Tâm trạng đang bức bách nhưng được Bảo Ngọc chở về trên chiếc xe đạp cà tàng, lòng Lâm Chính nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ, đối với anh, chiếc xe cũ kĩ này và chủ nhân của nó là vị thuốc mát chữa lành những thương tổn trong tâm hồn anh.
Mùi hương từ cơ thể thiếu nữ hòa quyện mùi mồ hôi dưới cái nắng trưa là thứ hương thơm tuyệt diệu nhất mà Lâm Chính từng ngửi. Nó không những xoa dịu các dây thần kinh đang căng trướng mà còn điều hòa nhịp đập một trái tim đau. Trong tiềm thức mông lung, Lâm Chính có cảm giác mùi hương này là nguyên thần nắm giữ sinh mệnh anh. Tự nhiên, Lâm Chính tham lam muốn áp mặt mình vào lưng Bảo Ngọc để ngửi được nhiều hơn mùi hương mà anh thích.
Anh đâu biết rằng, cơ thể thiếu nữ rất nhạy cảm. Chỉ vì cái áp má bất ngờ của anh mà Bảo Ngọc rùng mình, cô bất ngờ buông tay lái.
Rầm!
Chiếc xe đạp ngã lăn quay xuống triền dốc.
Ngay giây phút Bảo Ngọc ngã xuống, Lâm Chính dùng sức ôm chặt lấy cô, lấy thân mình bao bọc cô thật kĩ.
Cả hai lăn tự do trên thảm cỏ nhuộm vàng một màu hoa.
Sự cố bất ngờ này. Cái ôm che chở ấm áp khiến trái tim ngoan cường của Bảo Ngọc biết lỗi nhịp. Biết để ý. Biết thương một người.
Cô nằm trên người anh. Ở tư thế không có khoảng cách này, cô bắt gặp một đôi mắt lai láng biển tình. Một đôi mắt sâu thăm thẳm có vạn lực hấp dẫn nhẹ nhàng hút lấy linh hồn cô. Trong một giây, cô nhận ra: Đời mình sẽ trầm luân trong đôi mắt ấy.
"Lâm Chính, đôi mắt cậu thật đẹp!" Cô chạm nhẹ hàng mi dài đen, vuốt ve đuôi mắt ươn ướt. Nhìn sâu vào đôi con ngươi đen đong đầy, lấp lánh bóng hình cô.
"Vì lời khen quyến rũ. Anh tuyên bố, từ giờ, nó thuộc về em!"
"Không nhìn thêm một ai khác chứ?"
"Tuyệt đối! Đôi mắt này, trời sinh ra chỉ để dõi theo em!"
"Thật không?"
"Mãi mãi!"
Cô đã tin anh. Tin rằng, tấm chân tình nơi đáy mắt mãi mãi nhìn theo cô.
Thế mà....
Giờ này...
Trước mặt cô...lại là một đôi mắt vô hồn, trống rỗng. Gần ngay trong gang tấc...Vậy mà, có thấy được cô đâu?
Lâm Chính, anh là kẻ xạo sự! Là tên tra nam chỉ giỏi nói điêu!
Cái gì mà trời sinh ra chỉ để dõi theo em?
Giả dối hết!!!
Cô bất giác bật khóc.
Làm người ngồi đối diện bối rối.
"Bác sĩ Lisa? Bác sĩ có sao không?" Anh quờ quạng bàn tay vào hư không.
Có một khoảng khắc nào đó, Bảo Ngọc rất muốn cầm lấy bàn tay ấy áp vào má mình, để nước mắt yêu thương thấm vào lòng bàn tay anh, anh giúp cô lau đi dòng lệ bẽ bàng vì nhớ thương vò võ suốt năm tháng dài.
Nhưng cô sực nhớ ra, cô và anh bây giờ đã không còn thuộc về nhau nữa. Xa rồi tuổi mười bảy mộng mơ. Xa rồi ước mơ mãi có nhau trên con đường đời. Anh của hiện tại đã có người tình trăm năm. Cô của bây giờ...Bảo Ngọc nhìn chiếc nhẫn kim cương nơi ngón áp út...
Tất cả đều đã muộn.
Cô rút chiếc khăn tay khẽ khàng lau khô nước mắt. Lúc nhìn anh lần nữa nơi đáy mắt đã khô.
"Tôi không sao! Chỉ là...nhìn anh tôi lại nhớ về người yêu cũ. Anh rất giống anh ấy! Nhưng bạn trai tôi...không có mù!"
"À! Tôi xin lỗi!"
"Anh có lỗi gì mà xin.
Chúng ta vào việc chính thôi!
Anh có triệu chứng nhìn mọi vật đều mờ từ khi nào?"
Lâm Chính trầm tư. Không phải anh nhớ lại khoảng thời gian mắt mình mờ. Mà câu hỏi của vị bác sĩ đã vô tình khơi lại một kí ức buồn.
"Anh quên rồi à?" Có lẽ, chờ hơi lâu nên vị bác sĩ hỏi thăm.
Quên sao được!
Đó là khoảng thời gian anh dằn vặt nhất. Khoảng thời gian mà anh vắt óc suy nghĩ giữa giữ và buông. Ngày 14 tháng 2. Đúng ngày Valentine. Ngày mà anh ôm bó hồng đỏ 999 đóa trên tay định tặng người tình bé nhỏ kèm theo chiếc nhẫn cầu hôn.
Trên đường tới nhà Bảo Ngọc, tầm nhìn mắt anh bất chợt mờ dần rồi tối đen. Chiếc Vespa cùng bó hoa yêu thương ngã nhào theo anh xuống lòng đường.
Lúc tỉnh lại, anh đã nằm trong bệnh viện. Trong đáy mắt mờ mờ, anh thấy bố anh. Ông đang trao đổi với bác sĩ.
"Bác sĩ nói sao ạ? Con trai tôi nghi ngờ mắc bệnh glocom?"
"Phải! Trong gia đình anh có ai từng mắc bệnh đó không?"
Bố anh run giọng: "Vợ...tôi!"
"Vậy thì đúng rồi! Nếu người thân, quan hệ huyết thống bị mắc glocom nguyên phát có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh lên 9 lần!"
Bệnh gây tổn thương dây thần kinh thị giác kéo dài suốt đời, dẫn đến suy giảm thị lực, mù lòa vĩnh viễn!"
Bốn tiếng 'mù lòa vĩnh viễn'...Ôi! Nghe sao mà đau nát con tim!
Bố anh thở dài, dặn bác sĩ: "Xin đừng cho cháu biết!"
Vị bác sĩ động viên: "Nếu được phát hiện sớm, điều trị sớm đúng phác đồ, cháu có thể tránh được nguy cơ mù lòa."
Có tránh được hay không? Lâm Chính chưa biết. Anh đã vô tình nghe: "Nó sáng mắt chỉ giỏi chống đối anh và em! Mù sớm giống mẹ nó lại càng hay! Mai này khỏi ai tranh giành với Lâm Hào!"
Lòng người thật nguội lạnh!
Tình thâm phụ tử còn bỏ rơi anh. Thì người dưng...
Sáng mắt thì đã sao? Mù lòa thì đã sao? Ít ra, anh không thấy cảnh trái ngang để khỏi phải đau lòng.
Lâm Chính khẽ buông: "Lâu rồi không nhớ nổi!"
Anh đứng lên: "Xin lỗi!"
Bảy năm rồi!
Tất cả đã ngủ yên theo đôi mắt anh...Hãy cứ để yên như vậy.