Tình Trong Đáy Mắt

Chương 10



Chung cư Happy.

Tầng 10.

"Lisa, anh nấu món phở Bắc em thích nè!" Jack bê tô phở nóng hổi để tận đầu giường, âu yếm mời vợ.

Người nằm trên giường vẫn bất động. Đôi mắt dán chặt ngoài cánh cửa kính.

Jack ngồi xuống mép giường, khẽ khàng kéo vạt áo: "Lisa, dậy ăn chút đi em. Cả ngày hôm qua em chưa ăn gì rồi!"

"..." Tâm trí cô mãi đặt về hướng chàng trai bên kia con dốc. Cô sợ anh đi. Cô sợ anh lại bỏ rơi cô.

"Lisa!" Jack nhẹ nhàng ôm vợ. Ánh mắt thiết tha yêu chiều chợt hoảng hốt khi thấy nước mắt lăn dài trên đôi má yêu kiều.

"Lisa vì sao em khóc?" Jack nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp. Một đôi mắt màu hổ phách quyến rũ say lòng người. Jack yêu nó biết bao. Vậy mà...

"Có phải em khóc vì thằng mù đó không?" Đáy mắt anh ta bực bội khóa chặt chờ mong câu trả lời.

Cô không nói. Hay nói đúng hơn là không muốn nói. Nếu người ta độ lượng thông cảm cho cô thì giờ này cô đã không ở đây. Không bị anh ta giam lỏng ở bốn bức tường, chỉ được nhìn trời qua cánh cửa kính. Tâm trạng lo sợ bí bách khiến có lúc cô muốn đâm đầu quyên sinh. Nhưng nghĩ đến anh...cô không đành lòng. Đã bỏ lỡ bảy năm, cô phải bù đắp, phải lo chữa lành trả lại đôi mắt nhìn đời cho anh.

Lâm Chính, dù như thế nào? Anh cũng phải gắng đợi em!

Jack đợi không nghe câu trả lời của vợ, anh ta càng giận, thô lỗ quát lớn: "Anh có điểm nào thua thằng mù đó hả?"

Cô không nhìn Jack, như có như không nói vào khoảng xanh ngoài trời: "Đừng nói mù này mù nọ được không?" Cứ lôi niềm đau, mất mát của người ta ra nói mãi như vậy, cô càng xót trong lòng: "Anh không thua gì ai cả. Chỉ tại Bảo Ngọc này quá hồ đồ. Chấp nhận lời cầu hôn của anh khi trong tim, trong đáy mắt mình vẫn còn đầy ắp một bóng hình." Cô cứ nghĩ người mới sẽ dần thay thế và lấp đầy khoảng trống mất mát trong tâm hồn.

Nhưng không...

Ngày đeo chiếc nhẫn cầu hôn vào tay, cô mới biết: Nhẫn kim cương không bằng vòng hoa vàng bồ công anh Lâm Chính đội lên đầu cô trong ngày nhận giấy báo trúng tuyển đi du học.



Lâm Chính nói: "Hãy như bồ công anh em nhé! Cứ mạnh mẽ bay đi! Bay về miền mơ ước!"

Cùng với vòng hoa đội đầu, anh nhét vào tay cô một chiếc thẻ: "Không lo lắng gì cả, trong này có đủ tài khoản em học lên tiến sĩ."

Cô nhìn chiếc thẻ, hỏi câu vô tư như cánh hoa bồ công anh cuối mùa: "Đủ cho cả anh nữa chứ?"

"Ừm!"

Cô reo lên: "Vậy thì hay quá! Hai đứa mình cùng đi!"

Lời hứa không trọn. Ngày ra đi, cô ngây thơ tin vào hình ảnh mắt mình nhìn thấy!

Ngày trở về. Gặp lại anh...cô đang hồ nghi một nguyên nhân khác.

Không ngờ...linh cảm của cô đúng với sự thật. Một sự thật nức nở, vỡ nát cả trái tim.

Jack định xuống nước xin lỗi vợ...

Ngoài kia, tiếng chuông cửa réo gọi như đòi mạng.

Đang trong lúc vội, Jack không kịp nhìn màn hình hiển thị. Một tay mở ra luôn.

Một người đàn ông xa lạ. Gương mặt ngập tràn vẻ bất an: "Xin lỗi, cho tôi gặp bác sĩ Lisa!"

"Anh là ai? Gặp vợ tôi có việc gì? Cô ấy đang ốm!"

Người đàn ông ánh mắt gấp gáp nhìn Jack: "Tôi là bạn của cô ấy! Có chuyện cần gặp cô ấy gấp!"

Đôi mắt lai Tây nghi ngờ nói thẳng: "Liên quan đến...Lâm Chính!

Xin lỗi, vợ tôi không khỏe để đi gặp thằng mù!" Jack dứt khoát đóng cửa.



Một bàn tay bất chấp tất cả giữ lại. Một giọng nói hết sức giận dữ: "Mày nói ai mù? Người ta mù vì để cho vợ mày có bằng tiến sĩ bên Tây đấy! Mày không biết ơn thì thôi, ở đó còn khinh khi!"

Là giọng của Kỳ Hưng. Bảo Ngọc lao luôn xuống giường.

Cô đẩy Jack qua một bên. Trước ánh mắt bất ngờ của Jack, cô nắm vai Kỳ Hưng, hỏi rõ từng tiếng: "Anh vừa nói gì cơ? Làm ơn nói lại cho tôi nghe!"

Kỳ Hưng nhìn tên chồng Tây, rồi nhìn Bảo Ngọc. Anh ấy cuộn chặt hai bàn tay nói thẳng sự thật: "Đến nước này rồi tôi cũng không muốn giấu nữa. Năm xưa, Lâm Chính chọn hi sinh đôi mắt để nuôi ước mơ cho cô! Nói rõ ràng hơn chút, Lâm Chính dùng tất cả tài sản mẹ để lại phòng ngừa cho con chữa bệnh kịp thời nếu một mai phát hiện bệnh glocom di truyền.

Nhưng Lâm Chính đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ. Một phát đưa hết cho cô!"

Đang giận dữ, Kỳ Hưng chợt bật khóc: "Giờ thì hay rồi...Huhuhu..."

Bảo Ngọc lảo đảo trước cú sốc. Một bí mật được phanh phui. Một nghĩa cử cao đẹp. Một tấm chân tình ấm áp tựa vầng Thái dương. Vậy mà, cô lại phát run. Chân run, tay run, kéo theo toàn thân run lẩy bẩy. Nơi ngực trái cô, con tim như chết cứng khi Kỳ Hưng nức nở báo thêm tin: "Lâm Chính...Lâm Chính...đi rồi!"

Chiều hôm đó, sau khi lắng nghe tiếng ô tô rời xa. Lâm Chính đã đổ ngã xuống triền đồi.

Trời đất vô tình như thế nào...mà lại đổ mưa to không dứt.

Kỳ Hưng đang trực chiến, khi thấy con Mực ướt đẫm như chuột lột lao vào cơ quan. Nó nhìn anh qua làn nước mắt, tiếng rên da diết cầu mong người mau đi cứu chủ nó.

Kỳ Hưng chỉ kịp dặn dò đồng nghiệp, rồi lao nhanh theo nó trong màn mưa.

Khi đến một quả đồi vừa sạt lở, nó trở chân bới trong đống bùn đất nhão nhoẹt...

Đau thắt lòng nó.

Đau thắt lòng Kỳ Hưng.

Vỡ nát con tim Bảo Ngọc.