Lệ Đình Tuấn thấy Từ Xán Dương đưa mắt nhìn Kiều Phương Hạ, trong mắt anh ta tràn ngập sự tán thưởng và yêu thích thì gương mặt của anh hơi trầm xuống, anh cười lạnh và nói: “Năng lực của cô ấy có tốt thật hay không thì chẳng phải tôi mới là người quyết định hay sao?”
Từ Xán Dương nghe ra được trong lời nói của Lệ Đình Tuấn có chút khó chịu không vui, vì thế anh ta liền cung kính nói: “Anh Lệ nói rất đúng.”
Lệ Đình Tuấn không khỏi cong khóe miệng lên, sau đó anh lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ rồi mới lùi lại hai bước ngồi xuống ghế.
Bàn tay bẫy nhẹ về phía Kiều Phương Hạ rồi nhẹ giọng nói: “Cô Seven muốn nói cái gì thì cứ nói đi.
Lệ Đình Tuấn không quá am hiểu về phương diện IT cho lắm, nhưng ở dưới quyền của anh cũng có một công ty công nghệ thông tin.
Chính là công ty do Ngô Hiển Minh quản lý, chuyên phục vụ các công ty về mảng internet.
Và cũng được coi là một công ty có tiếng tăm trong nước.
Ngôn Hiển Minh ở bên cạnh bộ mặt cũng rất bất ngờ nhìn chằm chằm bộ dạng của Kiều Phương Hạ không sao tin tưởng được.
Kiều Phương Hạ quá trẻ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế lại là thiết kế chính cả công ty trò chơi đã thể còn có một tiếng vang nhất định trong nghề nữa!
Kiều Phương Hạ yên lặng không nói tiếng nào nhìn Lệ Đình Tuấn.
Rõ ràng là Lệ Đình Tuấn ghen rồi cho nên muốn ra oai phủ đầu với cô.
Hoặc có thể là bây giờ anh đã thay đổi suy nghĩ không dự định đầu tư vào công ty của Từ Xán Dương nữa.
Nhưng công ty khó khăn lắm mới có cơ hội giành được sự hợp tác với công ty công nghệ thông tin Minh Diệu, cho nên không thể bởi vì lý do cá nhân của một mình cô mà làm hỏng một tập thể được.
Mặc dù trò chơi Parkour do Seven sáng tạo ra đã nhận được rất nhiều thành quả, nhưng Seven có phải là người sáng tạo chính hay không thì vẫn còn là một câu hỏi.
Hai trò chơi mới bên phía Từ Xán Dương cần đốt rất nhiều tiền vào để quảng bá và duy trì, con số mấy tỷ đồng đó chẳng là gì đối với Lệ Đình Tuấn cả.
Nhưng đối với công ty công nghệ thông tin Minh Diệu mà nói thì là một hạng mục rất lớn.
Việc họ có thể kiếm được lợi nhuận hay là thua lỗ thì đều ảnh hưởng trực tiếp đến lượng quỹ hoạt động mà tập đoàn WL phân bổ cho bọn họ trong vài năm tới.
Mấy người đều cảm thấy phần trình bày tiếp theo đây sợ rằng cũng chỉ là lãng phí thời gian quý báu của bọn họ và Lệ Đình Tuấn mà thôi.
Kiều Phương Hạ làm ngơ trước những lời xì xào bàn tán của bọn họ, cô cân nhắc một chút sau đó nhanh chóng xóa mấy trang PPT vốn sẵn có ở trên màn hình máy tính đi, rồi lại điều chỉnh thứ tự một chút..