này, ai cũng há hốc mồm kinh ngạc, nhưng vì cả Quốc Thái và cô gái kia đang ngủ rất say sưa và cả người đều được phủ chăn kín chỉ hở mỗi khuôn mặt. Quốc Thành không nhẫn nhịn được mà đến gần lay người Quốc Thái rất mạnh. Lúc này chàng phó tổng của chúng ta mới chậm chạp mở mắt ra. Nhưng ngay lập tức Quốc Thái cũng mắt chữ O mồm chữ A khi thấy trong phòng mình đã có 4, 5 người đang vây kín. Theo quán tính anh tung chăn ra và nhìn xuống thân mình, bỗng giật mình đứng hình vì toàn bộ quần áo của bản thân không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, thân thể anh đang trần như nhộng. Hoảng quá và vẫn chưa hiểu ra chuyện gì thì ngay lập tức anh đụng phải thứ gì đó, nhìn sang bên cạnh anh thấy là một cô gái trẻ cũng đang trong trang phục Eva. Là ai đây? Tại sao lại thế này?
Quốc Thái định thần lay người và nhìn xoáy vào gương mặt cô gái rồi bỗng kéo chăn lại như cũ để che đi phần thân thể lõa lồ. Là Linh Lan! Quốc Thái liền hét lên:
–Không! Sao lại là cô…Linh Lan? Sao cô lại ở đây? Ai? Ai đã làm ra chuyện này? Tôi không hiểu gì cả.
Linh Lan lúc này cũng đã tỉnh, cô mở mắt ra và cũng như Quốc Thái đều sững người hốt hoảng, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Quốc Thành đã cất giọng sắc lạnh nói:
–Hai người mặc hết quần áo vào đi rồi cho tôi một lời giải thích.
Chẳng hiểu sao cả quần áo của Quốc Thái và Linh Lan đều bị vứt bừa bãi dưới chân giường cứ như thể họ đã cùng nhau trải qua một đêm đầy hoan lạc vậy. Mấy người đi cùng nhất thời đều quay mặt cả đi và không dám nói một câu nào, Hoài Phương liền tỏ ra thông cảm đi đến gần an ủi Linh Lan:
–Thôi…cô nỡ có tình cảm với sếp phó thì cũng không sao, chuyện tình cảm…cũng khó mà trách được. Chỉ có điều giá mà hai người nói trước thì sếp đỡ phải đi tìm…
Rồi cô ả lại quay sang bám vào vai Quốc Thành ra chiều thông cảm nói:
–Anh đừng giận họ nữa, thực ra đây cũng là việc tốt mà. Bình tĩnh đi anh!
Quốc Thành không thèm nói gì, anh đưa tay lên gỡ tay Hoài Phương ra rồi nói với mấy người kia:
–Mấy người đi ra hết cả đi, ngoài bốn người ra tuyệt đối không được lan truyền tin này ra ngoài, nếu để tôi phát hiện chuyện này bị rò rỉ thì bất kỳ ai cũng sẽ bị cho thôi việc. Nhớ đấy, tôi sẽ xuống sau. Cả cô nữa Hoài Phương….đi đi!
Chẳng còn cách nào khác, mấy anh chị trưởng phó phòng và Hoài Phương buộc phải đi xuống dưới. Linh Lan cảm thấy bản thân thật là nhục nhã vì sự việc này, cô cũng chẳng hiểu sao mình lại bị đưa đến đây. Nhất định phải có kẻ nào đó cố tình bày mưu hại cô rồi. Lại nghe thấy lời Hoài Phương nói mấy câu đạo lý thì chỉ muốn ói vì cái vẻ đạo đức giả của chị ta, nhưng ở vào tình thế này thì cô biết biện minh thế nào? Hoài Phương đúng là một con rắn độc, trước mặt Quốc Thành thì làm ra vẻ thanh cao đại lượng lắm, té ra cũng chỉ là để che giấu cho bộ mặt thối tha bên trong của một kẻ tiện nhân. Khi ra đến hành lang, cô nàng còn cố tình nói với mấy người kia:
–Kinh tởm thật đấy, công nhận là con này ghê. Còn bày trò dụ sếp phó nhà mình lên giường nữa thì đúng là không thể chấp nhận được.
Anh Hà trưởng phòng Kinh doanh nói:
–Chuyện này tế nhị nên chúng ta cũng chỉ biết vậy thôi, xuống dưới kia mọi người tránh bàn tán ồn ào gây xì xào không hay ảnh hưởng đến danh tiếng của sếp. Thôi đi bớt mồm lại đi, chúng ta xuống kẻo mọi người lại chờ.
Nhưng Hoài Phương nào đã chịu im dễ dàng như thế, cô ta còn quay sang chị Hằng cố nói thêm một câu:
–Đấy, cô em của chị đấy, hàng ngày chị chả bênh cho lắm vào giờ thì đẹp mặt. Chắc mồi chài sếp tổng không được lại quay sang sếp phó đây mà. Thật là bỉ ổi!
Chị Hằng thừa biết Hoài Phương luôn tìm cách chọc ngoáy Linh Lan nhưng cũng không thể ngờ được tình huống này nên mặc dù không tin những gì xảy ra trước mắt song chị cũng không thể biện minh cho Linh Lan được đành im lặng. Thực tình chị không tin Linh Lan lại làm ra cái trò này, liệu có gì khuất tất ở đây chăng?
Trong phòng 403 khách sạn Hoàng Hôn lúc này chỉ còn lại Quốc Thành, Quốc Thái và Linh Lan. Hai người kia đã mặc xong quần áo và đối diện với Quốc Thành. Quốc Thái lên tiếng đầu tiên phá tan đi sự im lặng ngột ngạt bao trùm:
–Anh Thành…hãy tin em…em không nhớ gì cả….cũng không hiểu vì sao Linh Lan lại ở đây…thú thực hôm qua uống hơi nhiều nên về phòng chỉ kịp đóng cửa và nằm ngay lên giường…em không biết chuyện gì đã xảy ra…nhưng em thề không làm điều gì khuất tất với cô Linh Lan cả….
Còn Linh Lan vẫn đang ôm lấy đầu, cô cũng không nhớ ra mình vì sao lại ở trong phòng của phó tổng giám đốc. Đầu cô vẫn đau như búa bổ, nhất thời chưa thốt được lên lời. Quốc Thành liền quay sang hỏi cô:
–Còn cô, hãy nói đi có chuyện gì xảy ra vậy?
–Thưa tổng giám đốc…tôi cũng không biết gì cả…khi mở mắt ra thì đã thấy thế này rồi…tôi không nhớ gì hết…tôi không hiểu vì sao mình lại ở đây…mong anh tin tôi….không phải như anh nghĩ đâu….tôi không phải…
Nhưng Quốc Thành đã lạnh lùng đáp:
–Cứ cho rằng Quốc Thái đã say mà không ý thức được việc gì xảy ra nhưng còn cô? Cô là phụ nữ, cô đâu có uống nhiều đến nỗi say mèm mà không biết được vì sao mình lại thế này? Tôi không phải trẻ con mà tin là có ai đó đã khênh cô đặt lên giường Quốc Thái nhé? Còn nữa, tại sao hai người lại ở trong tư thế ám muội vây? Không lẽ quần áo hai người cũng là do người khác cởi ra ư? Không thể tin nổi!
Nhưng cho dù anh có thắc mắc thế nào thì cả Quốc Thái và Linh Lan cũng chẳng làm cách nào để biện minh, tình thì ngay mà lý thì gian. Ai sẽ làm chứng cho sự trong sạch của họ đây? Bỗng Linh Lan ôm đầu rồi kêu “á” lên một tiếng:
— Tôi nhớ ra rồi…đêm qua lúc tôi đang ngủ thì buồn đi tiểu nên dậy…sau đó tôi nghe có ai đó gọi tên mình bên ngoài….đúng rồi có người đã gọi tôi…
–Rồi sau đó thế nào?
–Tôi mở cửa đi ra thì thấy có hai người mặc đồ đen nhưng không nhìn rõ mặt…rồi không biết gì nữa….
–Lúc đó khoảng mấy giờ?
–Tôi không nhớ rõ vì lúc đó tôi đã ngủ được một giấc rồi…
–Được rồi…
Nói xong không đợi cô nói thêm gì nữa Quốc Thành liền đưa tay chặn lại và lao ra cửa bỏ mặc hai người vừa ngạc nhiên lẫn thảng thốt. Linh Lan liền nói với Quốc Thái:
–Tôi về phòng đây…chắc chắn có kẻ muốn làm hại tôi rồi…
Nói rồi cô đi như chạy ra khỏi phòng Quốc Thái về phòng của mình rồi chốt chặt cửa lại. Bấy giờ nước mắt mới bắt đầu rơi chứa chan, không ngờ mới chỉ ngày đầu tiên mà đã xảy ra chuyện rồi. Kẻ nào đã cố tình đưa cô vào bẫy thế này, chứng tỏ chúng đã lên kế hoạch rất kỹ, đã điều nghiên và biết được Quốc Thái say xỉn và quên không chốt cửa phòng, lại còn canh me đến trước cửa phòng mà gọi tên cô nữa chứ? Có thể chúng không ngờ rằng cô lại dậy vào lúc đó và cuối cùng Linh Lan vô tư lại tự biến mình thành con mồi cho kẻ xấu thực hiện thành công chiêu trò bẩn thỉu. Nhất định kẻ đó đã nhắm vào cô, nó phải rất căm thù nên mới cố tình muốn làm cho mất mặt trước mọi người và vấy bẩn thanh danh cô đây mà. Rồi cô đưa tay lên ôm lấy đầu nghĩ ngợi, đầu óc cô vẫn u u mê mê và nặng như đeo chì, đúng rồi…mục đích của chúng đã quá rõ ràng, chúng muốn cô phải biến khỏi đây, muốn hất cẳng Linh Lan ra khỏi công ty Long Thành. Chính xác là như vậy. Nhưng kẻ đó là ai?
Chợt đầu cô lại lóe lên một cái tên, ở công ty này người ghét cô nhất chỉ có thể là Hoài Phương! Đúng vậy, hiện tại cô chỉ nghĩ ra duy nhất cái tên này. Ngoài chị ta ra thì cô không hề gây thù chuốc oán với ai cả, Hoài Phương chính là tự gây thù với cô chứ cô đâu có bao giờ gây hấn? Chị ta đã hết lần này đến lần khác hạ nhục cô. Nhưng đây là Nha Trang chứ không phải Hà Nội, vậy làm sao một người như Hoài Phương lại có thể lên kế hoạch tinh vi và chi tiết một cách hoàn hảo như thế được? Nhất định nếu là chị ta thì phải có người đứng sau giúp sức. Nghĩ vậy Linh Lan liền lấy điện thoại ra để gọi cho Quốc Thành nhưng khi mở điện thoại cô lại thấy có mấy cuộc gọi từ một số máy không rõ số gọi cho cô vào đêm qua.
Chứng tỏ kẻ đó rất tinh vi và tính toán kỹ lưỡng ngay từ đầu, nó đã dùng máy giấu số để gọi cô ra mở cửa nhưng bình thường cứ đi ngủ là cô để điện thoại âm nên không nghe được nhưng xui cho cô là đúng lúc đó cô lại đi vệ sinh và đã trở thành con mồi cho chúng thực hiện ý đồ đen tối một cách chót lọt. Bấm số gọi cho anh nhưng Quốc Thành không nghe máy, cô gọi đi gọi lại hai cuộc nữa cũng vô hiệu nên đành thôi…