Tình Thù

Chương 8



–Tôi thì có gì mà phải lo, cô chỉ được cái lo sợ hão huyền. Ngồi đây thêm một chút nữa đi, chẳng mấy khi có một buổi tối lãng mạn như thế này. Lát tôi sẽ đưa cô về, yên tâm tôi chở cô đi như thế nào thì khi về sẽ y như thế. Cô vẫn còn nguyên đai nguyên kiện cơ mà?

Nói rồi anh lại nhếch miệng cười, cô nhìn vào khuôn mặt ấy thấy anh cứ tưng tửng, tưng tửng lạnh lùng đến phát ghét. Dưới hồ từng đôi nam nữ đang nhẩn nha đạp vịt, cô bỗng liếc sang anh, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách kia cũng đang nhìn mình. Lần này thì cô cương quyết đứng dậy nói:

–Muộn rồi, tôi chưa đi chơi tối như thế này bao giờ nên không quen, nếu anh thích ngồi ngắm cảnh thì cứ việc, tôi về trước đây.

Rồi chẳng đợi anh đồng ý, cô rợm bước nhưng ngay lập tức bước chân cô đã bị níu lại bởi cánh tay rắn chắc của anh đã lôi tuột cô lại. Cú kéo tay quá mạnh khiến cô đổ ập vào anh, mặt cô áp vào ngực anh, cảm nhận đôi tay kia đang ôm lấy cô, mặt anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên tóc cô rồi thì thầm nói:

–Cô đẹp lắm, rất quyến rũ và đặc biệt giống như cái tên của cô vậy Linh Lan.

Anh nói xong thì nắm tay cô đi, cả hai phải thả bộ một vòng nữa mới sang bờ bên kia để anh lấy xe. Ngồi trên xe anh, cô lại miên man suy nghĩ, cảm thấy bản thân mình thật dễ dãi. Chẳng phải mấy người đồng nghiệp đã cảnh báo cô rồi hay sao? Vả lại chính Hoài Phương cũng đã khẳng định chủ quyền khi nói với cô rằng anh là của cô ta, hai người đã hứa hôn rồi mà. Bất giác cô không biết lấy sức mạnh ở đâu liền hỏi anh:

–Chắc đây là lần đầu tiên cũng là lần cuồi cùng tôi đi chơi với anh. Thêm lần nữa chắc tôi không còn cái tóc nào trên đầu quá, hơn nữa tôi không muốn bị mất việc.

Anh nhìn xoáy vào mặt cô, bàn tay vô thức xiết chặt tay cô nói:

–Tôi thách kẻ nào dám động vào cô đấy, nó muốn làm gì cô thì phải hỏi qua ý kiến tôi. Cô yên tâm đi, đừng có nói mấy lời đó ra nữa, thế nào là cuối cùng? Tôi cấm cô đấy!

–Nhưng chính Hoài Phương đã nói với tôi cô ấy là vị hôn thê đã hứa hôn của anh mà?

–Nói bậy! Khi nào cô thấy tôi xác nhận thì hãy tin, còn bất kể ai nói ra không phải là tôi thì đều không có giá trị. Đừng lo sợ hão huyền nữa cô bé, nếu tôi chưa cho phép thì đừng hòng ai động vào cô được! Tin tôi đi!

Trái với lúc đi, lúc về anh lại nói chuyện rất nhiều mặc dù chỉ là những câu tranh luận như vậy. Chẳng mấy chốc đã về đến ngõ nhà cô, lần này anh chạy thẳng xe vào trong và dừng lại trước cổng, mở cửa cho cô, anh cũng xuống theo rồi ngay lập tức ôm cô vào lòng, vòng tay của anh xiết chặt khiến cô như muốn ngộp thở, khi bàn tay ấy từ từ nới lỏng thì tiếng thì thầm bên tai cũng cất lên:

–Tạm biệt em, cô gái đặc biệt. Ngủ ngon nhé Linh Lan của tôi!

Nói rồi anh lại thơm lên tóc rồi mới buông cô ra, một chút gì rưng rưng nơi khóe mắt và mằn mặn nơi đầu môi. Cô cảm động thực sự, thì ra anh không hề lạnh lùng như cô tưởng, anh đã để mắt đến cô rồi ư? Linh Lan đưa tay lên vẫy vẫy và cũng cất giọng nhẹ nhàng:

–Cảm ơn anh! Chúc ngủ ngon nhé Tổng giám đốc!

Đợi cho cô đi vào phòng anh mới từ từ đề máy phóng đi, khi Quốc Thành về đến nhà thì chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng khách cũng điểm 10 tiếng. Vừa bước vào nhà anh đã thấy mặt mẹ hầm hầm, không hỏi thì cũng biết bà đang rất tức giận. Quốc Thành mỉm cười.

–Con chào mẹ, mọi người về hết rồi hả mẹ?

–Quốc Thành, con đứng đó cho mẹ. Nói đi, tối nay con đã đi đâu, một câu cũng không được nói dối. Con có biết mẹ đã gọi cho con bao nhiêu cuộc không? Rốt cục con không coi lời mẹ ra gì phải không?

–Dạ con đã nói từ đầu rồi mà mẹ, tối nay con có việc quan trọng ạ.

–Con làm mẹ mất mặt quá, ai đời để cho con bé nó đợi dài cổ. Tại sao con không nghe điện thoại của mẹ?

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh bị bà cằn nhằn như thế này rồi, Quốc Thành mặc cho mẹ nói, anh chỉ mỉm cười mà không nói thêm câu gì cả. Ông Thành Long thấy vậy thì đi ra nói:

–Thôi em, bỏ qua đi. Quốc Thành vào đây ba nói chuyện.

Ông Thành Long rất ít khi can thiệp vào chuyện riêng tư của anh, song hôm nay tự nhiên ông lại nói vậy khiến anh hơi chột dạ, bước theo ba vào phòng khách Quốc Thành đoán già đoán non không biết ba sẽ nói chuyện gì đây. Chỉ xuống ghế ông bảo anh:

–Con cũng đã 28 tuổi rồi, sự nghiệp cũng đã có, giờ là lúc ba mẹ muốn con lập gia đình. Kết hôn đi con! Ba muốn nhìn thấy con hạnh phúc, nghe lời ba nhé?

–Dạ vậy ba cho con thêm một thời gian nữa được không ạ? Con muốn tự mình lựa chọn vị hôn thê.

Bà Trà Giang nãy giờ chỉ ngồi im nghe chồng nói, giờ thấy thằng con cứng cổ vẫn cương quyết như vậy thì nói:

–Con muốn làm cho mẹ chết luôn phải không? Tại sao không phải là con Hoài Phương hả? Nó có điểm gì không tốt mà con chê nó chứ? Một cô gái tài sắc vẹn toàn con còn muốn tìm kiếm đâu xa nữa? Mẹ nói trước ngoài nó ra thì mẹ không đồng ý một đứa con gái nào khác.

–Vậy thì con không kết hôn đâu mẹ. Hoài Phương là do mẹ chọn chứ không phải con, con đã nói bao nhiêu lần rồi mà mẹ không chịu hiểu. Con không hề yêu cô ta, một chút cảm tình cũng không, vì vậy nếu mẹ thương con thì mong mẹ đừng ép con nữa. Con xin phép đi thay đồ ạ.

Nói xong anh đứng lên đi về phòng riêng mặc cho bà Trà Giang đang giận tím mặt. Bỗng dưng bà lại nhớ ngay tới lời Hoài Phương nói lúc chiều, phải lắm chắc là tại con bé kia rồi, con nhân viên mới mà bữa trước bà đã thấy. Quả là nó đẹp thật nhưng không thể nào so với Hoài Phương của bà, bà chỉ duy nhất ưng một mình cô ta mà thôi. Hoài Phương như thế nào mà khiến mẹ của Tổng giám đốc kết như vậy?

Lại nói về Hoài Phương, nhân vật được bà Trà Giang đặc biệt sủng ái. Có lẽ cô là con của một gia đình hào môn nào đó hay ít ra thân thế cũng phải sánh ngang ngửa với nhà họ Mạc này? Tuy nhiên câu trả lời là không hề! Hoài Phương thực chất là một cô gái có gia cảnh bình thường, cũng gọi là khá giả một chút thôi. Nhà cô chỉ có hai cha con, chưa ai nhìn thấy mẹ Hoài Phương bao giờ, cô sống với bố trên một căn nhà 4 tầng tọa lạc ở phố Trần Duy Hưng.

Ông Lãi bố của Phương cũng chỉ làm nghề tự do, thậm chí mấy năm gần đây ông ta còn không đi làm chỉ ở nhà nghe đâu làm môi giới nhà đất thì phải. Vậy mà ông vẫn có đủ điều kiện để nuôi con ăn học và còn tậu hẳn cho mình một căn nhà phố 4 tầng rộng rãi ở khu này thì chẳng phải là giỏi ư?

Hoài Phương học đại học Thương mại ra nhưng nhờ có sự quen biết của bạn bè ông Lãi mà Phương được nhận vào một trung tâm thương mại làm trong phòng Marketing ở đó. Nhưng với một người đầy tham vọng và thức thời lại không kém phần thực dụng như cô thì làm sao chịu chấp nhận một công việc bình thường như thế. Và cuối cùng vận may kéo đến, nhớ một lần khi vừa bước xuống thang máy ở trung tâm thương mại, cô bắt gặp bà Trà Giang bị té xỉu ở đây. Mới đầu cô định quay đi nhưng nhìn vào cách ăn mặc của bà này cô lại thay đổi ý định và đi đến đỡ bà ta dậy. Phải một lúc lâu doay trán và xoa bóp dầu khắp người thì cô mới vực được bà đứng lên. Xem chừng lúc đó bà Trà Giang vẫn còn yếu lắm, vừa đứng lên bà đã thấy xây xẩm mặt mày mà ngồi thụp ngay xuống.

Tiếng bà ngắt quãng cất lên:

–Cảm phiền con đưa giúp cô về nhà được không? Cô mệt quá…

Nói rồi bà mở xắc tay lấy ra một tấm card visit đưa cho Hoài Phương, trên tấm card không đề tên bà mà lại là tên của một người đàn ông đó chính là Mạc Thành Long người mà sau này cô mới biết đó là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Long Thành, một tập đoàn địa ốc đầy danh giá. Thấy cô có vẻ ngạc nhiên, bà khó nhọc nói:

–Đây là chồng cô…phía sau là địa chỉ…nhà riêng…

Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Hoài Phương, cô liền nhoẻn cười nói:

–Dạ không sao ạ, con cũng mới tan làm, để con đưa cô về nhé?

Nói rồi không đợi cho bà đồng ý, Hoài Phương nhanh chóng dìu bà ra cửa và gọi ngay một chiếc taxi. Cũng từ đây bà Trà Giang bắt đầu tỏ ra quý cô ra mặt, cũng hay gọi cô đến nhà chơi và Hoài Phương cũng không khó khăn gì khi tiếp cận được hai anh chàng soái ca nhà họ Mạc. Thực ra mới đầu cô thích tính cách của Quốc Thái vì tính anh dễ gần chứ không trầm mặc lạnh lùng như Quốc Thành, song dần dà thì cô lại cảm nhận bà Trà Giang có vẻ quý cậu con cả hơn. Trong những lần nói chuyện bà có up mở rằng hiện anh đang là Tổng giám đốc của công ty địa ốc Long Thành, có nằm mơ cô cũng không bao giờ tưởng tượng ra rằng mình lại quen được một mỏ vàng đầy tiềm năng này.

Cô cũng thừa thông minh để hiểu Quốc Thành mới là người sau này sẽ nắm quyền điều hành tập đoàn thay ông Thành Long vì nhà nào chả coi trọng và trao cho con cả nhiều đặc ân cũng như trọng trách lớn. Vì vậy Hoài Phương đã chuyển mục tiêu sang Quốc Thành và đồng thời mở chiến dịch tiếp cận lấy lòng bà Trà Giang nhiều nhất có thể. Cô cũng thường xuyên chở bà đi mua sắm và mua tặng bà những món quà đắt tiền hơn. Và với nỗ lực không ngừng nghỉ đó cô đã được đền đáp. Vào một ngày đẹp trời bà Trà Giang đã dùng sức ép của mình để đưa cô về công ty làm thư ký cho Quốc Thành mặc dù anh không hề muốn, cũng vì cô mà bà đã đuổi việc mấy cô gái khác chỉ vì họ đã làm cô chướng mắt và không hài lòng.

Chính vì vậy Hoài Phương luôn ỉ vào bà Trà Giang và tin vào sức mạnh của mình, cô nghĩ không gì là không thể, chỉ là cô có muốn hay không mà thôi. Càng nghĩ cô lại càng tức điên khi nghĩ đến con nhân viên mới đã làm cô sốn mắt, chỉ có nó là người duy nhất không sợ và muốn chống lại cô.

Nghĩ đến buổi chiều nay cô lại bực bội hết cả người, khi theo Quốc Thái về nhà bà Trà Giang ăn tối cô đã thấy tất cả đã được bày biện rất tươm tất. Hôm nay ông Thành Long có mở một bữa tiệc để thết đãi những người bạn thâm giao, ở đây cô đã được bà Trà Giang giới thiệu là bạn gái của Quốc Thành, điều đó làm cô rất hãnh diện chỉ mong anh về thật nhanh để được ngồi ăn cạnh anh, được chăm sóc cho anh nhưng cô cứ càng chờ thì bóng dáng Quốc Thành càng mất hút, mà Quốc Thái thì chẳng ưa gì cô, vì vậy trong suốt bữa tiệc chỉ có cô và bà Trà Giang là hay nói chuyện với nhau mà thôi.

Cô đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng anh không hề bắt máy, kể cả bà Trà Giang cũng vậy. Không biết anh đã đi đâu và với ai tối hôm ấy, chỉ biết rằng trong bàn có bao nhiêu món ngon cô cũng không cảm nhận được, miệng đắng chát và cảm giác hờn ghen lại dâng lên ngập lòng. Hoài Phương tức giận thật sự, cô rất xinh đẹp chứ có phải xấu xí gì cho cam mà anh đến cả một cái liếc mắt cũng không, anh coi cô là thứ gì vậy? Càng nghĩ đến con nhỏ đó cô lại càng tức điên, cô linh cảm nó chính là vật cản, là cái gai trước mắt mà cô cần phải nhổ đi. “Linh Lan, mày đừng vội đắc thắng, tao không tin là không làm gì được mày, hãy chống mắt lên mà coi. Muộn nhất trong vòng ba tháng nữa mày cũng sẽ bị tống khứ khỏi công ty thôi.”

Đêm đó có ba kẻ mất ngủ, người đầu tiên mất ngủ là Hoài Phương, cô không thể chợp mắt bởi cứ mỗi lần nhắm mắt lại là cô lại tưởng tượng ra cảnh Quốc Thành đang tay trong tay với Linh Lan, cứ nghĩ đến cảnh hai người ngồi trong xe hơi tình tứ, cảnh anh nắm tay cô ta vào một nhà hàng sang trọng nào đó, nghĩ đến cảnh anh đã vì Linh Lan mà mắng mỏ cô, làm cho cô quê độ trước con nhỏ ấy là cô lại tức lộn ruột, hận không thể xông vào mà đập cho Linh Lan một trận. Hận anh không để mắt đến cô, cô phải làm cách nào cho Quốc Thành yêu mình đây?

Người thứ hai mất ngủ chính là Linh Lan, cô cứ thao thức hoài và nhớ đến buổi tối đầy thơ mộng bên anh. Là một người tinh tế cô biết anh đã có một sự quan tâm đặc biệt đến cô, tuy chỉ được ở bên anh vài giờ ngắn ngủi nhưng cô biết anh đã để lại cho cô ít nhiều ấn tượng. Cô đã run rẩy và cảm nhận có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể mỗi khi tay anh chạm vào người, một sự khác lạ mà cô chưa từng gặp khẽ len nhẹ vào tim. Đó là gì vậy? Cô có ảo tưởng quá không? Phải khuya lắm, có lẽ tầm 2, 3 giờ sáng cô mới chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, nụ cười vẫn còn vương nhẹ trên khóe môi.

Người cuối cùng mất ngủ chính là Quốc Thành, đây là lần đầu tiên anh thao thức về một cô gái, một người con gái có cái tên rất lạ, tên của một loài hoa. “Linh Lan” anh đã thầm gọi tên cô trong đêm, tự tưởng tượng ra mình đang nắm tay cô đùa vui trên triền cát, được đưa cô đến những nơi thơ mộng chỉ dành cho hai người.

Cô gái ấy quá đặc biệt, không muốn nói là một mẫu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tinh tế thông minh mà người đàn ông nào cũng muốn chinh phục cho riêng mình. Có thể đây chỉ là đêm đầu tiên trong rất nhiều đêm thao thức của anh về cô, là cô chứ không phải ai khác. Không bao giờ là Hoài Phương cho dù mẹ có bắt ép anh lấy cô ta thì anh cũng nhất định cự tuyệt. Anh đang có một dự định trong đầu, phải rồi tới đây anh sẽ phải thay đổi, nhất định là như vậy…