Đường Nguyên Khiết Đan sửng sốt, quay đầu nhìn thang máy ngoài cửa, Lục Nhất Minh vẫn còn chưa đi lên.
Nhìn thấy các cô đến thì Đường Nguyệt Anh lập tức đứng dậy.
“Con nhìn xem đứa nhỏ này, cũng không giới thiệu một chút, người bên cạnh chính là Phương Hạ phải không?” Đường Nguyệt Anh nhìn về phía Kiều Phương Hạ, cười cười, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.
“Con chào dì, con chào chú, con chính là Kiều Phương Hạ.” Kiều Phương Hạ lập tức trả lời một cách ngọt ngào và lễ phép.
“Lớn lên thật là xinh đẹp, khó trách có thể làm diễn viên, xinh đẹp hơn Khiết Đan nhà chúng ta rất nhiều Đường Nguyệt Anh nhìn Kiều Phương Hạ, tấm tắc khen ngợi, đáy mắt có vài phần kinh diễm và ngạc nhiên.
Bà ta đã làm người đại diện hai mươi, ba mươi năm, đã từng gặp qua không ít người đẹp trong giới giải trí, nhưng ba ta vẫn bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của Kiều Phương На.
Đường Nguyên Khiết Đan vẫn luôn nói rằng Kiều Phương Hạ rất xinh đẹp, nhưng lại không thể hình dung được, nhìn ở bên ngoài còn đẹp hơn rất nhiều so với ảnh chụp, Đường Nguyệt Anh vẫn luôn cảm thấy Đường Nguyên Khiết Đan chỉ đang nói quá lên.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, Kiều Phương Hạ quả nhiên tướng mạo xuất chúng, trời sinh là để ăn cơm của nghề này.
“Mẹ nhìn mẹ xem, mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã nhìn người ta chằm chằm như vậy, thật bất lịch sự.
Đường Nguyên Khiết Đan thấy Đường Nguyệt Anh cứ nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ, ánh mắt không dời đi được, trong lòng chút ghen tị.
“Ừ” Đường Nguyệt Anh liếc mắt nhìn Lục Nhất Minh, đáp lại một cách thờ ơ, bộ dạng không nhiệt tình cho lắm.
“Vào đi, đều đứng ở cửa làm gì?” Ba dượng Mạnh Minh Triết ở bên cạnh Đường Nguyên Khiết Đan cười cười, chào hỏi một cách lịch sự.
Lục Nhất Minh xách theo một túi quà rồi tiến vào, bình tĩnh nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.
Hai người đều nhìn ra được, Đường Nguyệt Anh hình như có chút xúc động, vừa mới đến đã ra oai để đánh phủ đâu..