Hề Dung Diệp trở về Khưu Gia với tâm trạng cực kỳ bi thảm, vừa vào phòng cô đã khóa kín cánh cửa không muốn ai làm phiền, sau đó vệ sinh cơ thể đang bẩn của mình.
Ngâm mình trong bồn tắm, hốc mắt của Dung Diệp đỏ au, nhẹ nhàng rỉ ra từng giọt lệ sầu đau thương.
[ Chúng ta kết hôn đi! ]
Kết hôn ư? Cô không cần sự ràng buộc nhau trên giấy tờ, càng không cần thân phận vợ của Khưu Đông Bách anh, bởi vì nếu anh lạnh nhạt, vô tâm, không đặt cô trong lòng thì điều đó cũng bằng thừa.
Điều cô mong cầu chính là sự quan tâm, là trái tim, là tình yêu...của anh!
Sau đó, Hề Dung Diệp thay đồ chuẩn bị đi làm như thường ngày, vừa xuống nhà thì bác quản gia lo lắng chạy tới, lên tiếng:
“ Tối qua sao cô Diệp không về nhà? Gọi điện cũng không nghe? ”
“ Con đi chơi với bạn, sau đó ngủ lại nhà bạn luôn ạ! ” Bác quản gia nhìn Dung Diệp bằng ánh mắt nghi ngờ, vốn dĩ khi cô về nhà quần áo không được nguyên vẹn và chỉnh tề, lo sợ đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì đó.
“ Bác có nói với dì không? ”
“ Vẫn chưa... nhưng phu nhân bảo, ngày mốt sẽ trở về. ”
“ Dạ vâng, con xin phép đi làm! ”
Thế nhưng, lúc này Khưu Đông Bách đột ngột trở về Khưu Gia. Thấy anh, sắc mặt của cô có chút thay đổi, nhưng cố gượng cười tỏ vẻ tự nhiên.
“ Thiếu gia, cậu về đây có việc gì không? ”
“ Không, bác làm việc của bác đi. ”
Bác quản gia rời khỏi, đôi chân của Hề Dung Diệp cũng chậm chạp di chuyển, lướt ngang qua Khưu Đông Bách thì đột nhiên cổ tay bị nắm lấy giữ lại, lên tiếng:
“ Em thực sự không muốn anh chịu trách nhiệm sao? ”
“ Thời đại nào rồi Đông Bách, anh đừng để tâm quá nhiều. Ngoài kia có vô số cặp đôi yêu nhau, họ xảy ra chuyện đó theo nhu cầu, rồi lại chia tay. Không phải cứ ngủ với nhau một đêm thì bắt buộc trở thành vợ chồng, hơn nữa tối qua là việc bất đắc dĩ, anh bị thuốc khống chế chứ hoàn toàn không muốn. ” Nếu Hề Dung Diệp cô đồng ý kết hôn, chẳng khác nào thừa nhận mình đã lên kế hoạch chuốc thuốc anh, mục đích bắt anh chịu trách nhiệm. Cho dù không nói ra, nhưng trong lòng anh sẽ nghĩ thế, rồi cô minh oan cho bản thân sao đây?
Tình cảm này anh vốn dĩ không cần, cô mặt dày bám lấy sẽ khiến anh thấy phiền.
Quyết tâm hôm nay của cô nhiều hơn hôm qua rất nhiều!
“ Được, em muốn thế nào thì cứ như vậy! ”
Hề Dung Diệp mỉm cười gật đầu, nụ cười vui ít nhưng buồn nhiều, sau đó gỡ bàn tay to lớn ấm áp của Khưu Đông Bách ra khỏi cổ tay, lên tiếng:
“ Em đi làm đây! ”
...----------------...
Buổi chiều.
Ting...ting... ting...
“ Tan làm chưa?
- Tôi đang ở dưới cổng tập đoàn Khưu Thị.
- Xuống gặp một lát được không? ”
Nhận được liên tiếp ba thông báo tin nhắn nối liền nhau, Hề Dung Diệp lập tức cầm điện thoại lên kiểm tra, nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm vừa nhắn tin cho mình. Cô thở dài, đắn đo suy nghĩ, sau đó chậm rãi thao tác trên màn hình điện thoại, trả lời:
“ Vẫn chưa! ”
Ting.
“ Tôi chờ em, chỉ cần em đồng ý gặp tôi! ”
Hề Dung Diệp hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra, trong tâm trí lúc này thực sự phức tạp, ánh mắt dừng lại một điểm cố định.
Ngoài cổng tập đoàn Khưu Thị, có một chiếc xe đang đổ bên lề. Nhìn vào hãng xe ô tô đó, đoán rằng chủ nhân sở hữu thuộc dạng tầm cỡ.
Phùng Khiếu Khâm kiên nhẫn nhìn vào màn hình điện thoại chờ đợi Dung Diệp phản hồi, nhưng có vẻ như cô gái đó thực sự vô tình, mãi gần mười phút chẳng biết có đồng ý hay không.
Lúc này, tài xế của anh ấy bất ngờ lên tiếng:
“ Cậu Hâm có biết cậu sang đây không? ”
“ Anh hai tôi đang bận cho chuyến giao hàng bên Ý sắp tới, nên tôi không báo, cũng sang một hoặc hai hôm rồi về! ”
Bỗng nhiên, giọng điệu của tài xế có chút gấp gáp, vang lên:
“ Cô Hề ra kìa cậu Khâm! ”
Phùng Khiếu Khâm nhìn sang, khuôn miệng khẽ nhếch lên vui mừng, sau đó lập tức mở cửa bước xuống, rút ngắn khoảng cách với Hề Dung Diệp, đến khi đối diện gần kề mới chủ động lên tiếng:
“ Em khiến tôi đêm nay mất ngủ rồi Dung Diệp! ”
Có khi lại cười cả đêm!
“ Anh rảnh lắm hả, sao cứ sang tìm tôi? ”
“ Không thích tôi sang đây thì em sang thành phố X đi, em muốn gì cũng được! ”
Hề Dung Diệp ỉu xìu xụ mặt, thực sự không có tâm trạng hay hứng thú nói chuyện với Phùng Khiếu Khâm, chỉ là lịch sự nên mới xuống đây gặp mặt anh ấy.
“ Ai chọc giận em ư? Hay đang trách vì hôm qua tôi không sang mừng sinh nhật cho em? ”
Cô lắc đầu phủ nhận, sau đó anh ấy hỏi tiếp:
“ Đi ăn tối cùng tôi nha?
- Nể tình tôi từ thành phố X sang đây, em đồng ý một lần được không? ”
Hề Dung Diệp ngẩng mặt nhìn lên, hai ánh mắt va chạm nhưng chẳng thấy sự liên kết đặc biệt, sau đó cô láo liên di chuyển sang hướng khác, trả lời:
“ Hôm nay tôi thấy không được khỏe, muốn về nhà nghỉ ngơi! ”
Phùng Khiếu Khâm kiên nhẫn, lên tiếng:
“ Vậy ngày mai? ”
“ Ngày mai tôi tăng ca đến 10 giờ! ”
“ Vậy ngày mốt?
- Chỉ cần em đồng ý, cả đời tôi cũng có thể đợi! ”