Một thời gian sau. Lúc này Linh Lan đã chính thức làm ở công ty được sáu tháng, mặc dù cô luôn bị Hoài Phương tìm đủ mọi cách chèn ép nhưng cô ta vẫn không làm gì được cô, thậm chí càng ngày Linh Lan càng phát huy tốt năng lực của mình. Điều đó khiến cho Hoài Phương tức điên, cô ta biết vị thế của mình đã bị lung lay, đồng nghĩa với việc Quốc Thành ngày càng xa rời cô, mặc cho bà Trà Giang hậu thuẫn kiểu gì thì chuyện tình cảm giữa Hoài Phương và Quốc Thành vẫn không hề thay đổi, thậm chí nó còn có nguy cơ xấu đi.
Sáng nay Hoài Phương đã nghe thấy Quốc Thành phát đi thông báo chiều nay sẽ họp nội bộ từ phó phòng trở lên, cô không biết anh sẽ phổ biến gì trong cuộc họp, lòng tự cảm thấy hoang mang bởi không thể đoán được ý của sếp. Một dự cảm không tốt lóe lên trong đầu cô, Quốc Thành luôn là như vậy, trong đầu anh nghĩ gì cô hoàn toàn mù tịt, nhiều lúc Hoài Phương cảm nhận cô cứ như một con bù nhìn trong mắt anh, là thư ký nhưng lại không phải trợ lý nên nhiệm vụ hàng ngày của cô chỉ là sắp xếp kế hoạch, thông báo lịch họp và nhắc việc cho sếp, thi thoảng đánh máy các văn bản và lên lịch tiếp đối tác cho sếp phê duyệt. Hết! Cái cô muốn là trợ lý nhưng anh lại không bổ nhiệm nên trong các dự án cô không được tham gia.
Đúng 2 giờ kém mười Hoài Phương vào phòng Quốc Thành để hỏi anh xem có cần chuẩn bị gì không, thì bất ngờ Quốc Thành nói một câu khiến cô há hốc mồm kinh ngạc:
–Cô sang báo cho cô Linh Lan đúng 10 phút nữa có mặt tại phòng họp, có việc liên quan đến cô ta.
Hoài Phương cứ nghĩ mình nghe nhầm vì thấy mặt anh vẫn lạnh tanh, lại càng nghĩ biết đâu kẻ tình địch của mình sẽ bị sa thải, biết đâu đấy! Dám lắm chứ, với Quốc Thành thì việc gì cũng có thể xảy ra. Hí hửng vì cho rằng mình đoán đúng vì ngẫm ra thấy sếp toàn triệu tập từ phó phòng trở lên, vậy thì Linh Lan có lý gì mà được tham gia họp khi chỉ là một nhân viên quèn? Chẳng phải để công bố quyết định nghỉ việc thì là gì?
Nghĩ vậy Hoài Phương vui hẳn lên, miệng mỉm cười đi nhanh sang chỗ Linh Lan cố tình nói to cho mọi người nghe thấy:
–Linh Lan, cô chuẩn bị đi, 10 phút nữa sang phòng hội trường của công ty để họp.
–Cám ơn chị!
Linh Lan khẽ đáp rồi cúi xuống xếp lại sấp hồ sơ, dường như Hoài Phương chưa muốn đi thì phải, cô ta liền cúi người xuống cạnh cô nói:
–Đừng vội mừng, chưa biết chừng có kẻ sắp phải rời khỏi đây đấy. Mãi mãi cô không có chỗ ở đây đâu, đồ ngu!
Linh Lan không thèm nói gì chỉ nhếch miệng cười khiến Hoài Phương càng điên hơn, song cô ta nghĩ bụng “Mày hãy cứ vui đi, chỉ lát nữa thôi cái miệng cười của mày sẽ méo xệch và thay vào đó là những dòng nước mắt đau khổ đấy con khốn!”
Đúng 2 giờ, cuộc họp của công ty địa ốc Long Thành bắt đầu! Sau khi điểm danh tất cả các thành viên không vắng mặt một ai, Tổng giám đốc Mạc Quốc Thành bắt đầu đi vào vấn để chính, giọng anh trầm ấm cất lên:
–Thưa tất cả mọi người. Sở dĩ tôi triệu tập cuộc họp này nhằm thông báo việc thay đổi nhân sự trong công ty. Thời gian vừa qua công ty chúng ta có tiếp nhận cô Phạm Linh Lan vào làm việc với vai trò nhân viên nghiên cứu thị trường của phòng Quản lý dự án đầu tư, tôi nhận thấy trong 6 tháng vừa qua cô Linh Lan đã làm việc rất tốt và khẳng định được phần nào khả năng của mình.
Anh ngừng lời rồi đưa mắt hướng vào Linh Lan nói tiếp:
–Tôi thấy nếu để cô Linh Lan ở vị trí như hiện tại sẽ không phát huy hết được khả năng của mình mà công ty ta hiện đang thiếu một trợ lý giám đốc. Vì vậy tôi sẽ điều động cô Linh Lan sang đảm trách nhiệm vụ này, đồng thời cô ấy cũng kiêm luôn vị trí thư ký riêng cho tôi. Đấy là vấn đề thứ nhất, có ai ý kiến gì không?
Hoài Phương tái mặt và muốn xỉu ngay tại chỗ khi nghe thấy quyết định này. Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao Quốc Thành lại vì cô ta mà gạt cô ra vậy? Hoài Phương đứng lên định phản bác thì anh lại nói tiếp:
–Vấn đề thứ hai tôi muốn đưa ra là trước đây vị trí thư ký được tạm giao cho cô Hoài Phương nhưng đó chỉ là tạm thời khi chưa tuyển được trợ lý kiêm thư ký. Cô Phương cũng không hợp với vai trò trợ lý nên không thể đảm nhiệm cả hai công việc này, vì vậy theo đề xuất của tôi ngày mai cô Phương sẽ được điều chuyển sang phòng Kinh doanh của anh Hà, nhiệm vụ chính của cô là nhân viên nghiên cứu thị trường. Công việc này hoàn toàn phù hợp với chuyên ngành mà cô đã học, hy vọng ở cương vị mới cô Hoài Phương sẽ phát huy được tối đa khả năng của mình. Cô có ý kiến gì không?
–Em phản đối sự điều chuyển này thưa tổng giám đốc. Tại sao lại bất công với em như vậy? Em đã làm gì sai chứ? Em không chấp nhận quyết định này, em đã làm ở đây được hai năm trong khi đó cô Linh Lan lại là nhân viên mới chỉ làm việc được có sáu tháng thì làm sao mà khẳng định được năng lực của mình? Sếp tổng có thấy mình quá cảm tính khi đề bạt cô Linh Lan vào vị trí thư ký kiêm trợ lý Tổng giám đốc không ạ?
Quốc Thành liếc mắt nhìn sang những hàng ghế bên cạnh nhưng tuyệt nhiên không ai nói gì, kể cả Phó tổng cũng im lặng, anh liền xoay người hỏi lại:
–Đây là đề xuất của tôi, có ai ý kiến gì không?
Thấy Quốc Thành hỏi vậy thì không hẹn mà gặp tất cả đều đồng thanh nói:
–Chúng tôi đồng ý, sếp tổng sắp xếp như vậy là rất hợp lý.
Linh Lan lúc này mới đứng lên dè dặt nói:
–Tôi cảm ơn sếp tổng và mọi người đã tin tưởng và tín nhiệm, song tôi thấy mình mới về, nên vị trí này với tôi không phù hợp. Xin Tổng giám đốc hãy cứ cho tôi được làm công việc như hiện tại. Tôi không thích vì sự điều chuyển này mà nội bộ công ty bị xào xáo. Sếp cứ để cho chị Hoài Phương đảm nhận vị trí đó đi ạ. Tôi xin lỗi!
Nhưng một tiếng nói đã cất lên:
–Tôi cũng đồng ý với ý kiến của sếp tổng, hơn nữa trước khi đưa ra cuộc họp này thì chúng tôi cũng đã được sếp triệu tập và lấy biểu quyết nhất trí rồi. Công ty mình đang thiếu một trợ lý tổng giám đốc, không phải tự nhiên mà mọi người lại tin tưởng Linh Lan, chúng tôi cũng hy vọng ở vị trí này cô sẽ phát huy được năng lực của mình và tham mưu cho tổng giám đốc một cách sáng suốt nhất, phải không mọi người?
Đó là tiếng nói của anh Lân trưởng phòng nhân sự, tiếng vỗ tay lại rào rào nổi lên. Quốc Thành lúc này lại nói tiếp:
–Nếu không có ý kiến gì khác thì trong buổi chiều nay cô Hoài Phương sẽ bàn giao công việc và mọi thứ liên quan cho cô Linh Lan.
Hoài Phương nghe mấy lời kia mà hận đến thấu xương, cứ tưởng sẽ được hả hê vì vỗ nhục được Linh Lan cuối cùng người phải ra đi lại chính là cô chứ không ai khác. Cô ta không thể ngờ được tình thế lại bị đảo ngược thế này? Tự nhiên đang ở trên cao lại bị thả rơi đánh bịch một cái xuống đất ai mà không tức cho được? Đau quá đi mất thôi.
Cuộc họp nhanh chóng được giải tán và ai về phòng nấy, Linh Lan không biết làm gì hơn là tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên. Chỉ có Hoài Phương là giận đến tím mặt, hai bàn tay cô ta xiết chặt vào nhau mạnh đến nỗi muốn bật máu. Mọi người đã ra ngoài hết, Quốc Thành cũng cầm sấp tài liệu trên bàn rồi đi ra, Hoài Phương đã án ngữ ngay ở cửa, cô ta sấn lại bíu lấy tay anh nói:
–Quốc Thành…sao anh nỡ xử tệ với em như vậy hả? Anh đã vì nó mà gạt em ra phải không? Nó đã cho anh ăn cái gì mà anh mê muội đến vậy chứ? Con Linh Lan thì có hơn gì em nào? Anh trả lời em đi?
Quốc Thành gạt tay Hoài Phương ra và nói:
–Cô đừng ăn nói hồ đồ như thế, tất cả đều đã được sắp xếp hợp lý đâu vào đó. Nếu cô không đồng ý thì có thể làm đơn xin nghỉ, tôi không ép.
–Anh…anh vì nó mà định đuổi việc em sao?
–Tôi không có ý đuổi việc cô, tôi thấy nhiệm vụ mới cũng hoàn toàn phù hợp với cô, tại sao cô lại từ chối nhỉ?
–Anh…anh…
Quốc Thành lách người bỏ đi, để lại sau lưng Hoài Phương đang hậm hực tức tối, một lát sau cô ta mới đi về phòng làm việc, đã thấy mấy người bên bộ phận Marketing đang xúm lại chúc mừng Linh Lan. Hoài Phương bực bội nói:
–Linh Lan! Cô giỏi lắm, còn các người nữa, đừng vội đắc ý. Một người đi lên bằng đầu gối thì cũng chẳng vẻ vang gì đâu mà ra vẻ ta đây. Nói đúng ra thì cô không phải đi bằng đầu gối mà trườn bằng cả thân mình, để xem tới đây cô sẽ làm được gì nào? Đồ rắn độc!
Chị Hằng trưởng phòng Phân tích dự án đầu tư giờ mới nói:
–Này Hoài Phương, chị thấy sao lúc nào em cũng hậm hực thế nhỉ? Đang độc thân thì phải vui vẻ lên em, nhăn nhỏ hoài như vậy là tổn hại nhan sắc lắm đấy. Tiếc quá em lại không được phân về phòng của chị, về phòng Kinh doanh của anh Hà là hợp với em quá rồi còn gì? Bên đó toàn trai đẹp!
–Chị…chị dám nói tôi như vậy hả? Đừng tưởng tôi không ở đây mà các người muốn nói gì thì nói nhé? Đừng có tưởng bở…
Sau buổi chiều hôm đó thì Hoài Phương chính thức phải bàn giao lại toàn bộ công việc cho Linh Lan. Hoài Phương điên lắm, cục hận này cô ta nuốt không trôi nên ngay lập tức đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, tiếng cô ta vang lên trong máy:
–Con chào bác ạ. Chắc con xin nghỉ việc ở công ty này thôi bác ơi! Thật là bất công cho con quá.
Chẳng biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy sau khi nghe xong thì Hoài Phương đã kể lại toàn bộ chi tiết cuộc họp chiều nay cho người kia nghe, có thể sau khi nghe người đó an ủi thì cô ta cũng phần nào hạ hỏa và không còn tức tối như hồi nãy nữa. Miệng mím chặt, bụng nghĩ “Linh Lan, mày hãy chống mắt lên mà xem tao sẽ làm gì mày. Đừng tưởng muốn cướp Quốc Thành của tao nhé, không dễ như vậy đâu. Tới đây tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết con chó!”. Linh Lan không hề biết một âm mưu thâm độc đang nhắm vào cô.
Công ty địa ốc Long Thành năm nào cũng tổ chức cho nhân viên đi du lịch vài ngày vào dịp hè. Năm nay cũng vậy, cuối tuần này công ty sẽ cho nhân viên đi nghỉ dưỡng bốn ngày ba đêm ở Nha Trang, toàn bộ vé máy bay và phí ăn ở được công ty bao trọn gói. Chiều hôm trước Quốc Thành đã bảo Linh Lan:
–Cô chuẩn bị đồ đạc trước đi nhé, sáng mai tôi sẽ tới đón cô.
Linh Lan rất ngại bị soi mói, nhất là hiện tại Hoài Phương đang rất căm ghét mình nên cô không muốn chuốc thêm rắc rối nên nói với anh:
–Thôi, mai anh không phải đón tôi đâu, để tôi tự đi xe đến công ty cho chủ động. Nhưng Quốc Thành đã nói:
–Tôi sẽ đến đón cô, cứ thế đi.
–Anh không biết như vậy là rất khó cho tôi sao? Tôi không muốn bị mọi người để ý và gièm pha này nọ, nên mong anh hãy để tôi đi cùng với họ.
Linh Lan cứ một mực cự tuyệt như vậy nên Quốc Thành cũng không thể ép được. Anh liền đứng dậy đi vào phòng trong và cầm ra một chiếc hộp vuông xinh xắn rồi chìa ra cho Linh Lan:
–Tặng cô nè!
Linh Lan tròn mắt ngạc nhiên nói:
–Ôi, hôm nay có là ngày gì đâu mà anh tặng quà cho tôi, tôi không dám nhận đâu…