Câu nói nhẹ tênh của Lisa trước ngày cưới khiến Jack bàng hoàng, không hiểu vì sao chỉ một cuốc ra vùng ngoại thành, trở về cô đã đổi ý.
"Vì sao? Chúng ta sắp cưới! Em đòi về nước tổ chức, anh cũng chiều em. Vậy hà cớ gì...em thay đổi?"
"Em xin lỗi!" Cô cúi đầu: "Vì em nhận ra: Người ấy vẫn còn rất đậm trong tim em! Em không quên được!
Xin lỗi, ngàn lần xin lỗi!"
Bảo Ngọc chạy ra khỏi studio cưới. Để mặc Jack sốc đứng chết trân giữa phòng chọn trang phục cưới.
Lúc tỉnh hồn chạy theo. Trong tầm mắt mịt mù, Jack không thấy vợ chưa cưới của mình đâu nữa. Tất cả bầu trời dường như sụp đổ.
Jack vội vàng lên xe. Hướng thẳng đến ngôi nhà giữa triền đồi. Mong có thể giữ được người con gái mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giấc mơ một mái ấm đã sắp thành hiện thực. Jack không cam lòng để mất vợ.
Lúc này, nơi căn nhà nhỏ.
"Bác sĩ Lisa, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới chịu hiểu đây? Tôi nhắc lại, tôi không cần cô cũng như không cần một đôi mắt sáng!" Thà bị mù trong tĩnh lặng. Còn hơn ngày ngày tiếp xúc với mùi hương gợi nhớ khiến con tim héo hắt, tái tê. Cứ như thế này, mắt anh chưa sáng, con tim đã ngưng đập vì sức chịu đựng không còn.
Nói tới chừng đó. Vậy mà, vị bác sĩ có lẽ rất cố chấp nên anh không nghe tiếng bước chân rời đi.
Lâm Chính lấy làm khó hiểu: "Không lẽ bệnh tôi mang là một loại dịch khiến bác sĩ phải nhọc lòng chữa trị tránh dịch lây lan?"
Bảo Ngọc ngồi im. Đối mặt với tâm trạng căng thẳng của anh, cô chỉ nói: "Tôi quyết định rồi! Khi nào anh đồng ý nhập viện điều trị, tôi mới rời khỏi đây!"
Đây là nhà cô mà. Sẵn tiện về hâm lại càng tốt. Bảo Ngọc khua chiếc vali, ngẩng mặt hỏi người đối diện: "Tôi ở phòng nào?"
"..." Lâm Chính không thể hiểu vị bác sĩ du học ở Tây về muốn gì?
"Vậy để tôi chọn đại phòng trống!" Cô kéo vali xuống nhà.
"Bác sĩ Lisa, cô làm vậy là có ý gì?" Lâm Chính đứng bật lên.
"Ý như cũ!"
"Tôi kiên quyết không chọn cô làm bác sĩ riêng."
"Tôi nhất quyết chọn anh làm bệnh nhân riêng!"
"Bác sĩ Lisa, cô đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy! Hành động này của cô có thể bị phạt tù!"
Bảo Ngọc dừng lại, nhìn anh: "Vừa hay, tôi rất muốn ở tù để đền tội vô ơn!
Nếu anh muốn tôi ở tù thì cứ việc báo công an. Còn không thì cho tôi ở tạm. Dù sao tôi cũng nghỉ việc ở bệnh viện, không có tiền thuê nhà trọ."
Trong đời anh, chỉ có Bảo Ngọc mới ngang ngược như vậy! Ngang ngược đến nỗi, con Mực cũng bị cô dọa sợ không dám sủa một tiếng nào!
Lâm Chính đứng lặng một hồi. Anh quyết định gọi cho Kỳ Hưng. Nhưng khi tay chuẩn bị ấn vào dãy số duy nhất lưu trong nhật kí, anh thôi không gọi nữa.
Anh cần một đôi mắt sáng trung thực giúp anh nhận diện một người.
Chiếc gậy lần tìm lên triền đồi, nhà dì Năm hàng xóm lâu đời nhà cô ở đó.
Chợt có tiếng xe dừng. Tiếng mở cửa vội vàng. Và tiếng gọi tên anh đầy bất ngờ: "Lâm...Chính!"
Anh dừng bước, ngẩng mặt.
Chú chó nhỏ đi bên anh cảnh giác. Nó nhe răng gầm gừ sẵn sàng bảo vệ chủ khi có lệnh.
"Mực! Em im lặng!" Anh khom người xoa đầu chú chó cưng, rồi thẳng lưng: "Xin lỗi, ai đó?"
Jack nhìn chăm chăm người đàn ông có gương mặt tuấn tú, khí chất bất phàm. Lòng chợt loảng xoảng đổ vỡ. Mối tình đầu của vợ ở ngoài đời còn phong độ hơn tấm ảnh cô đặt nền điện thoại. Thảo nào, Lisa nhớ mãi không quên!
Nhưng như thế thì đã sao? Người cũ đã thuộc về quá khứ. Người bên cạnh mới là người cùng cô hướng tới tương lai. Jack không tin mình đấu không lại người yêu cũ của vợ.
"Thứ lỗi đường đột. Tôi xin tự giới thiệu: Tôi là Jack Trần! Vừa về từ Anh quốc!"
Lâm Chính chìa bàn tay: "Hân hạnh được biết anh, anh Jack!"
Jack nhìn bàn tay cương nghị người yêu cũ của vợ từ chối thiện ý: "Không dám! Anh cứ gọi tôi là Trần. Ông cố tôi là người Anh gốc Việt."
Lâm Chính nhìn thẳng mặt người đàn ông ngoại lai qua đôi kính đen: "Không biết, hôm nay, anh Trần lặn lội từ Anh về gặp tôi có chuyện gì?" Lâm Chính tin, anh ta không rảnh để đến khoe tổ tông, dòng họ.
Người kia nói thẳng: "Lâm Chính, Lisa đã là vợ tôi. Mong anh hãy tự trọng!"
Nếu có thể, Lâm Chính muốn ngồi xuống. Bởi, anh có cảm giác tim mình quên đập, máu tuần hoàn không lưu thông, cơ thể có nguy cơ dừng hoạt động.
Anh ghìm cơn run. Cố trấn an mất mát. Cười nhạt, giọng hào sảng: "Thế thì hay quá! Phiền anh đến đưa giúp vợ anh về! Cô ấy đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp! Tôi đang xuống xã trình công an!"
Có lẽ, lời anh nói quá vô tâm khiến người đàn ông đi tìm vợ choáng váng. Anh ta đứng lặng một hồi. Lời nói ra tràn trề thất vọng: "Một tên đàn ông vô tình không tim, không phổi. Vậy mà, không hiểu sao Bảo Ngọc lại lưu luyến không thể quên!"