Chương 74: Càng lúc càng xa
Trên đường trở về, tài xế ngồi ở phía trước chuyên tâm lái xe, Hạ Thiệu Nhiên và Hạ lão gia cùng nhau ngồi ở phía sau, Hạ Thiệu Nhiên ngồi thẳng lưng, tư thế quy quy củ củ không dám có nửa điểm xiêu vẹo bất nhã.
"Thiệu Nhiên, cháu cảm thấy nha đầu Tống Thiến này thế nào?" Hạ lão gia đột nhiên mở miệng đánh tan bầu không khí trầm mặc trong xe, quay đầu nhìn Hạ Thiệu Nhiên đang ngồi ở bên cạnh mình.
"Tốt lắm" Dưới ánh mắt hung hăng đe dọa của Hạ lão gia, Hạ Thiệu Nhiên đành phải thuận theo cẩn thận đáp lời. Ăn xong một bữa cơm, Hạ Thiệu Nhiên và Tống Thiến nói với nhau không được mười câu, đừng nói là đã hiểu biết sâu sắc, giữa hai người căn bản chỉ mới dừng lại ở trạng thái người lạ. Tuy rằng Tống Thiến có vài cử chỉ khiến cho Hạ Thiệu Nhiên trong lòng nổi lên chút nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng xác thực nên Hạ Thiệu Nhiên không dám tùy tiện nói ra.
"Nếu cháu đã hài lòng vậy hôn sự của cháu và Tống Thiến cứ quyết vậy đi. Mấy ngày nữa thì làm tiệc đính hôn, chờ mười ngày nửa tháng sau thì cử hành hôn lễ. Một khi cháu đã kết hôn rồi thì những lời đồn linh tinh đó tự nhiên sẽ tan thành mây khói, ông cũng có thể yên tâm đem Hạ thị giao cho cháu....." Hạ lão gia dường như chỉ đợi Hạ Thiệu Nhiên nói ra những lời này, sau đó thuận nước đẩy thuyền định đoạt luôn chuyện hôn sự tiếp sau đó.
"Đính hôn? Cử hành hôn lễ? Ông nội, cái này.... có phải đã quá nhanh rồi không?" Hạ Thiệu Nhiên giật mình thốt lên, tuy rằng trước đó đã sớm đoán được hôn sự của mình và Tống Thiến là chuyện đã được định sẵn, nhưng có thế nào đi nữa Hạ Thiệu Nhiên cũng không thể tưởng tượng được sẽ diễn ra nhanh như vậy.
"Chẳng lẽ cháu không muốn nhanh chóng được kế thừa Hạ thị sao?" Hạ lão gia không nóng không giận, khẩu khí nhàn nhạt hỏi ngược lại Hạ Thiệu Nhiên một câu.
"Vậy... mọi chuyện đều để ông nội làm chủ." Hạ Thiệu Nhiên thu lại biểu tình kinh ngạc, cúi đầu thuận theo đáp.
"Tốt" Hạ lão gia lúc này mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiệu Nhiên nữa, bên trong xe khôi phục lại an tĩnh như lúc đầu.
"Con đường phía trước không tiện quay xe lại lắm, ông nội để cháu xuống chỗ này được rồi." Bởi vì đang đi nhờ xe Hạ lão gia trở về, Hạ Thiệu Nhiên có chút ngại để tài xế chở mình về tận nhà, liền ở ngay giao lộ nói muốn xuống xe.
Tài xế theo sự phân phó của Hạ lão gia ngừng xe lại.
"Cảm ơn ông nội đã đưa cháu về, hẹn gặp lại sau ạ" Hạ Thiệu Nhiên lễ phép nhìn Hạ lão gia chào tạm biệt rồi mới xuống xe.
Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu một mình yên lặng đi về phía nhà mình.
"Thiệu Nhiên!" Đột nhiên có một tiếng gọi truyền vào tai Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm Cẩn...." Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Cẩn đang đi nhanh về phía mình.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên lại gọi thêm một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
"Có việc gì sao?" Hạ Thiệu Nhiên vẫn giữ nguyên thái độ khách sáo xa cách như cũ.
"Không.... không có việc gì cả, tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua nhà cậu, nên.... muốn tới chào hỏi một câu thôi" Nghiêm Cẩn lắp bắp cực kỳ khó nhọc tìm cớ.
Khoảng thời gian gần đây, Nghiêm Cẩn cảm thấy thái độ của Hạ Thiệu Nhiên đối với hắn càng ngày càng lãnh đạm, tuy rằng Nghiêm Cẩn đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý "trường kỳ kháng chiến", hạ quyết tâm cho dù có phải chờ đợi bao nhiêu năm để Hạ Thiệu Nhiên hồi tâm chuyển ý, trở về bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ kiên nhẫn chờ. Thế nhưng quan hệ giữa hai người càng lúc lại càng lạnh nhạt xa cách, Nghiêm Cẩn gần như chỉ có thể bất lực nhìn Hạ Thiệu Nhiên hoàn toàn cùng mình đoạt tuyệt quan hệ. Nghiêm Cẩn trong lòng tuy nóng lòng nhưng lại đối với Hạ Thiệu Nhiên không có cách nào khác. Kỳ thực lấy những thủ đoạn của Nghiêm Cẩn ở trên thương trường, muốn theo đuổi bắt Hạ Thiệu Nhiên quay lại với hắn thì không thiếu âm mưu quỷ kế, nhưng Nghiêm Cẩn lại không muốn làm như thế, hắn chỉ có thể nghĩ trăm phương nghìn cách đối xử thật tốt với Hạ Thiệu Nhiên để lay động trái tim cậu, nhưng Hạ Thiệu Nhiên căn bản chẳng hề tiếp thu được một chút nào cả.
Hôm nay sau khi Nghiêm Cẩn tan tầm liền trước tiên lập tức vội vã chạy tới Hạ Thị, chẳng vì điều gì cả, hắn chỉ muốn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên một chút, chẳng ngại bị mất mặt, chỉ cần đến chào hỏi với cậu một câu cũng tốt rồi. Nhưng Nghiêm Cẩn đã chờ qua thời gian tan tầm, những nhân viên trong Hạ Thị đều đã về hết cũng không nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đi ra. Nghiêm Cẩn đương nhiên vô cùng sốt ruột, nhưng lại không có cách nào gọi điện thoại dò hỏi, bởi vì có gọi Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ không nghe máy.
Chờ đến khi trời đã tối, những văn phòng tăng ca đều đã sáng đèn, Nghiêm Cẩn ngẩng đầu nhìn lên văn phòng của Hạ Thiệu Nhiên tối đen như mực, liền đoán được cậu đã rời đi. Nhưng Nghiêm Cẩn thật sự vẫn rất muốn gặp Hạ Thiệu Nhiên, liền lái xe đến đợi ở trước cửa nhà Hạ Thiệu Nhiên.
Kỳ thật Nghiêm Cẩn cũng không biết được rốt cuộc Hạ Thiệu Nhiên có về nhà hay không, thế nên hắn vẫn luôn đứng ở bên đường chờ đợi, đến cả cơm tối cũng không rảnh để nghĩ tới, sợ sẽ bỏ qua cơ hội được gặp mặt Hạ Thiệu Nhiên.
Nghiêm Cẩn cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa nhà Hạ Thiệu Nhiên vài lần, thỉnh thoảng lại nhìn ra giao lộ, cái cổ cứ máy móc xoay qua xoay lại. Hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, trời đã tối đen, chờ đợi đến mệt mỏi, hy vọng nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên cũng càng lúc càng xa vời, ngay vào lúc Nghiêm Cẩn dần dần thoái chí, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện ở giao lộ, Nghiêm Cẩn trong lòng cao hứng đến mức không thể dùng từ ngữ gì để biểu đạt được.
Nghiêm Cẩn cũng không màng tới cái cớ mà hắn vừa nói vô lý tới cỡ nào, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên, trong ánh mắt Nghiêm Cẩn như có lửa nóng muốn đem Hạ Thiệu Nhiên ăn nuốt vào bụng.
"Nếu không còn chuyện gì khác tôi xin phép vào nhà." Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu né tránh ánh mắt Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên..... " Ánh sáng trong mắt Nghiêm Cẩn nhanh chóng ảm đạm xuống, không muốn buông kêu lên một tiếng, rồi lại nghĩ không ra được lý do để giữ Hạ Thiệu Nhiên lại.
Hạ Thiệu Nhiên vòng qua người Nghiêm Cẩn đi về phía nhà của mình, Nghiêm Cẩn chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên rời khỏi mình càng lúc càng xa.