Nghĩ ngợi vu vơ một lúc, Nhật Hạ mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cô đưa mắt thưởng thức cảnh đêm Hạ Long. Cả dãy đường bên phải là một chuỗi những nhà hàng, hầu hết là nhà hàng hải sản và các quán nước. Những hàng cây xanh xanh buổi chiều cô thấy giờ đã được lên đèn, chúng đều được quấn dây đèn led xung quanh thân với sắc vàng rực rỡ, hệt như có ánh sao đọng lại trên lá.
____________________________
Sau khi trả đoàn khách kia về nơi ở, tài xế xe điện mới đưa Nhật Hạ về lại chung cư. Bước vào sảnh, cô để ý thấy một đoàn học sinh tập trung đông đúc bên dưới, có lẽ các đội tuyển tại Thái Bình cũng chuẩn bị đi ăn. Cô lén lút đi đến thang máy, hai tay che mặt, nếu để họ thấy mấy vết phát ban thì sẽ gây sự chú ý mất, và Nhật Hạ lại không thích trở thành chủ đề để người khác bàn tán.
Bước vào thang máy, cô bỗng cảm thấy như có ai đó gọi tên mình. Cô định quay người lại nhìn nhưng cửa thang máy đã đóng lại rồi di chuyển lên tầng trên. Nhật Hạ thầm nghĩ có lẽ cô đã nghe nhầm, không thể có việc cô lại gặp người quen ở Hạ Long được.
Về đến phòng, Nhật Hạ thả mình xuống giường, vùi đầu vào lớp chăn rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Có lẽ do cơn say xe từ chiều cộng thêm dị ứng đồ ăn nên Nhật Hạ ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Cô mơ màng mở mắt dậy vào lúc sáu giờ sáng. Tiếng ồn của máy sấy tóc đã đánh thức cô thay vì chuông báo thức. Thật hiếm khi Nhi dậy sớm hơn cô.
"Xin lỗi, đánh thức mày rồi hả?" - Nhi tạm tắt máy sấy tóc đi khi thấy Nhật Hạ dậy.
"Không sao, tao cũng đang định dậy luôn đây."
Cô uể oải bước xuống giường rồi đi đến phòng tắm, đánh răng rửa mặt cẩn thận rồi sửa soạn lại quần áo. Thấy cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, Nhi mới nói:
"Thuốc cho mày ở trên bàn kia kìa."
"Thuốc gì đây?" - Nhật Hạ cầm gói thuốc lên rồi hỏi.
"Thuốc dị ứng đấy."
"À, cảm ơn mày."
"Không phải cảm ơn tao đâu, cảm ơn anh Tú ấy." - Nhi vừa nói vừa khoác lên mình chiếc áo đồng phục.
"Hả, sao lại là anh Tú?"
"Thì hôm qua mày về được một lúc thì anh Tú cũng bị đau bụng nên xin về sớm. Anh đấy qua hiệu thuốc mua thuốc đau bụng thì tiện mua cho mày luôn."
"À, hôm qua tao về phòng rồi ngủ luôn nên không biết."
"Ừ, anh đấy gõ cửa phòng mà không thấy mày ra, thế là anh đưa thuốc cho thằng Hoàng, rồi nhờ nó đưa cho tao, rồi tao mới đưa cho mày đấy. Cồng kềnh thực sự."
Nhật Hạ chỉ nhìn gói thuốc một cách cảm động, không ngờ lại là anh mua cho cô. Cô phải trân trọng nó mới được, tuy chỉ là một gói thuốc dị ứng.
____________________________
Đúng một tiếng sau, tất cả học sinh của cả bốn đội tuyển đã tập trung dưới sảnh để chuẩn bị lên xe, xuất phát đến chuyên Hạ Long.
Trước khi đi, Nhật Hạ đã thử tìm kiếm hình ảnh về ngôi trường này, phần nhiều chỉ vì cô tò mò không biết các trường chuyên ở thành phố lớn sẽ khác với trường cô như nào. Tuy nhiên, ngay lúc này đây, khi đang đứng trước cổng trường, Nhật Hạ mới thấy thật sự choáng ngợp bởi sự rộng lớn của ngôi trường này.
Từ ngoài cổng nhìn vào có thể thấy rất nhiều học sinh ở các trường khác cũng đã có mặt, với đủ loại màu áo đồng phục khác nhau. Đoàn trường Nhật Hạ cũng bắt đầu đi vào để chào hỏi các giáo viên, rồi mỗi đội tuyển bắt đầu tách nhau ra để lên phòng ôn.
Nhật Hạ muốn tìm anh Tú để cảm ơn anh về gói thuốc, nhưng anh lại lạc mất trong đám đông học sinh trước mặt. Cô đang loay hoay, rón chân lên để tìm anh, thì bỗng dưng có ai đi lại vỗ vai cô. Nhật Hạ quay lại nhìn theo phản xạ, cảm xúc trên khuôn mặt dần chuyển sang sự ngạc nhiên.
"Ơ, Dũng!" - Cô tròn mắt nhìn người con trai đứng trước mặt.
"Đúng là cậu rồi! Tớ cứ tưởng tớ nhìn nhầm." - Cậu con trai nhìn cô rồi nở nụ cười.
"Sao cậu lại ở đây? Gia đình cậu đang ở Anh cơ mà? Cậu về Việt Nam lúc nào đấy?"
"Từ từ đã nào, cậu hỏi dồn dập thế."
Dũng nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Nhật Hạ rồi cười nhẹ, không ngờ lại gặp được cô ở đây, cậu từ tốn trả lời từng câu hỏi:
"Gia đình tớ về Việt Nam được ba năm rồi. Tớ ở đây là vì tớ nằm trong đội tuyển quốc gia Toán, đến đây ôn luyện."
"Ba năm rồi cơ á? Sao tớ không biết? Tớ về quê mấy lần mà không gặp cậu." - Nhật Hạ vẫn còn thắc mắc hỏi.
"Bây giờ nhà tớ không sống ở Hải Phòng nữa. Chỉ còn ông bà là ở đó thôi, tớ và bố mẹ sống ở Thái Bình."
Nhật Hạ mới dần hiểu ra, vẫn còn nhiều chuyện mà cô muốn hỏi, nhưng thời gian lại không cho phép. Cô đành tạm biệt cậu bạn đã lâu không gặp, Dũng kéo tay cô lại rồi nói:
"Khi nào về chung cư thì gặp tớ nhé. Bọn mình ở cùng chung cư đấy."
"À ... ừ. Tạm biệt cậu."
Nhật Hạ chào Dũng rồi chạy theo đội tuyển của mình. Cô chỉ thắc mắc tại sao Dũng lại biết hai người ở cùng một chung cư. Có lẽ nào Dũng đã thấy cô ở đó. Đang mải mê nghĩ ngợi, cô suýt đâm trúng cây cột trước mặt, cũng may có anh Hùng ngăn lại kịp lúc.
"Mày vẫn chưa tỉnh ngủ hả em?"
"Vâng, cũng có một chút." - Nhật Hạ vừa nói vừa xoa xoa đầu.
"Tỉnh táo lên đi. Sắp gặp các học sinh trường khác rồi đấy, không lơ là được đâu."
"Sao lại thế ạ?"
"Học sinh từ các trường chuyên khác đều có sức học rất trội, nếu không cẩn thận sẽ bị peer pressure đấy. Năm ngoái anh cũng được trải nghiệm rồi, nó không dễ chịu một tí nào cả."
Khuôn mặt anh biến sắc khi nhớ lại. Nhật Hạ cũng tự nhủ với bản thân là cần tập trung hết sức mình, bởi vì đã đánh cược mọi thứ vào kì thi học sinh giỏi quốc gia, nên nỗ lực cô bỏ ra ít nhất cũng không được khiến mình hổ thẹn.