Một cái tên được khơi ra làm Lâm Chính cứng đơ như pho tượng.
Cái tên từ lâu đã đặt vào vùng cấm. Mỗi lần gọi là một lần đau. Vậy mà, hôm nay có người gọi còn thuận miệng hơn anh.
"Anh là gì của Bảo...Ngọc? Tại sao biết cô ấy lưu luyến không quên một người không tim, không phổi như tôi?"
Bàn tay chuẩn bị mở cửa xe ô tô của Jack dừng lại. Anh ta đi ngược về phía Lâm Chính. Không tỏ vẻ đạo mạo học thức nữa. Gằng giọng nói rõ ràng từng tiếng: "Bảo...Ngọc...là...vợ...tao!"
Vợ ư?
Nói vậy...Bảo Ngọc là Lisa. Lisa là Bảo Ngọc! Người đang ở trong nhà anh kia là cô gái đã đi liền bảy năm.
Không biết vui mừng hay hoảng sợ, Lâm Chính tự nhiên quýnh quáng không biết đi đường nào.
Người đã về chốn cũ. Người giữ nhà hộ là anh đã trở thành người thừa, người xâm nhập gia cư bất hợp pháp!
Phải đi nhanh thôi!
"Mực...à, mình...đi thôi em!" Lâm Chính quờ quạng tìm chú chó cưng. Rõ ràng nó vẫn đứng sát bên anh. Tay đã chạm vào nó mấy lần. Vậy mà, anh vẫn gọi: "Mực à, em đâu rồi? Mực ơi!!!" Anh không biết mình đã lần tìm nó trong bao lâu. Mãi đến khi một vật mềm mại nóng ấm liếm láp vào bàn tay run run của chủ, anh mới sực tỉnh.
Lâm Chính ngã khuỵu. Dang tay ôm lấy chú chó cưng bật khóc ngon lành. Bấy lâu gắng gượng, giờ sức không còn. Anh thèm lắm cảm giác được nằm buông xuôi để đôi chân rệu rã mỏi nhừ được nghỉ ngơi. Nhưng không thể...
"Đi nhanh, Mực!"
Lâm Chính chống cây gậy mượn sức đứng lên. Đi như chạy trốn.
"Lâm Chính!! Lâm Chính!"
Tiếng người con gái gọi giật ngược đàng sau khiến Lâm Chính không còn làm chủ cơ thể được nữa. Anh ngã xuống ngay trên triền dốc. Cơ thể lăn nhanh xuống chân đồi.
"Lâm Chính à!" Bảo Ngọc thét lên. Con tim đau tưởng chừng tách ra như ngàn đóa bồ công anh bay theo chiều gió. Cô vội vã lao xuống chân dốc.
"Lisa!!" Jack hốt hoảng mở cửa xe nhào ra cứu vợ.
Mắt Lâm Chinh không thấy nhưng đôi tai anh rất nhạy. Khi cơ thể nằm im. Đến cái chống tay ngồi dậy cũng không có, anh lồm cồm bò luôn. Càng nhanh càng tốt. Càng khuất mắt người ta, anh càng mừng.
Nhưng người mù như anh thì làm sao nhanh chân bằng người sáng.
Một vòng ôm mạnh mẽ siết chặt từ phía sau. Cô áp mặt vào lưng anh, khóc không còn ra tiếng: "Anh à, đừng bỏ rơi em nữa mà!"
Nếu có phép màu tan biến vào hư không. Lâm Chính nguyện tan biến. Bởi, anh không biết phải đối mặt làm sao khi không có tấm bình phong Kỳ Hưng bên cạnh.
Anh kiềm nén bao cảm xúc vỡ òa. Thầm niệm 100 lần câu: Mọi việc sẽ ổn!
Rốt cuộc lại không ổn một chút nào khi nghe người con gái lại thủ thỉ vào lưng anh: "Anh đừng tìm cách đuổi xua em làm gì? Lần này, em không ngu ngốc nữa đâu!"
Anh muốn gọi lên hai tiếng 'Bảo Ngọc' nói với cô rằng: Hãy quên anh đi, vì anh không còn yêu em nữa!
Nhưng nghe sao mà đắng chát.
Trong tiếng khóc nghẹn ngào của cô, có cả tiếng nức nở của anh. Hai tay không còn sức để chạm vào nâng niu hay gỡ bỏ một đôi tay. Đành buông thõng để mặc giây phút tái ngộ bất ngờ.
"Lisa!" Người đàn ông ngoại lai vừa gọi tên vợ vừa tháo gỡ một vòng ôm: "Về bên anh, anh mới là chồng em! Người đàn ông có thể cho em cả thế gian. Còn gã mù đó còn làm được điều gì cho em, hả?" Anh ta mạnh mẽ giành lại vợ.
"Không, Jack! Người em mãi yêu là Lâm Chính! Buông em ra!" Bảo Ngọc đấm túi bụi vào ngực Jack: "Chúng ta đã kết thúc rồi mà!"
Jack gầm lên: "Kết thúc? Em nói nghe sao mà dễ? Anh theo em về đây là để tổ chức cưới. Chứ không phải để em bỏ rơi anh."
"Jack, em xin lỗi! Làm ơn thả em ra trước có được không?"
Người đàn ông ngoại lai vẫn giữ chặt một vòng ôm, nói thật lớn cho kẻ thừa phía sau lưng anh ta nghe: "Không đời nào! Có làm ma, em cũng là ma của nhà họ Trần!"
"Buông em ra!" Thấy không ăn, cô nhoài người gọi Lâm Chính: "Anh à, mau giúp em! Em yêu anh!"
Ba tiếng 'em yêu anh' nói ra không đúng lúc chỉ thêm đau đớn lòng. Yêu làm gì một người mù như anh! Thế giới người mù tăm tối lắm. Một cô gái mong manh như em không thể chịu nổi đâu!
Vẫn là về bên chồng. Về bên nguồn sáng có thể cho em cả thế gian. Còn anh?
Hãy quên đi! Quên như quên một cánh hoa bồ công anh mãi bay theo gió. Nó về đâu? Dừng lại ở chốn nào? Mãi mãi không ai biết!
Lâm Chính gạt nước mắt. Nuốt ngược tiếc nuối vào trong. Thẳng lưng đi về phía trước.
Bảo Ngọc cố nhoài người qua vai Jack, nói thật lớn: "Lâm Chính! Đừng bỏ rơi em mà, Lâm Chính!"
Cùng trên một con đường, hai người đi về hai hướng. Tiếng gọi người yêu của Bảo Ngọc vọng vào tai Lâm Chính nghe thật xót xa.
Anh quay lại. Cứ ngỡ cô chạy về phía anh. Nhưng anh có thấy gì đâu?
Trong tầm mắt, anh chỉ thấy đen thui một màu.
Qua cánh tay Jack, cô thấy anh quay lại. Bảo Ngọc chưa kịp nở nụ cười và dặn anh: Anh cứ đứng yên đó chờ em!
Jack đã mở cửa xe.
Trong tiếng gào khóc phản đối của cô, Jack lạnh lùng nói: "Muốn người cũ của em sống tốt...Em nên học cách ngoan ngoãn. Phàm vật gì vào tay anh, anh không dễ để kẻ khác phỏng tay trên đâu!"