Tình Trong Đáy Mắt

Chương 4



Một câu nói làm chàng trai đang ngồi vắt vẻo trên nhành cây tràm bông vàng giật mình xém chút nữa té nhào.

Lâm Chính bám chân vào chạng cây phóng xuống.

Tụi con gái đang làm giang hồ thoáng chốc đơ ra, mắt chữ A mồm chữ O nhìn sững Lâm Chính Rồi hẩy vai nhau trưng ra vẻ yểu điệu thục nữ.

Nhưng đôi mắt Lâm Chính chỉ dành riêng cho một người. Anh điềm nhiên đi về phía Bảo Ngọc đưa cánh tay cầm lấy vạt áo dài, ánh mắt mang đầu đạn trừng vào con nhỏ kia.

Được nam thần để mắt, nó vừa run vừa mừng bèn ngoan ngoãn trả lại vạt áo. Tính tạo nụ cười hớp hồn nam thần. Ai dè, Lâm Chính giơ ngón tay trỏ cảnh cáo, rồi ung dung cầm tay Bảo Ngọc dẫn đi. Lúc ngang chiếc xe đạp cà tàng của cô, anh tiện tay lôi nó theo.

Toàn bộ quá trình chưa đến một phút nên chẳng ai kịp phản ứng. Cả bọn ngớ ra nhìn theo. Mà Bảo Ngọc tự nhiên cũng mơ hồ hiền khô như chú nai con.

Cho đến khi cô nghe người bên cạnh lên tiếng: "Bảo Ngọc, đồng ý làm bạn gái anh! Anh sẽ bảo vệ em vui vẻ một đời!"

Câu tỏ tình mạnh mẽ của anh làm cô choáng thật sự. Hai gò má cô phút chốc nóng phừng, cô rút mạnh bàn tay.

Lâm Chính siết chặt thêm.

"Buông ra!"

"Không buông!"

"Lâm Chính! Nể mặt cậu ra tay giải vây nên tôi không chấp cái nắm tay bất lịch sự này! Còn giờ mau thả ra!"

"Không!"

Lâm Chính chợt gấp gáp nắm thêm tay còn lại, giọng trầm hẳn xuống: "Bảo Ngọc, anh rất rất là thích em! Đồng ý làm bạn gái anh nha! Tương lai em không phải lo gì cả!"

Tương lai không phải lo gì cả á?



"Lâm Chính, hôm nay cậu ăn trúng thuốc khùng hả? Ai làm anh em với cậu? Tôi chưa bao giờ có ý định làm bạn gái cậu nhé! Làm ơn đừng thấy gái xinh thả dê ha!"

"Gái xinh? Em cũng tự kiêu gớm nhỉ? Nhưng anh thích! Phàm cái gì anh thích, anh rất cố chấp!"

"Cố chấp cái đầu cậu!" Bảo Ngọc trở chân giậm mạnh lên chân Lâm Chính, rút lấy bàn tay, phóng lên con ngựa sắt phi thục mạng.

Bỏ lại Lâm Chính một mình bơ vơ giữa triền đồi hoa bồ công anh nhuộm vàng màu nắng.

Người đã mất hút tự đời nào dưới con dốc nhỏ. Vậy mà anh vẫn còn đau đáu nhìn theo.

"Lâm Chính, ai cho phép con cầm tay con nhỏ mồ côi đó hả? Bố đã dặn bao lần rồi, đi học lấy chiếc Vespa mà đi! Lần sau, bố thấy con lẽo đẽo đi nhờ xe con nhỏ đó nữa, bố tống con về quê!" Người đàn ông lịch lãm bước ra từ chiếc ô tô sang chất vấn cậu con trai giữa đường.

"Bố nói vậy mà không chịu nhìn lại con gì hết trơn. Con cũng trẻ mồ côi!"

Người đàn ông trừng mắt: "Lâm Chính, bố không cho phép con nói thế? Mẹ con rất thương yêu con!"

"Bố nói đúng! Nhưng...mẹ bị thứ xà tinh, hổ mang đực hãm hại nằm dưới ba thước đất rồi! Từ giờ, bố đừng nhắc mẹ, bố không xứng!" Dứt lời Lâm Chính quay lưng.

"..." Người làm cha máu muốn dồn hết lên đầu.

Vậy mà Lâm Chính dường như lòng còn ấm ức chưa nguôi, anh quay lại: "Nếu bố muốn ám chỉ người đàn bà đó, thì xin lỗi, ba thứ tiểu tam cướp đoạt chồng người...mãi mãi là dì ghẻ!"

"Con...con...uổng công mẹ Vân thương yêu con!"

Thương yêu?

Lâm Chính này khinh thường thứ tình thương giả tạo! Anh phun bãi nước bọt.

Hành động này khiến ông Lâm Thanh giận tím cả mặt. Ông chỉ tay sau lưng con: "Đồ mất dạy! Cứng đầu cứng cổ y như mẹ mày!"



Bước chân Lâm.Chính chợt dừng. Mặt đanh lại, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm. Ánh mắt lạnh lẽo tựa băng nhìn về hướng nghĩa trang buồn.

Lòng chợt uất hận!

Anh tung nắm đấm vào thân cây tràm.

Ông Lâm Thanh càng giận: "Con tỏ thái độ gì thế? Tao tốn công tốn của cho mày ăn học, học cái nên thì không, toàn bắt chước ba thứ bố láo giang hồ! Mai này làm đầu gấu đừng trách tao thấy con trai ngó lơ!"

"Á...á...asaaaaaaaa..!!!" Lâm Chính quay mặt xuống thung lũng thét lên một tràng dài.

Lúc này, cánh cửa sau mới nhẹ nhàng mở ra. Người đàn bà sang chảnh trong đôi kính đen bước xuống, dịu dàng nắm cánh tay ông Lâm Thanh: "Mình à, thằng bé đang nổi loạn tuổi dậy thì, mình đừng giận con, tội thằng bé!"

Vẫn là Thu Vân hiểu chuyện. Ông thấy vui khi có người vợ hiền thục, đảm đang.

"Thu Vân, đừng hỏi tại sao anh thương em nhiều!" Ông hôn vợ vài cái rồi dịu dàng dìu vợ lên xe.

Chiếc Toyota lướt qua, bỏ mặc Lâm Chính bất lực đứng bên vệ đường. Khi chiếc xe khuất sau con dốc, Lâm Chính cuối cùng cũng không gắng gượng nữa, anh đổ rạp xuống thảm cỏ, nằm lăn lên vạt vàng hoa bồ công anh.

Chợt thân anh va vào vật gì đó cưng cứng. Lâm Chính mở mắt. Một đôi mắt dễ thương màu hổ phách đang nhìn anh.

"Bảo Ngọc?" Không phải lúc nãy đã chạy mất hút rồi sao?

"Cậu định ăn vạ hả? Không biết tự cuốc bộ về nhà à? Giữa trưa hét toáng lên như khùng!"

"Biết khùng sao còn quay lại?"

Hỏi câu thấy ghét! Sẵn chân Bảo Ngọc đá luôn Lâm Chính cái: "Nếu lúc nãy cậu không lẽo đẽo theo tôi, cậu có nằm cháy khô ở đây, tôi cũng kệ cậu!"

"Biết không nỡ, lúc nãy đèo anh về có phải giờ sướng rồi không?"