Sân bay trụ sở chính bang Liệt Diễm, một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại trước cửa cabin đã được mở sẵn.
Những người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng xung quanh lập tức tiến lên vây xung quanh chiếc xe, một người trong đó hơi cúi người, cung kính kéo cửa xe chỗ tay lái ra.
Lúc chủ nhân của chiếc xe từ bên trong đi ra, bọn họ cúi đầu, trăm miệng một lời cùng hô: "Bang chủ!"
Lăng Húc nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đi về phía thang gác của khoang máy bay.
"Húc." Mạc Thiên đứng ở bên cạnh thang gác tiến lên đón, khóe môi khẽ cong, gọi.
Lăng Húc nhìn Mạc Thiên cười như không cười, khiến cho lông tơ toàn thân anh đều dựng đứng lên.
Mạc Thiên sờ sờ mũi vô tội, đi theo phía sau anh, vào cabin.
Trong cabin máy bay sang trọng, Lăng Húc ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng vắt hai chân lên nhau, một tay đặt tùy ý lên trên tay vịn, một tay tao nhã lắc lắc ly rượu đỏ có đế cao, ánh mắt tĩnh mịch nhìn Mạc Thiên phía đối diện.
Đối lập với sự tĩnh mịch của anh, có thể nói Mạc Thiên đang lo lắng, bứt rứt, như đứng trên đống lửa.
Hồi lâu sau, gương mặt anh khốn khổ, gào khóc thét lớn: "Cậu đừng hành hạ tôi nữa, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt cậu cứ nói thẳng một tiếng nha!"
Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi, chậm rãi nhấp một hớp rượu đỏ, nói: "Tạo ra những cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh, có cảm giác như thế nào đây?"
Mạc Thiên vẻ mặt hối hận, giọng kiên định: "Rất không tốt!"
"Vậy sao? Có lẽ là rất tốt, nếu không sao cậu lại làm đến không biết mệt hả?" Lăng Húc nhẹ giọng nói.
"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!" Mạc Thiên cầu xin tha thứ.
"Bị người ta quấy nhiễu thật sự chẳng phải là một chuyện vui thích gì." Lăng Húc lại uống một hớp rượu đỏ, chậm rãi nói.
Mạc Thiên nghiêm túc nói: "Phía đông phía tây, lên trời xuống lòng đất vào biển lửa, một câu nói của cậu, tôi không nói hai lời, sẽ làm theo ngay!"
Lăng Húc khẽ cười một tiếng, đặt ly rượu lên trên mặt bàn thủy tinh, nói: "Không cần một bộ coi cái chết như không của cậu, chỉ cần một chuyện rất đơn giản thôi."
Mạc Thiên cười nịnh bợ: "Cậu cứ nói, cứ nói!"
"Về sau không được giúp Tiểu Mẫn tìm tôi nữa." Lăng Húc căn dặn.
Mạc Thiên sững người một lúc, không ngờ sẽ là yêu cầu này. Anh nhìn Lăng Húc bằng vẻ mặt phức tạp, hỏi: "Cậu thật sự không có chút cảm giác nào với Tiểu Mẫn sao?"
"Tôi đối với cô ấy không có một chút tình cảm nào." Lăng Húc nghiêm túc nói.
Mạc Thiên nhìn nhìn anh, chậm rãi gật đầu một cái: "Tôi biết rồi."
Mạc Thiên khẽ trợn to hai mắt, theo phản xạ có điều kiện lẩm bẩm: "Sao cậu biết?"
"Cậu cảm thấy có điều gì có thể qua mắt được tôi sao?" Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi, hỏi.
Khóe miệng Mạc Thiên giật giật chua sót: "Nhưng trừ cậu ra, Tiểu Mẫn chẳng nhìn thấy ai nữa."
"Thích cô ấy, thì phải để cho cô ấy biết. Cậu giúp cô ấy theo đuổi tôi đây được coi là gì hả? Nói với tư cách của người đàn ông, tôi căn bản không thích cô ấy. Cô ấy và tôi có ở cùng nhau, cũng sẽ không có hạnh phúc." Lăng Húc thở dài một cái, nói.
Mạc Thiên cười cười tự giễu: "Cô ấy sẽ không chấp nhận tôi. Sau khi tôi thổ lộ với cô ấy không được, thì ngay cả nói chuyện cũng không nói được nữa rồi."
"Bất phá bất lập (không phá thì không xây dựng được). Hiện tại cô ấy coi cậu là anh trai, nếu cậu không phá bỏ cái quan hệ này, thì không thể xây dựng được mối quan hệ tình yêu với cô ấy." Lăng Húc chậm rãi nói.
Mạc Thiên im lặng một hồi lâu, nói: "Nói sau đi."
"Nói đi nói lại, lúc tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu đang làm gì? Cậu tức giận như vậy, khiến cho tôi rất nghi ngờ là mình đã phá hỏng chuyện tốt của cậu." Anh nheo nheo mắt cười nói.
Khóe miệng Lăng Húc giật giật: "Cậu muốn hỏi tôi là có phải tôi đang lên giường với người khác không, vậy thì cứ hỏi thẳng đi."
Mạc Thiên gật đầu như gà con mổ thóc, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy tò mò.
"Thật ra tôi rất muốn lên giường với cô ấy." Lăng Húc nhớ đến Phong Khuynh Lam chỉ mặc nguyên chiếc áo sơ mi trắng, con mắt sâu như biển nói.
Mạc Thiên nghe xong, đôi mắt đào hoa trừng lớn như một loại chuông đồng, miệng há to đến nỗi có thể nhét được cả quả trứng gà.
Lăng Húc nhíu mày nói: "Tôi muốn lên giường với người khác thì rất kỳ quái sao?"
Mạc Thiên nuốt nuốt nước bọt, gật đầu: "Rất kỳ quái. Trừ bác gái và Tiểu Mẫn ra, chưa thấy có người phụ nữ nào có thể chạm vào được cậu."
"Cô ấy là ngoại lệ." Lăng Húc cong khóe môi, nói.
"Tôi biết không?" Mạc Thiên tò mò hỏi.
Lăng Húc lắc đầu: "Không biết. Tôi cũng chỉ gặp cô ấy trong ngày sinh nhật vừa rồi là lần đầu tiên."
"Cô ấy không nhào vào cậu?" Mạc Thiên hỏi có chút kinh ngạc.
Thậm chí còn có người có khả năng miễn dịch đối với vẻ ngoài rung động lòng người của cậu ấy sao?
"Ngay cả thân phận của mình tôi cũng nói ra hết, cô ấy lại vẫn thế chẳng nhào vào." Lăng Húc nói hết sức tiếc rẻ.
Miệng Mạc Thiên lại thành chữ “O” lần nữa. Mãi lâu sau, anh mới tiêu hóa được thông tin này, hỏi: "Người đâu?"
"Đi rồi." Lăng Húc lơ đễnh đáp.
"Cậu thả cô ấy đi? Cậu không thích cô ấy?" Mạc Thiên kinh ngạc hỏi.
Lăng Húc nhún nhún vai: "Cô ấy không thích tôi... tôi có biện pháp gì đây, cũng không thể buộc cô ấy vào người tôi được."
". . . . . . Tôi quyết định, từ giờ khắc này trở đi, cô ấy chính là thần tượng của tôi!" Mạc Thiên nói vô cùng sùng bái.
Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi.
Máy bay dừng ở một sân bay tư nhân, Lăng Húc xuống máy bay trước, Mạc Thiên theo sát phía sau.
"Bang chủ Lăng, không tiếp đón từ xa! Mời qua bên này!" Một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài bình thường, khom người chỉ đường.
Lăng Húc cười như không cười: "Lý đương gia, đã lâu không gặp, thoải mái rất nhiều đi."
Người đàn ông được gọi là Lý đương gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngoài mặt cười ha ha nói: "Đâu có đâu có", trong lòng lại mắng "Fuck, càng thêm sâu không lường được đó". (Các nàng tự giải nghĩa từ [bad word] nha ^^)
Lăng Húc ngồi ở vị trí chủ vị, từ trên cao nhìn xuống Lý đương gia ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, cười nói: "Nghe nói Lăng Thị vận chuyển vũ khí đạn dược sang Trung Đông qua địa bàn của ông thì không thấy đâu nữa."
"Sau khi tôi nghe được tin này cũng rất tức giận, đây không phải là làm phá hỏng mối quan hệ của Lý gia chúng tôi và bang Liệt Diễm sao! Nhất định không thể dung thứ cho bọn cướp đoạt đấy!" Lý đương gia lòng đầy căm phẫn nói.
Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi, nói xa xôi: "Dám cướp đồ của tôi, ngoài việc sống không bằng chết, còn có kết cục nào tốt hơn nữa sao?"
Sắc mặt Lý đương gia trắng trắng, nói phụ họa: "Không có."
"Tôi từ đường sá xa xôi đến đây, Lý gia các ông cũng không bày tỏ chút gì?" Lăng Húc nhíu mày nói.
"Toàn bộ người của Lý gia đã được điều động đi truy bắt nhóm người to gan lớn mật này rồi, tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả." Lý đương gia trầm giọng nói.
Lăng Húc hiện vẻ ác ôn gật gật đầu nghĩ nghĩ, chốc chốc ngón tay lại gõ lên bên cạnh bàn trà.
Theo mỗi một tiếng gõ, lòng của Lý đương gia đã vọt lên tới tận cổ họng.
"Húc, tìm được số vũ khí đạn dược kia rồi, đang ở chỗ mà tôi đã nói lúc trước." Mạc Thiên sải bước đi vào, trầm giọng nói.
Trán Lý đương gia đã toát ra một lớp mồ hôi hột, cười nói: "Bang chủ Lăng đúng là không phải người bình thường, nhanh như vậy đã tìm được số vũ khí đạn dược kia."
Lăng Húc nâng khóe môi lên, nói: "Đó là điều đương nhiên. Lý đương gia có lời trăn trối gì không?"
"Không biết bang chủ Lăng là có ý gì?" Lý đương gia xanh cả mặt, chất vấn.
"Ý ở trên chữ." Lăng Húc nói từng chữ chữ một.
Lý đương gia tức giận đứng dậy, trở mặt nói: "Không sai, bang Liệt Diễm chính là băng đảng lớn nhất thế giới, nhưng Lý gia chúng tôi cũng chẳng phải là ngồi không! Tôi khuyên bang chủ Lăng nên cân nhắc lời mình nói, ngài đừng quên hiện tại ngài đang ở trên địa bàn của ai!"
Lời hắn vừa dứt, mười người áo đen xung quanh nhao nhao chĩa súng về phía Mạc Thiên và Lăng Húc.
Lăng Húc vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, chậm rãi hỏi: "Chẳng lẽ điều kiện tôi đưa ra còn chưa đủ lớn? Thế nên ông mới nhòm ngó vào số vũ khí đạn dược của tôi."
"Lăng đương gia, ngài không được nói lời xằng bậy! Không có chứng cứ, tốt nhất đừng có nói!" Một tia khiếp sợ thoáng qua thật nhanh trong mắt Lý đương gia, hắn kích động nói.
"Không ai dám cho là như thế cả!" Lý đương gia trầm giọng nói.
Lăng Húc từ từ đứng dậy, không đợi người khác phản ứng kịp, di chuyển đến trước mặt Lý đương gia như một cơn gió, một tay giữ chặt hai tay của hắn, một tay nắm cổ họng hắn, nói có chút tiếc nuối: "Nhưng quả thật là ông đã xem tôi như là kẻ ngốc."
Lý đương gia nhìn anh đã tới trước mặt mình giống như thấy ma, sức mạnh này con người nên có sao?! Từ trong cổ họng truyền tới cảm giác hít thở không thông khiến cho hắn không nghĩ được điều gì khác, vội vàng uy hiếp: "Giết chết tôi rồi, cậu cũng không thể rời khỏi đây!"
"Vậy sao, ông nhìn rõ tình huống lúc này đi." Lăng Húc xoay người hắn lại, để cho hắn nhìn rõ toàn bộ cục diện.
Lý đương gia nhìn thấy toàn bộ người của mình đã bị đoạt hết súng, đang bị súng chĩa vào, bộ mặt không thể tin nổi: "Không thể nào! Rõ ràng cậu chỉ mang theo mấy người tới đây!"
"Không tin vào điều mắt ông đã nhìn thấy? Vậy thì không cần đôi mắt của ông nữa đâu." Trong con mắt hẹp dài của Lăng Húc thoáng qua tia máu, dùng dao găm móc hai mắt Lý đương gia.
"A!" Một tiếng kêu như giết heo vang lên.
Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi, rất nhanh đã chặt đứt gân cốt tứ chi của Lý đương gia, sau đó ngồi xổm người xuống, vừa ung dung lau vết máu trên dao găm bằng quần áo của hắn, vừa nói: "Hối hận hả?"
"Cái người này, cậu là ma quỷ!" Lý đương gia lớn tiếng nói.
Lăng Húc cười lơ đễnh, hỏi: "Có phải ông cho rằng tôi nhỏ tuổi rất dễ bắt nạt?"
"Đúng, tôi đã từng cho là như vậy." Lý đương gia cười to tự giễu.
Lăng Húc đứng lên, thu hồi con dao găm lại, lạnh lùng phân phó: "Đưa Lý đương gia về Hình đường, còn lại, không chừa một ai."