Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 113: Ngoại truyện 5



"Anh Húc!"

Lăng Húc vừa ra tới cửa cabin, đã thấy Tề Mẫn chạy cấp tốc về phía mình.

Anh quay đầu liếc nhìn Mạc Thiên phía sau, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.

Mạc Thiên đưa hai tay lên làm tư thế đầu hàng, vội vàng giải thích: "Nói từ trước khi làm nhiệm vụ rồi."

"Anh Húc!" Tề Mẫn chạy đến bên cạnh anh, ôm vòng eo gầy gò của anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh, vui mừng gọi.

Lần này Lăng Húc không đưa tay vuốt tóc cô như trước đây, chỉ cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tiểu Mẫn, về sau không được nhào lên nữa."

Để giữ lại sự tôn nghiêm cho Tề Mẫn, Mạc Thiên thức thời nói: "Tôi có việc đi trước."

Tề Mẫn như gặp phải sét đánh, kinh hãi nhìn anh, lẩm bẩm: "Tại sao?"

"Anh không thích." Lăng Húc lạnh lùng, tàn nhẫn nói.

Đã đến lúc phải hung dữ với với cô ấy một chút rồi………… Có lẽ chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể buông tay.

Chóp mũi Tề Mẫn cay cay, ngay lập tức nước mắt đã đong đầy, càng ôm chặt anh, tựa đầu vào ngực anh, kích động nói: "Em không muốn, em không muốn!"

Lăng Húc đặt tay lên vai cô, cưỡng chế kéo cô ra, lạnh lùng nói: "Tề Mẫn, không có người nào được phép chống lại lời anh, em cũng không được."

Nói xong, anh buông tay, lướt qua cô đi xuống thang gác.

"Tại sao?! Trước đây anh không như vậy! Tại sao biến mất có vài ngày, anh đã liền thay đổi!" Tề Mẫn ngồi xổm xuống, khóc lóc thét to.

Lăng Húc hơi dừng lại, tiếp đó lại bước đi.

"Anh Húc, em thích anh!" Tề Mẫn thấy anh không trả lời mình, thậm chí bước chân cũng không dừng, vội vàng bày tình.

Rút cuộc Lăng Húc cũng dừng bước, anh xoay người nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đối với em, anh chẳng có một chút tình yêu nào, từ đầu đến cuối, anh đều chỉ coi em như người em gái anh thương yêu."

"Việc em thích anh khiến cho anh rất phiền hà, vì vậy đừng thích anh nữa." Anh tàn nhẫn nói.

Hai mắt Tề Mẫn đẫm lệ nhìn anh, hỏi: "Anh đã có người trong lòng rồi?"

"Uh" Lăng Húc đáp không hề giấu giếm.

Trong đôi mắt ngập nước của Tề Mẫn thoáng qua tia ghen ghét cùng nham hiểm, kích động hỏi: "Là ai?!"

Lăng Húc là loại người nào chứ, ánh mắt của Tề Mẫn anh nhìn không sót điểm nào, lúc này mặt anh lạnh tanh, cảnh cáo: "Bất kể cô ấy là ai, đều không phải là người em có thể động vào!"

Tề Mẫn cười tự giễu: "Không ngờ trong mắt anh Húc, em lại là loại người ích kỷ, nhỏ mọn như vậy."

"Tiểu Mẫn, đừng đóng kịch trước mặt anh, bởi vì cái dạng này sẽ khiến cho em trông rất xấu." Lăng Húc trầm giọng nói.

"Có thể em đã lừa được Chuẩn, lừa được Thiên, thậm chí lừa mọi người, nhưng thật đáng tiếc, em không lừa được anh. Tâm tư của em, anh nhìn không sót điểm nào."

"Anh Húc, anh xem em như vậy, khiến cho em thật thất vọng." Tề Mẫn đầy bi thương nói.

Lăng Húc thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mẫn, đừng bôi đen hình ảnh của em trong lòng anh."

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của anh, Tề Mẫn ngã xuống đất, thất thanh khóc rống.

Khi không nhìn thấy anh nữa, hai tay Tề Mẫn ôm lấy đầu gối, vùi đầu khóc thút thít.

Mạc Thiên lặng lẽ, đi tới bên cạnh cô không một tiếng động, cúi đầu nhìn cô một hồi, sau đó khẽ thở dài một cái, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng khuyên: "Đừng khóc, khóc nhiều nhìn chẳng đẹp chút nào."

Tề Mẫn ngẩng đầu nhìn anh, chợt đứng dậy nhào vào lòng anh, thương tâm nói: "Anh Húc đã có người mình thích. . . . . ."

Mạc Thiên do dự một lúc, tiếp đó đặt tay trái lên eo cô, tay phải đặt ở sau đầu cô, nhẹ giọng đáp: "Ừ."

"Vậy em phải làm thế nào? Tại sao anh Húc không thích em? Em thích anh ấy lâu như vậy! Em có điểm nào không tốt chứ?" Tề Mẫn hỏi liên tiếp.

Mạc Thiên dịu dàng an ủi: "Tiểu Mẫn, em điểm nào cũng tốt, là Húc không có mắt."

"Cậu ấy không thích em, vẫn còn có rất nhiều người thích em." Ví như anh. Ba chữ cuối, rút cuộc anh vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

"Em không cần người khác, em chỉ muốn anh Húc!" Tề Mẫn nói cố chấp.

Trong mắt Mạc Thiên thoáng qua tia đau đớn, khóe miệng giật giật tự giễu.

"Anh Thiên, anh có biết người trong lòng của anh Húc là ai không?" Tề Mẫn ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên, lệ tuôn như mưa, vừa thấy đã thương.

Mạc Thiên lắc đầu, đáp: "Đó là người Húc vừa mới gặp mấy hôm rồi đi ra ngoài một mình, bọn anh cũng chưa thấy qua."

"Thì ra là như vậy . . . . . ." Tề Mẫn lẩm bẩm.

"Được rồi, đừng khóc, giống như con mèo hoa nhỏ." Mạc Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đồng thời nói.

"Anh Thiên, có tin tức của cô ấy, liền nói ngay cho em biết được không?" Tề Mẫn nói có chút cầu xin.

"Em muốn tin tức của cô ấy để làm gì?" Mạc Thiên nhíu nhíu mày, hỏi.

Tề Mẫn bĩu môi: "Em chỉ muốn nhìn xem người có thể khiến cho Anh Húc mê điên đảo rốt cuộc là người như thế nào thôi."

"Tiểu Mẫn, nếu như em động vào cô ấy, Húc sẽ trở mặt không cần biết người đó là ai đâu." Mạc Thiên tận tình khuyên bảo.

Tề Mẫn đẩy mạnh Mạc Thiên ra, tức giận nói: "Tại sao các anh đều cho rằng em sẽ làm gì cô ấy! Em chỉ muốn nhìn xem cô ấy là người như thế nào mà thôi!"

Nói xong, cô chạy nhanh xuống thang gác, biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thiên.

Mạc Thiên nhìn về phương hướng cô biến mất, lẩm bẩm: "Bởi vì anh hiểu rõ em….."

Lăng Húc ở lại bang Liệt Diễm chưa được bao lâu, liền lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, anh tắm rửa qua loa, rót cho mình một ly cà phê, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, vừa uống cà phê, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.

Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, quay đầu nhìn, bất ngờ phát hiện ra cha và mẹ mình trở về. Anh đặt cà phê xuống cạnh máy vi tính, đứng dậy nghênh đón, ôm Úc Hàn Yên, cười nói: "Mẹ, sao nhanh vậy đã về rồi?"

Bình thường, không phải bọn họ sẽ đi cả tuần lễ sao.

Lăng Diệp mặt lạnh, cưỡng chế tách Lăng Húc và Úc Hàn Yên ra, tiếp đó cực kỳ bất mãn lườm Lăng Húc một cái, nói: "Còn không phải là chuyện tốt con làm sao!"

Lăng Húc sờ sờ mũi vô tội, nhìn Úc Hàn Yên hỏi: "Con đã làm chuyện tốt gì?"

Úc Hàn Yên đi qua anh, vào trong phòng khách, tìm kiếm bóng dáng người mình đang quan tâm, đồng thời hỏi: "Con dâu của mẹ đâu?"

". . . . . ." Khóe miệng Lăng Húc giật giật, rốt cuộc anh đã biết chuyện tốt mình làm là gì rồi. Thì ra mẹ nghĩ đến người anh nói, nên đã trở về trước.

Anh đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô một ly nước, đem máy tính đặt trước mặt cô, chỉ vào điểm đỏ đang di động: "Ở chỗ này này."

Úc Hàn Yên nhìn lướt qua màn hình, ngẩng đầu nhìn anh, nói có chút kinh ngạc: "Con không bắt cô ấy về đây!"

Không phải từ trước đến giờ hai cha con bọn họ đều luôn thờ phụng nguyên tắc "Nhìn trúng chính là của mình, của mình thì sẽ cột vào bên người" sao……….

Lăng Diệp chen vào giữa Úc Hàn Yên và Lăng Húc, ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm lấy eo cô chiếm hữu.

"Buông tay thỏa đáng, sẽ thu được kết quả tốt hơn." Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi, trong lòng đã có dự định. Anh đi vòng ra phía sau lưng Úc Hàn Yên, dùng lực vừa phải xoa bóp bả vai cho cô.

"Anh nghe đi, nghe đi." Úc Hàn Yên vỗ vỗ đùi Lăng Diệp, nhìn anh nói.

Lăng Diệp hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Bản lĩnh không có chính là không có, còn viện cớ dễ nghe như vậy."

Úc Hàn Yên tức giận lườm anh một cái, quay đầu nói với Lăng Húc: "Con đừng nghe cha con, con nói đúng."

"Con chỉ nghe mẹ ." Lăng Húc cười đáp.

Úc Hàn Yên bất giác cong môi lên, Lăng Diệp lại hừ lạnh một tiếng.

Đột nhiên, Úc Hàn Yên đưa tay lên vuốt mắt Lăng Húc xuống, cau mày hỏi: "Con đã không ngủ mấy ngày rồi?"

"Mẹ, thật ra thì không khoa trương như vậy đâu, chẳng qua con ngủ không được nhiều lắm thôi." Lăng Húc dịu dàng lên tiếng.

Giọng Lăng Diệp trầm thấp chen vào: "Hoặc là túng dục quá độ, hoặc là chưa thỏa mãn dục vọng."

". . . . . . Xem ra cha thật sự thấu hiểu rất rõ nha." Lăng Húc cắn răng nghiến lợi nói.

"Là về trước hay vế sau?" Úc Hàn Yên khẽ trừng lớn tròng mắt, hỏi.

Lăng Húc cười cười, hỏi: "Mẹ hy vọng là vế trước hay là vế sau?"

"Cả hai đều không hi vọng, vế trước đại biểu cơ thể con mẹ có khả năng sẽ sập tiệm, vế sau đại biểu con mẹ không đủ sức quyến rũ." Úc Hàn Yên mím mím môi, đáp.

". . . . . ."

Lăng Diệp liếc Lăng Húc một cái, nói giọng khẳng định: "Xem ra là không ăn được."

". . . . . . Cha, cha thật thần thông đó!" Lăng Húc không nhịn được trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói.

Anh làm sao biết được, cái nạn này Lăng Diệp đã từng khắc sâu, tự nhiên nhìn một cái đã ra tình huống của anh.

Úc Hàn Yên nhíu mày, suy đoán: "Cô ấy bị thương?"

Tận sâu trong đáy lòng Lăng Húc hiện lên cảm giác vô lực sâu sắc, có chút thất bại nói: "Con rất nghi ngờ hai người đã đặt camera ở trên người con………"

"Trừ khả năng này mẹ chẳng nghĩ ra được lý do gì nữa." Úc Hàn Yên nhún nhún vai, đáp.

"Tại sao không thể có khả năng là cô ấy không thích con, khuông muốn cho con ở trên?" Lăng Húc trợn mắt nhìn, tò mò hỏi.

Úc Hàn Yên kiêu hãnh, tự hào nói: "Bởi vì con trai mẹ hào hoa phong nhã, là phụ nữ thì sẽ đều bổ nhào vào!"

Lăng Húc được mẹ mình ca ngợi, nhất thời vui rạo rực, nhìn thấy mặt cha mình đen thui, càng khoái trá, miệng anh cong lên, giống như con cáo ăn trộm được thịt sống.

"Em cũng muốn?" Lăng Diệp nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên với tính nguy hiểm tràn đầy, giọng chìm xuống hỏi.

"Hắc hắc, trừ em ra, trừ em ra." Úc Hàn Yên cười khúc khích nói.

"Em mệt rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi." Lăng Diệp đột nhiên bồng Úc Hàn Yên, sải bước đi lên tầng.

"Tiểu Húc, con có biết cái gì gọi là ‘họa từ miệng mà ra’ không?" Qua bờ vai Lăng Diệp, Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Húc hỏi.

Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen.

Khóe miệng Lăng Húc bất giác kéo ra, nói: "Đa tạ mẹ đã hy sinh bản thân để diễn giải cho con câu này……….."

Đối lập với nơi đây vui vẻ hòa thuận, tại một khách sạn năm sao, trong một căn phòng cao cấp có thể nói là gương súng đã sẵn sàng.

"Cô là ai?" Cô gái tóc ngắn mặc đồ ngủ chĩa súng vào một cô gái tóc dài, mặc quần áo bình thường, lạnh giọng hỏi.

Cũng chĩa súng vào đối phương, cô gái tóc dài khẽ cười một tiếng, nói xa xôi: "002, không đúng, bây giờ phải là 001 đi."

Cô gái tóc ngắn nghe thấy giọng nói quen thuộc xa lạ đó, bất giác hai mắt trợn to lên, không khỏi lùi về phía sau nửa bước, khiếp sợ nói: "Cô là 001?!"

"Sao hả? Không phải các người đang tìm tôi sao? Bây giờ tôi tự đưa tới cửa, cô cũng không biết." Cô gái tóc dài nói có chút tiếc nuối.

"Đúng rồi, đừng đem cái danh hiệu ghê tởm đó gắn lên người tôi nữa, tôi bây giờ gọi là Phong, Khuynh, Lam." Cô dừng một lúc, lại nói.

"Ghê tởm?! Không phải cô đã từng vắt hết óc, dốc hết toàn lực để có được danh hiệu này sao!" Cô gái tóc ngắn nói châm chọc.

Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật tự giễu: "Đã từng quá ngây thơ. Tôi cũng từng rất tin tưởng cô, nhưng cô lại bán đứng tôi; Tôi đã từng rất yêu nước M, nhưng chính phủ nước M lại không coi tôi là con người."

Nghe đến đây, trong mắt cô gái tóc ngắn thoáng qua một tia áy náy thật nhanh, sau đó lại bị sự ác độc bao trùm: "Tất cả của cô đều là do tổ quốc ban cho, vì tổ quốc cống hiến thì sao nào!"

"Chẳng lẽ tôi không cống hiến cho tổ quốc? Những năm qua tôi ra sống vào chết làm việc cho tổ quốc thì coi là gì hả?!" Phong Khuynh Lam nói có chút kích động.

"Là 001 có cảm giác như thế nào? Để trở thành 001 mà bán đứng tôi có cảm giác như thế nào?" Cô cười lạnh một tiếng, hỏi.

Cô gái tóc ngắn không trả lời câu hỏi của cô, mà nghiêm túc khuyên nhủ đầu hàng: "Bây giờ cô hãy từ bỏ vùng vẫy đi, có thể sẽ tránh được đau đớn!"

Phong Khuynh Lam cười khinh miệt: "Cô sẽ không cho mình là đối thủ của tôi đó chứ?"

"Cô nằm trên tấm thớt mặc người ta ức hiếp ba năm, còn tôi lại không có lúc nào không rèn luyện mình!" Cô gái tóc ngắn cười châm chọc nói.

Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Vậy thì thử một chút đi."

Lời của cô vừa dứt, tay trái không cầm súng súng chợt nắm chặt, tay cầm súng kìm chặt cò súng, viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, nhất thời lao vút về phía đối phương.

Cô gái tóc ngắn muốn kìm cò súng, lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện súng của mình đã bị luồng không khí cuồng loạn bao vây, ngay sau đó, "Bùm" một tiếng, súng lục đã bị chia năm xẻ bảy. Trong nháy mắt sao lãng, viên đạn của Phong Khuynh Lam đã chui vào vị trí tiếp giáp trái tim của cô ta.

Khóe miệng cô ta giật giật tự giễu, lẩm bẩm: "Tôi đã đoán sai thực lực của cô………"

"Tôi chưa từng động thủ với cô lần nào, nói gì đến việc sử dụng khả năng đặc biệt để đối phó với cô." Phong Khuynh Lam chậm rãi đáp.

"Đến cả lần tôi dùng khả năng đặc biệt đó, người duy nhất thấy được cũng là cô, và cũng là để cứu cô…….." Cô cười khổ một tiếng, nói tiếp.

Nói xong, cô nhắm thẳng trái tim của cô gái tóc ngắn, bóp cò súng.

Cô gái tóc ngắn nhắm hai mắt lại, để mặc cho đạn trúng tim của mình, nói thầm: "Thật xin lỗi……."

Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dòng lệ mơ hồ, lững lờ trong đôi mắt.