Cô Hiên phụ trách đội tuyển Tiếng Anh đưa học sinh lên phòng ôn, học sinh của các trường khác đều đã đến trước và ổn định chỗ ngồi. Khi đám Nhật Hạ đến, tất cả đều quay ra nhìn một cách tò mò, những ánh mắt ấy vô tình khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhật Hạ nhìn xung quanh phòng, cố gắng tìm một chỗ để ngồi, tránh những ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia. Giới tính của các đội tuyển Anh có vẻ không cân bằng cho lắm, nếu tính cả Nhật Hạ thì trong phòng này chỉ có bốn người con gái, còn lại đều là con trai. Điều này đã gây khó khăn cho cô trong việc chọn chỗ ngồi, nếu ngồi cạnh con trai thì sẽ không được thoải mái, cho nên cô quyết định tìm chỗ ngồi cạnh một trong ba người con gái kia.
Nhật Hạ để ý thấy phía cuối lớp còn một chỗ trống, may sao người ngồi bên cạnh đó lại là con gái, cô bèn mạnh dạn đến xin ngồi cùng.
"Chỗ này có ai ngồi chưa ạ?" - Cô nhỏ nhẹ hỏi.
"Chưa đâu, em ngồi đi!"
Người này niềm nở đáp, khiến Nhật Hạ cũng an tâm phần nào mà ngồi xuống.
"Em ở trường chuyên B à? Đồng phục này nhìn quen lắm." - Người chị kia bất ngờ quay sang bắt chuyện.
"À, vâng. Còn chị ... chị ở chuyên Thái Bình ạ?"
Nhật Hạ nhìn đồng phục của người chị kia, thấy có vẻ giống với đồng phục mà Dũng mặc, nên cô đoán có lẽ chị ấy cũng cùng trường với Dũng.
"Ừ, chị ở chuyên Thái Bình. Tên chị là Thanh Giang, tên em là gì?"
"Em là Nhật Hạ."
Nhật Hạ bị thái độ niềm nở của Thanh Giang làm cho ngỡ ngàng, trước giờ cô chưa từng gặp ai như chị ấy. Chỉ qua cách nói của Thanh Giang, có thể biết được chị là một người năng động và thuộc kiểu người hướng ngoại điển hình. Nhật Hạ không nghĩ là cô có thể làm quen với một người bạn mới nhanh như vậy, cô đã nghĩ ít nhất cũng phải một tuần, hoặc có thể sẽ không có lấy một người bạn cùng đội tuyển trong suốt chuyến đi. Nhưng nhờ có Thanh Giang, cô đã tự tin hơn một chút.
Khoảng mười lăm phút sau, thầy giáo mới bước vào lớp và bắt đầu dạy vào bài mới. Buổi học kéo dài suốt từ bảy giờ sáng đến mười một giờ rưỡi trưa mới kết thúc. Học sinh uể oải bước ra khỏi phòng ôn, Nhật Hạ cũng mệt mỏi không kém. Suốt hơn bốn tiếng chỉ ngồi yên một chỗ khiến chân cô tê cứng, chưa kể cái "áp lực" mà anh Hùng nói sáng nay, cô cũng phần nào cảm nhận được rồi. Làm thử một bài nghe 25 câu mà cô chỉ đúng được có 10 câu, trong khi mọi người ai cũng phải làm được hơn một nửa. Lúc luyện nói thì cô cứ ậm à ậm ừ, không thể nào nói trôi chảy được như những người khác. Đúng là chỉ có đi trải nghiệm như này thì mới nhận ra được rằng năng lực của mình đến đâu, mới nhận ra được rằng núi cao còn có núi khác cao hơn.
Nhật Hạ và Nhi gặp lại nhau ở dưới sảnh, học sinh của trường THPT Chuyên B đã có mặt đủ để quay về chung cư nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tiết học vào buổi chiều. Nhật Hạ vẫn cố gắng tìm anh Tú trong đám đông đang đi xuống cầu thang. Dáng người cao cao của anh khiến anh nổi bật giữa vô số học sinh, Nhật Hạ càng dễ dàng nhận ra anh hơn.
Cô chuẩn bị đi đến chỗ anh, nhưng có ai đó lại giữ tay cô lại.
"Ăn trưa xong thì cậu xuống quầy nước dưới sảnh chung cư nhé. Tớ đợi cậu ở đấy."
Dũng vừa nói vừa thở dốc, có lẽ cậu đã chạy từ tận tầng ba xuống để bắt kịp cô. Nhật Hạ chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng cô giáo giục lên xe, cô chỉ vội đồng ý với Dũng rồi chạy đi.
Sau bữa trưa, Nhật Hạ xuống dưới sảnh để gặp Dũng như đã hẹn. Cậu đã ngồi sẵn tại đó đợi cô.
"Nhật Hạ! Ngồi đây này!"
Dũng vẫy tay với cô, tay còn lại kéo chiếc ghế bên cạnh ra. Cô đi đến ngồi xuống, hàng chục câu hỏi mà cô muốn hỏi Dũng xuất hiện trong đầu.
"Được rồi, cậu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!" - Dũng hăng hái nói.
"Đầu tiên, sao cậu biết tớ và cậu ở cùng một chung cư?" - Nhật Hạ tò mò hỏi.
"Tớ mới biết hôm qua thôi. Tối hôm qua lúc chuẩn bị đi ăn tối, tớ để ý có người giống cậu lắm, nhưng lúc đó người đấy lại che mặt nên tớ không xác nhận được. Nên tớ đã thử gọi tên cậu. Sáng nay gặp cậu ở chuyên Hạ Long thì tớ mới chắc chắn người hôm qua tớ thấy là cậu."
"Hóa ra cậu là người gọi tớ à? Tớ cứ tưởng tớ nghe nhầm cơ."
Cô ngạc nhiên, không hề biết người gọi mình hôm qua lại là Dũng. Nhật Hạ vẫn tiếp tục hỏi:
"Kể lại chuyện từ lúc cậu về Việt Nam đi. Tớ tưởng nhà cậu định cư ở bên Anh luôn."
"Lúc đầu bố mẹ tớ cũng định như vậy, nhưng đột nhiên họ lại muốn chuyển về Việt Nam, tớ cũng không biết rõ lý do là gì. Ba năm trước tớ về đây, rồi sau đó thi vào trường chuyên ở Thái Bình." - Dũng từ tốn kể lại câu chuyện trước đây để giải đáp thắc mắc của Nhật Hạ.
"Thảo nào dù tớ có về quê cũng không gặp được cậu."
Nhật Hạ trầm ngâm nhìn người con trai trước mặt. Dũng là người bạn hàng xóm thuở nhỏ của cô, mười năm trước gia đình cậu chuyển sang Anh sống nên từ đó hai người không gặp lại. Sau mười năm, Dũng không còn là cậu bé gầy gò ngày nào nữa, dáng người đã trở nên săn chắc hơn, giọng nói cũng thay đổi, duy chỉ có khuôn mặt khôi ngô từ bé là vẫn còn đó. Có lẽ con trai trong độ tuổi dậy thì đều sẽ trở nên như vậy, bất ngờ trở nên thu hút hơn. Dũng cũng không phải ngoại lệ, từ một cậu bé yếu ớt đột nhiên biến thành một chàng trai như thế, khiến cho cô bạn thời thơ ấu bất ngờ không kém.
Nói chuyện cùng Dũng khiến Nhật Hạ nhớ lại kỷ niệm ngày xưa. Ngày hè của những năm tháng tiểu học vô lo vô nghĩ, những ngày vui đùa không ngừng nghỉ cùng với hai người anh chị họ, và còn có cả Dũng, đương nhiên rồi. Cả bốn người chiều nào cũng rủ nhau đi bắt dế cho chim chào mào của ông nội, đến tối lại ngồi quây quần với nhau xem Naruto trên con tivi cũ của nhà ông bà. Chỉ tiếc rằng, càng lớn thì những niềm vui đơn giản ấy lại dần biến mất, có lẽ là từ lúc Dũng chuyển sang Anh sống, những buổi đi chơi không còn đó nữa. Dũng để ý thấy khuôn mặt thoáng buồn của Nhật Hạ, cậu hiểu cảm xúc buồn tủi của cô khi đột ngột mất đi những tháng ngày tuổi thơ đó. Đơn giản vì Dũng cũng cảm thấy như vậy.
"Khi nào tớ về quê, mình lại rủ anh chị họ của cậu đi chơi nhé." - Dũng nhẹ nhàng nói.
"Được vậy thì tốt." - Nhật Hạ biết Dũng muốn động viên mình, nhưng những thứ đã mất thì đâu thể lấy lại dễ dàng như vậy.
"Tết năm nay là gia đình tớ về lại đó thăm ông bà rồi, lúc đó tớ chắc chắn sẽ rủ mọi người đi chơi. Cậu đồng ý không?" - Dũng cúi xuống nhìn khuôn mặt cô.
"Ừ, lúc đó nhớ rủ tớ." - Cô cười mỉm, cố gắng vui vẻ trở lại.
Khoảng một lúc sau đó, Nhật Hạ nhận được một tin nhắn từ Nhi, nó đang đi tìm cô. Nhật Hạ mới vội vàng chào Dũng rồi chạy về phía thang máy để lên phòng. Dũng đi theo cô vào thang máy, nói rằng muốn cùng đi cho tiện, vì phòng anh ở tầng bốn.
Thang máy lên đến tầng ba thì dừng lại, vì tầng này là khu ăn uống nên có lẽ dừng lại để đón khách. Cửa tự động mở ra, Nhi, Hoàng cùng anh Tú bước vào. Năm mắt nhìn nhau không nói một lời.